Đoạn 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, tôi mang đồ đạc của mình, theo đoàn vận chuyển thiết bị đến công ty Diên Kính.

Sau khi nhận đầy đủ thiết bị điện tử xong xuôi, thư ký của Quân gọi tôi lên phòng nhân sự, trước hết là phân công công việc và trách nhiệm của mình, sau đó là giao phòng làm việc cho tôi.

"An An, giới thiệu với em, chị tên Hiền, là thư ký của tổng giám đốc".

Tôi cúi thấp đầu, lịch sự trả lời: "Em chào chị ạ".

"Công việc cố vấn thiết bị điện tử lần này do em đảm nhiệm trong thời gian dài cho nên công ty đã đặc biệt sắp xếp một phòng làm việc riêng cho em"
"Vâng ạ"
"Đây là sơ đồ vị trí các phòng ban của công ty, tài liệu và hợp đồng cố vấn. Bây giờ em theo chị lên nhận phòng nhé".
"Vâng ạ"

Tôi giơ tay nhận lấy tập tài liệu từ thư ký của anh, sau đó theo chị ấy vào thang máy.

Chúng tôi dừng chân trước một phòng làm việc trên tầng thứ ba mươi bảy, chị Hiền lấy chìa khóa tra vào cửa, nói với tôi:

"Đây là phòng làm việc của em"

Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt, chợt nhận ra rằng tầng làm việc này rất vắng người, cả một không gian rộng lớn như vậy mà cũng được thiết kế chỉ khoảng bốn năm phòng gì đó, nội thất trang trí cũng rất xa hoa. Hoàn toàn khác biệt với các tầng phía dưới.

Mặc dù trong lòng cực kỳ thắc mắc nhưng rút cục tôi vẫn không dám mở miệng hỏi, dẫu sao thì tôi cũng chỉ đến làm tạm ở đây trong thời gian hai năm mà thôi, người ta đã đặc biệt cấp phòng làm việc riêng cho mình như vậy rồi...vẫn nên ít nói thì tốt hơn.

Nghĩ vậy cho nên tôi đành mỉm cười gật đầu, nói: "Cảm ơn chị".

"Không có gì, nếu có vấn đề gì thì cứ nói với chị nhé. Số điện thoại của chị có trong tập tài liệu trên tay em"
"Vâng ạ".

Nói xong, chị ấy còn lịch sự cười với tôi một cái rồi mới xoay người rời đi. Thật sự, tôi không biết chị ấy bao nhiêu tuổi nhưng bề ngoài của Hiền vô cùng xinh đẹp, lại rất có khí chất, cách cư xử cũng rất dịu dàng tinh tế...chỉ có điều, từ khi gặp mặt đến giờ, tôi đã trên một lần bắt gặp trong ánh mắt chị ấy những tia cực kỳ khó hiểu khi nhìn tôi. Tôi không biết diễn tả thế nào, cũng không biết trình bày ra sao, chỉ là trực giác mách bảo rằng mình nên cẩn thận mà thôi.

***

Phòng làm việc của tôi rộng khoảng ba mươi mét vuông, bên trong bày có bày sẵn một bàn làm việc, một chiếc máy tính, phía sau còn có một cửa sổ sát đất rộng lớn, tuy nhiên điều làm tôi cảm thấy khó hiểu nhất chính là vách ngăn tường phía bên trái phòng. Nó được thiết kế hoàn toàn bằng kính chịu lực, do bên kia đã bị che khuất bằng rèm chớp cho nên tôi không thể nhìn thấy đằng sau bức tường ấy là gì, cũng không hiểu tại sao lại phải thiết kế như vậy. Tôi chỉ có thể lắc đầu cảm thán trong lòng: "Không biết tên điên nào thiết kế kiểu này nữa, làm việc ở đây chắc chắn sẽ có cảm giác như mình bị ăn trộm rình rập".

Cho đến mãi sau này, tôi mới biết, hóa ra ở vách tường bên kia có kẻ ăn trộm thật. Tuy nhiên người đó không phải là ăn trộm thông thường, mà là người đàn ông đã lấy đi hoàn toàn cơ thể lẫn trái tim tôi!!!!

Tôi bỏ qua chuyện bức tường kỳ quái, chuyên tâm vào sắp xếp đồ đạc của mình, cho đến khi xong xuôi, nhìn đồng hồ thì cũng đã cuối giờ chiều rồi. Tôi vội vàng lấy túi xách, vừa định ra siêu thị mua chút đồ về nấu nướng thì đột nhiên điện thoại báo tin nhắn đến.

Màn hình hiển thị tên người gửi tới là Quân.

Tôi mở to mắt ngạc nhiên, phải ra sức lắc đầu mấy lần xem mình có bị mộng du không, bởi vì tôi vốn không nghĩ rằng kiểu người như anh cũng có thể dùng đến phương pháp nhắn tin lãng xẹt này giống tôi như vậy.

Tôi có chút hồi hộp, ngón tay run run bấm vào tin nhắn. Hai giây sau trước mắt tôi hiện lên một dòng chữ:

"Ông nội đến, nấu cơm".

Mẹ ơi. Thái thượng hoàng đến!!!

Tôi vừa bất ngờ vừa sợ đến mức quên cả nhắn tin lại, vội vội vàng vàng nhét điện thoại vào túi xách rồi chạy như điên ra khỏi công ty, cấp tốc đến siêu thị mua đồ về nấu cơm.

Lần trước gia đình của anh đến, người giúp việc của họ đã phải đi theo đến tận nhà tôi để nấu cơm, lần này Quân nhắn tin cho tôi như vậy, chắc chắn hôm nay không có ai đi theo để phục vụ rồi.

Tôi cuống cuồng mua rất nhiều thứ, vì không dám để họ ăn những đồ bình thường cho nên phải cắn răng cắn lợi mua toàn thực phẩm ngoại nhập cao cấp về nấu nướng, đến khi tính tiền trong lòng không khỏi đau như xát muối. Đây là tiền tháng lương đầu tiên tôi được tự tay cầm, bây giờ mới chỉ chưa đầy nửa tháng đã hết veo rồi, không xót ruột mới lạ.

Tôi tay xách nách mang một đống đồ, sau đó lại một mình loay hoay với bao nhiêu thịt cá rau củ trong bếp, khi vừa nấu nướng bày biện xong xuôi thì cũng vừa lúc nghe tiếng xe ô tô rẽ vào trong biệt thự.

Bảy giờ tối rồi, đúng giờ thật.

Tôi lau lau tay vào tạp dề, tranh thủ vuốt qua mấy sợi tóc lòa xòa trên trán mình, cố gắng bày ra khuôn mặt thật tươi tắn chạy ra mở cửa.

"Con chào ông nội". Sau đó tôi còn quay sang nhìn anh, giả vờ nói: "Anh về rồi".
"Ừ".

Lần này chỉ có mình ông nội của anh đến thì phải, tôi không thấy ba mẹ của anh đến như lần trước mà trong sân chỉ có duy nhất mình xe của Quân. Ông nội nhìn tôi, gật đầu hài lòng nói:

"An An, con đang làm gì vậy?"
"Con vừa nấu cơm xong ạ, ông nội vào nhà, đợi con một chút".

Thật ra, từ nhỏ tôi đã là trẻ mồ côi, khi được gia đình hiện tại nhận nuôi, tôi cũng không có ông nội. Lần đầu tiên gặp ông nội của anh, tôi đã có cảm giác họ là người vô cùng quyền quý cho nên rất sợ, tuy nhiên tới lần gặp thứ hai thì suy nghĩ sợ hãi kia đã hoàn toàn thay đổi. Tôi không biết trước kia ông lăn lộn trên thương trường khốc liệt ra sao, bản lĩnh lớn thế nào mới có thể phát triển nên một tập đoàn lớn mạnh đến vậy...tuy nhiên ở trong gia đình hào môn này, chỉ có duy nhất ông che chở cho tôi, bênh vực tôi.

Thế nên, thật lòng mà nói, từ khi phải về làm dâu một gia đình danh gia vọng tộc như vậy, người tôi cảm thấy quý mến nhất chỉ có ông mà thôi!!!

Mâm cơm đầy ắp những thức ăn được bày ra, ông nội vừa ngồi xuống bàn đã vui vẻ nói:

"An An, con tự tay nấu mấy món này đấy à?"
"Vâng ạ, con nấu vẫn còn chưa ngon lắm, không biết có hợp khẩu vị ông nội không?"

Quân lẳng lặng gắp một miếng cá chiên vào bát của ông, điềm đạm lên tiếng:

"Ông à, cô ấy nấu rất dễ ăn"

Tôi có nghe nhầm không nhỉ? Anh đang khen tôi à? Nhất định là không phải. Lần trước tôi nấu cơm cho anh, chẳng phải anh đã bảo tôi nấu không ra gì, còn bắt tôi ăn hết chỗ thức ăn đó hay sao? Bây giờ trước mặt ông nội lại nói tôi nấu rất dễ ăn, quả thật cực kỳ khó tin.

Mặc dù khó tin là vậy nhưng không hiểu sao khi nghe anh nói thế tôi vẫn cảm thấy vui vui trong lòng, khóe miệng còn không kìm được, khẽ cong lên.

Ông nội ăn thử vài món, vẻ mặt biểu lộ rõ sự hài lòng: "Rất ngon, An An, sau này thường xuyên nấu cho ông ăn nhé"

"Vâng ạ"
"Phải rồi". Ông buông đũa xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Hai đứa tại sao lâu có động tĩnh như vậy?"

Nghe xong câu này, mặt tôi bỗng nhiên nghệt ra, ánh mắt vô thức liếc sang nhìn Quân. Nét mặt anh tuy vẫn hờ hững không biểu lộ ra cảm xúc gì nhưng thông qua cái nhíu mày của anh, tôi có thể đoán được: Anh cũng chưa biết trả lời thế nào!!!

Chúng tôi kết hôn hơn một tháng nhưng cùng lắm chỉ hôn môi đúng một lần, đến ngủ chung giường cũng chưa, lấy đâu ra động tĩnh gì được?

"Con mới kết hôn được một tháng mà". Quân lẳng lặng gắp thêm cho ông một miếng cá, bình thản nói.

"Có phải hai đứa đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Lần này hai chúng tôi không hẹn mà cùng đồng thời nói: "Không ạ"

Ông nội thở dài một tiếng: "Các con ấy à, dù mọi chuyện trước đây như thế nào thì bây giờ cũng đã thành vợ thành chồng với nhau rồi. Không thể cứ sống xa cách nhau như vậy mãi được, có hiểu không?"

"Ông ơi, không phải vậy đâu ạ. Con và anh Quân vẫn tốt, nhất định sẽ sớm sinh cháu nội cho ông"

"Ông tin mắt nhìn người của mình không sai bao giờ. Lựa chọn để hai đứa kết hôn cũng đều có lý do cả. Bây giờ ông già rồi, chỉ mong thằng cháu đích tôn này có thể sớm có con trai nối dõi mà thôi"

"Vâng"

Tối hôm đó, sau khi chúng tôi ăn cơm xong cũng đã gần chín giờ đêm. Ông và anh ngồi ở sofa nói chuyện còn tôi rửa bát trong bếp, lúc tôi dọn dẹp xong xuôi, vừa lên phòng khách thì đột nhiên ngoài trời đổ mưa rất lớn.

Tại sao mùa này lại có mưa lớn như thế này được nhỉ?

Quân lấy điều khiển, bật đèn cảm biến tích điện trong nhà, chỉ trong vòng nửa phút, cả phòng khách tối om liền được ánh đèn màu vàng cam chiếu sáng. Anh chậm rãi nói:

"Mưa rồi, ông nội"
"Ừ"
"Đêm nay ông ở lại đây đi, sáng mai con đưa ông về".

Ông nội nghe anh nói vậy bèn suy nghĩ một lát, sau cùng gật đầu, nói: "Gọi điện thoại thông báo cho ba con đi"

"Vâng".

Mặc dù trời mưa thế này, trong lòng tôi thật sự không muốn ông nội ra về, tuy nhiên nếu ông ngủ lại đây thì đêm nay tôi và anh biết làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ tôi vẫn trở về phòng chứa đồ, ngủ trên mấy tấm bìa các tông, trong khi mới chỉ ban nãy thôi, tôi còn hứa sẽ nhất định sớm sinh cháu nội cho ông.

Tôi khổ sở cười như mếu, sau cùng vẫn phải cố tỏ ra bình thường, tươi cười ngồi trò chuyện với ông.

Mười giờ đêm, ông nói muốn đi ngủ.

Tôi đành "Vâng" một tiếng rồi nhanh chóng chạy lên lầu, thu xếp chăn đệm ở phòng lớn, cạnh phòng của Quân cho ông.

Sau khi ông vào phòng ngủ rồi, tôi vừa định rón rén quay trở lại phòng của mình thì lại vô tình va vào lồng ngực rộng lớn của ai đó.

"A"

Mất đến mấy giây định hình, tôi mới phát hiện ra anh đã đứng sau lưng mình từ bao giờ. Khi chúng tôi còn chưa kịp nói gì với nhau thì cửa phòng ông nội đột nhiên mở ra.

"Hai đứa còn chưa định đi ngủ sao?"
"Dạ"

Thấy tôi và Quân đứng ngơ ngác ngoài hành lang như vậy, ánh mắt ông xuất hiện vài tia khó hiểu. Sau cùng tôi đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trả lời:

"Tụi con đi ngủ ngay đây ạ".

Nói xong, tôi đẩy đẩy lưng anh, còn cật lực liếc mắt ra hiệu cho Quân vào phòng.

Thành phố C, đêm đầu tiên mất ngủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net