Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quỳnh Như.
Beta: Cẩm.

Lúc nói chuyện, Hạ Xuyên vươn tay ngón trỏ nâng cái cằm nhỏ của cô lên, làm cho âm cuối trong câu nói của Đường Vi Vi hơi lên giọng, nghe có chút ái muội.

Đường Vi Vi bị ép phải ngước mặt.

Thiếu niên cách quá gần, lúc rũ mắt nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược.

“Cậu…” Đường Vi Vi hé miệng thở dốc.

Đường Vi Vi cảm thấy bản thân không thể cứ lùi bước như vậy được.

Lần nào cũng bị động, bị tên này dùng vài câu đơn giản hay trêu ghẹo vài động tác là đã khiến cô mặt đỏ tai hồng, thậm chí lời dâng đến miệng cũng không thể nói ra.

Làm cho cô rơi vào thế yếu.

Quá mất mặt.

…. Phải phản kích thôi.

Đường Vi Vi nói là làm, nhấc tay bắt lấy ngón tay đang nâng cằm mình của Hạ Xuyên, không nghĩ ngợi nhiều, há miệng cắn lấy đầu ngón tay.

Trong nhất thời quên khống chế lực cắn.

Hạ Xuyên hoàn toàn không ngờ được cô sẽ làm như vậy, cả người đều không kịp trở tay.

Cảm giác đau đớn trên tay khiến anh kêu “a” một tiếng.

Nhưng cũng không giãy giụa, để mặc cô tùy ý cắn ngón tay mình.

Cô gái nhỏ cũng chỉ là nhất thời xúc động, nghe thấy tiếng hít vào của anh thì hơi nhả răng ra, nhưng không nhả ra ngay lập tức mà giữ nguyên tư thế đó đối mặt với Hạ Xuyên hai giây.

Đầu lưỡi vô thức cọ qua ngón tay của thiếu niên, khẽ liếm.

Từ cắn trở thành ngậm.

Môi lưỡi mềm mại của cô gái nhỏ cùng với khoang miệng ấm áp đem lại xúc cảm mãnh liệt, rõ ràng, như có như không mời gọi anh.

Cảm giác ngứa ngáy xa lạ nhanh chóng từ đầu ngón tay truyền đi.

Từ cột sống lan đến tận da đầu, cả người như có dòng điện đi qua làm tê liệt cả cơ thể.

Hạ Xuyên động ngón tay muốn rút ra, nghẹn giọng nói: “Còn không mau há miệng ra.”

Đường Vi Vi phản ứng lại, lập tức hé miệng bỏ tay ra, nhìn cô như động vật nhỏ bị hoảng sợ, nhảy một bước cách ra xa cả ba mét, lỗ tai nóng lên, ánh mắt không biết nên nhìn chỗ nào.

Hạ Xuyên cúi đầu, nhìn dấu răng nhỏ khắc sâu trên ngón tay, dùng ngón cái vuốt qua, thấp giọng cười: “Cậu đúng là cắn thật.”

“……”

Đường Vi Vi vốn dĩ đang rất ngượng ngùng, nhưng lại nghĩ tên gia hỏa này giống như lưu manh trêu ghẹo mình bao nhiêu lần rồi, cắn anh một cái thì đã làm sao.

Vì thế cô hất cằm, hợp tình hợp lý mà nói: “Tôi muốn cắn thì cắn, còn cần chọn ngày hay sao?”

.....

Vào thu trời trở lạnh, lại vừa mưa một trận làm cho không khí càng lạnh hơn.

Áo trên người Hạ Xuyên bị ướt một nửa, áo khoác đồng phục thì để trên lưng ghế ở phía sau.

Cả người anh nằm ườn ra trên mặt bàn, lòng bàn tay đỡ lấy mặt, hai mí mắt như muốn khép lại mà nhìn cả một đống chữ trên bảng đen, nhìn qua anh không hề có tinh thần, mơ mơ màng màng như sắp ngủ.

Đường Vi Vi quan sát anh suốt cả tiết học.
Trong 45 phút, anh ngáp tổng cộng 18 cái, hắt hơi ba cái.

Vào lúc sắp hắt hơi lần thứ tư.

Đường Vi Vi không chịu được nữa hỏi anh: “Có phải cậu bị cảm không? Có muốn xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi không?”

Dù sao cũng vừa bị mắc mưa, quần áo anh lại bị ướt trong khi chỉ mặc có mỗi cái áo mỏng như vậy, không cảm mới là lạ.

“Không sao đâu”.

Hạ Xuyên giơ tay xoa xoa mũi, chóp mũi ửng đỏ lên, làm nhạt đi sự lãnh đạm thường ngày, lại có thêm chút đáng yêu.

Anh mở mắt ra, nghiêng đầu: “Tôi không cần về nhà.”

Đường Vi Vi trực tiếp giơ tay sờ lên trán anh.

Nóng hổi.

“Cậu bị bệnh rồi đó, phát sốt luôn rồi.” Đường Vi Vi nói.

Hạ Xuyên không thèm để ý nói: “Không sao đâu.”

Đường Vi Vi trừng mắt nhìn anh: “Có sao đó.”

“Không…”

Nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt không vui phồng hai má, Hạ Xuyên yên lặng nuốt chữ "sao" còn lại trở vào, sửa miệng nói: "Ừ, có sao."

“Có sao thì xin nghỉ đi, đi khám bệnh rồi uống thuốc hoặc là tiêm thuốc, sau đó nghỉ ngơi cho thật tốt. Về nhà cậu phải mặc thêm quần áo vào, không được để cảm lạnh, với cả….”

Đường Vi Vi cảm thấy lúc này mình giống hệt như bà cô già hay lải nhải mà đối phương lại thờ ơ, vẻ mặt bình tĩnh, biểu tình như muốn nói: “Cậu cứ nói đi, tôi đang nghe đây, nhưng tôi cứ không làm theo đấy.”

“……”

Đường Vi Vi thật sự không hiểu: “Tại sao cậu lại không muốn về nhà?”

Năm lớp mười cũng có một lần như vậy, sốt đến tận 39 độ, nhưng lại ngang bướng ở lại học hết cả thời khóa biểu buổi trưa, đến tiết tự học buổi tối cũng không chịu về, nói rằng ở nhà nhàm chán lắm.

Hạ Xuyên hơi nhúc nhích, bàn tay vốn đang chống mặt giờ lại rũ xuống, kéo tay áo của cô xuống dưới dưới bàn học, bàn tay bắt gao nắm lấy tay cô.

Đường Vi Vi tim đập tới tận cổ, vội vàng liếc mắt về phía bục giảng.

May là cô giáo lúc này đang đứng đưa lưng về phía bọn họ.

“Hạ Xuyên cậu làm gì vậy!?!” Đường Vi Vi thở nhẹ, nhẹ giọng nói: “Bây giờ đang là giờ học, cậu không thể chú ý một chút sao.”

Thiếu niên dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve xương bàn tay của cô, giọng nói hơi thấp, có phần lãnh đạm trả lời câu hỏi trước đó của cô: “Về nhà thì không thể nhìn thấy cậu nữa.”

“……”

“Tôi muốn lúc nào cũng có thể thấy cậu.”

Cuối cùng Hạ Xuyên cũng không chống lại được yêu cầu của Đường Vi Vi, đành phải xin nghỉ về nhà.

Nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của anh, Đường Vi Vi hơi thất thần trong giờ học, tuy là cô đã yêu cầu muốn anh đi bệnh viện khám bệnh, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm.

Với tính cách anh, hơn 50% là sẽ không nghe lời cô đi khám.

Chắc là sẽ mua đại vài thứ thuốc ở tiệm thuốc tây để uống đỡ. Nói không chừng ngay cả thuốc cũng không mua, trực tiếp về nhà đi ngủ luôn.

……

Đường Vi Vi rất quen thuộc nhập mật mã, bước vào nhà, trong nhà tối đen im ắng.

Cô đi đến tủ giày ở cửa, lấy một đôi dép lê đi trong nhà màu hồng nhạt ra thay. Đây là dép lê Hạ Xuyên mua cho cô, để tiện cho cô đi khi tới đây.

Nhấn công tắc đèn phòng khách, bóng đèn sáng lên, tầm mắt Đường Vi Vi quét qua một vòng, sau đó hướng đến cánh cửa phòng ngủ đang đóng lại. Cô đi tới, vặn tay nắm mở cửa ra, nhẹ nhàng đi vào.

Trong phòng cũng là bầu không khí âm u.

Bản edit chỉ được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress camanhhuyen.

Bật đèn đầu giường lên, ánh sáng màu vàng ấm áp lan ra cả phòng ngủ, xua đi sự âm u khi nãy, chiếu lên khuôn mặt đang ngủ say trên giường của người thiếu niên.

Màu sắc ấm áp làm cho hình dáng của anh cũng trở nên dịu dàng hơn.

Đôi môi mỏng hơi mím lại, màu môi rất nhợt nhạt, đôi mi dài rậm rũ xuống, hai đầu chân mày hơi nhíu lại.

Ít khi nào trông thấy anh yếu ớt như vậy.
Đường Vi Vi vươn tay, muốn sờ trán anh xem có bớt sốt hơn chưa, cánh tay bỗng bị túm lấy, cả người bị chế trụ.

“?”

Đường Vi Vi cúi đầu nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của anh.

Cảm giác có chút không giống bình thường.
Đáy mắt anh như bị bao phủ bởi thứ gì đó, hơi nhập nhèm và có chút mê mang, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Còn chưa kịp nói gì thì bàn tay đang giữ lấy cánh tay của cô bất chợt dùng sức, cơ thể cô bị kéo về phía trước.

Mọi việc dường như xảy ra trong nháy mắt, Đường Vi Vi đã đè lên người của Hạ Xuyên, chỉ cách một lớp chăn, tay cô chống lên ngực anh, giữa hai người gần như không có khoảng hở.

Chớp mũi hơi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.

Tựa như lúc nào cũng có thể hôn đối phương.

Hạ Xuyên gắt gao ôm lấy eo cô, mặt vùi vào cổ của thiếu nữ, hô hấp hơi dồn dập, độ ấm trên trán cũng tăng lên, đồng loạt mà tiếp xúc với da của cô. Tóc hơi cọ qua cổ mang đến cảm giác ngứa ngáy không được tự nhiên.

“Hạ Xuyên…” Đường Vi Vi nhỏ giọng gọi anh.

Hạ Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, cứ vậy mà nhìn cô một lúc.

Mười giây sau.

Anh duỗi tay ra, lòng bàn tay đè gáy cô xuống.

Giống như sắp hôn cô.

“……”

Đường Vi Vi trong lòng lộp bộp mấy tiếng. Người này bị trúng tà rồi à? Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô chỉ kịp nghiêng đầu đi làm cho cái hôn kia dừng lại trên gò má.

Đường Vi Vi đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy, đỏ mặt trừng anh: “Hạ Xuyên! Cậu làm gì thế hả!”

“……”

Thiếu niên trên giường cũng chống tay ngồi dậy, nửa người trên ngồi dựa vào đầu giường, tay che trán, im lặng trong chốc lát, ánh mắt mới tỉnh táo trở lại.

Hạ Xuyên nhìn về cô gái đang ngồi ở mép giường, ánh mắt có chút phức tạp, không nõi rõ được rốt cuộc là vui mừng hay vẫn là nuối tiếc.

Anh “a” một tiếng, “Là cậu thật à.”

Đường Vi Vi có chút không hiểu: “Thật cái gì cơ?”

Yết hầu của thiếu niên khẽ lên xuống, có lẽ là nóng quá nên nói chuyện cũng khó khăn, vất vả thấp giọng nói: “Tôi vừa mơ thấy cậu thì cậu xuất hiện thật.”

“……”

Đường Vi Vi hiểu rồi.

Cho nên, vừa rồi anh hành động kỳ lạ như vậy thật ra là bởi vì... cho rằng còn đang nằm mơ.

“Cậu!” Đường Vi Vi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, muốn làm cho bản thân nhìn có khí thế hơn một chút: “Cậu ở trong mơ lại làm những việc quá đáng như vậy mới tôi, cậu có thể nằm mơ đứng đắn hơn một chút được không?”

Hạ Xuyên khẽ liếm môi, ngước mắt nhìn về phía cô, không nói chuyện.

Thật ra còn quá mức hơn.

Nhưng nếu nói ra thì cô gái nhỏ sẽ xù lông lên mất, sau đó sẽ mắng anh là đồ biến thái.

Ánh mắt nhìn qua gương mặt thanh thuần non nớt của cô, Hạ Xuyên quay đầu, lặng lẽ thở dài thật sâu.

Mẹ nó, đúng là có hơi biến thái.

Phải làm sao bây giờ?

Thật ra Đường Vi Vi cũng không phải là không muốn hôn anh.

Nhưng hôn môi không giống như hôn lên mặt.

Con gái ai cũng đều rất để ý tới nụ hôn đầu, ai mà chẳng muốn nó lãng mạn, ít nhất phải đúng nơi và đúng lúc thích hợp nữa chứ. Không thể nào bị cái người đang sốt mơ hồ là Hạ Xuyên, và dưới tình huống là cô chưa chuẩn bị gì được. Cô không thể mất nụ hôn đầu trong hoàn cảnh đó.

Tuyệt đối không được.

Đường Vi Vi liếc mắt nhìn Hạ Xuyên một cái.

Quần áo trên người anh đã thay đổi, hình như là vừa tắm xong, quần áo ở nhà rộng thùng thình, cổ áo hơi mở ra để lộ một đoạn xương quai xanh thon gầy, tinh xảo. Xương quai xanh rất sâu, nhìn qua rất quyến rũ.

“Cậu tới bệnh viện chưa?” Thấy anh lắc đầu, Đường Vi Vi cũng không bất ngờ: “Vậy uống thuốc chưa?”

Hạ Xuyên vẫn lắc đầu như vừa rồi.

“Tôi biết ngay mà.” Cô gái nhỏ lẩm bẩm, cầm lấy túi thuốc vừa rồi đặt ở đầu giường của anh quơ quơ: “Tôi mua cho cậu thuốc cảm và thuốc hạ sốt, buổi tối ăn xong nhớ uống đi.”

Hạ Xuyên “ừ” một tiếng.

Đường Vi Vi lại sờ trán anh, tuy vẫn hơi nóng nhưng đã đỡ hơn so với lúc ở trường học, cô cũng yên tâm hơn một chút.

Trước khi đi, Đường Vi Vi không quên dặn dò anh thêm vài câu.

Từ phòng ngủ đi tới cửa nhà bình thường chỉ mất mười giây mà bây giờ chính cô lại kéo dài tận 5 phút.

“Đúng rồi.” Trong lúc thay giày, Đường Vi Vi lại nghĩ tới một việc “Ngày kia là sinh nhật Vũ Điềm, ngày mai chúng ta đi mua quà cho em ấy nhé.”

Hạ Xuyên dựa vào ngăn tủ để giày ở cửa nhà, hơi nhướng mày: “Sinh nhật của con bé, cậu muốn đi sao?”

“Ừ, tất nhiên rồi. Cậu không đi à?”

“…. Mấy hôm trước tôi vừa từ chối nó rồi.”

Đường Vi Vi có chút khó hiểu liếc nhìn anh một cái: “Ngày kia cậu có việc à? Vậy tôi đi một mình cũng được.”

“……”

Hạ Xuyên hơi trầm mặt.

Sau đó anh đứng thẳng lên, nhấc chân đi về phía cô, bàn tay chống lên cánh cửa phía sau, đem cô gái nhỏ vây giữa cánh cửa và lồng ngực mình, cúi đầu.

“Cậu nghĩ rằng tôi từ chối là để đi với ai?” Hạ Xuyên hừ một tiếng “Cái người không có lương tâm này, tự cậu tính xem đã bao lâu rồi cậu không hẹn hò với tôi hả?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net