Đoạn 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đoàn chúng tôi ra về, Quân nhận được một cuộc điện thoại, cuộc điện thoại này nói rằng: trữ lượng vàng ở mỏ TM20 tương đương 2000 tấn, cho nên giá khởi điểm cho mỏ TM20 sẽ là 2 triệu USD.

Về đến khách sạn, chúng tôi lập tức mở một cuộc họp nho nhỏ ngay tại phòng làm việc của anh. Ban đầu, chị Hiền nói:

"Tôi đã lén cài người thăm dò trữ lượng thật của mỏ vàng. Quả thật trong đó lượng vàng không ít hơn 2000 tấn. Chỉ có điều, tin tức này e là Trịnh Hạo Vũ đã biết rồi".

"Trịnh Hạo Vũ ở Việt Nam tiếng tăm lớn như thế nào, không phải bàn đến nữa. Anh ta chắc chắn sẽ không ra giá ít hơn 20 triệu"
"Đới Mục Lãm cũng vậy, thị trường Trung Quốc dễ kiếm tiền hơn Việt Nam rất nhiều, 20 triệu không phải là không có khả năng"

Quân im lặng nãy giờ, đột nhiên quay sang hỏi tôi: "An An, cô nghĩ sao?"

"Tôi đang suy nghĩ về mỏ HU10"

Nghe tôi nói vậy, tất cả đều cười phá lên. Họ đang bàn đến chuyện đấu thầu TM20, một cái HU10 gần cạn kiệt vàng, có liên quan gì ở đây?

Thấy tôi hơi đỏ mặt, anh lên tiếng động viên: "Cứ nói thử xem"

"Tôi chỉ am hiểu về máy móc thiết bị, cho nên lúc vào đến HU10, cảm thấy hình thức di chuyển đất đá bằng xe chạy ròng rọc có hơi lỗi thời. Thêm nữa, muốn dò được vàng một cách tốt nhất, nên khai thác phía đường sông".

Một người thốt lên: "Đường sông? Cô điên sao? Dù ở đó có nhiều vàng cũng không một ai dám khai thác. Đất đá ở đó có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Cô gái, con người dù mạnh đến mấy cũng không khuất phục được sức mạnh vĩ đại của thiên nhiên đâu".

"Được rồi". Anh từ tốn đặt ly trà xuống bàn, nói: "Tan họp. An An ở lại".

Khi mọi người đi rồi, anh mới kéo tôi lại gần, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: "Tại sao em tin, ở dưới đường sông có vàng?"

"Khu vực đó giáp ranh với mỏ TM20, em chỉ đoán thế"

Quân cười cười: "Dựa vào cảm tính đôi khi cũng rất hay"

Tôi gục xuống, nằm lên đùi anh, trong lòng ngổn ngang những chuyện đã nói với chị Hiền lúc ở hầm mỏ, tôi chẳng biết gì về lĩnh vực khoáng sản, chỉ có thể dựa vào cảm tính để phán đoán, cũng chẳng thể giúp gì được anh. Nếu lần này anh không trúng thầu mỏ vàng, sau này ở Diên Kính nhất định sẽ rất khó sống, nhất là ông nội lại đang yếu dần đi từng ngày.

"Anh, có phải em rất ngốc không?"
"Không"
"Em cảm thấy em chẳng thể giúp gì được anh"
"Em có nghĩ ra loại hình nào có thể chống đỡ được dòng chảy của sông không?"

Tôi kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh tin việc đoán bừa của em sao?"

"Thử ví dụ cũng không tồi"

Vì đất ở khu vực gần sông rất ẩm nên không ai dám khai thác vàng ở đó, trừ khi thay đổi được dòng chảy của sông. Mà sông Nize này là loại sông dữ, nhiều thác ghềnh, không một ai có khả năng thay đổi dòng chảy. Trước kia tôi từng tìm hiểu qua một loại thiết kế dùng để chống đỡ ở vùng thường xuyên có động đất. Người ta áp dụng thiết kế tường kiểu lục lăng, sáu góc đều được cố định bằng kim loại Silicon Cacbua (SiC). Chỉ tiếc, giá thành của SiC không nhỏ.

"Em đang nghĩ đến thiết kế chịu lực bằng vách lục lăng, tấm chống đỡ vách bằng Silicon Cacbua. Để chống sụt lún, phía dưới nên ép cọc cốt thép"

Anh nhíu mày suy nghĩ một lát rồi xoa đầu tôi, cười cười: "Đầu óc cũng không tệ".

***

Ngày tiếp theo, chúng tôi vẫn đến mỏ TM20 để khảo sát tình hình, dù không được trực tiếp thăm dò mỏ trước khi đấu thầu nhưng tôi tin, dưới con mắt được rèn luyện trong nghề nhiều năm của Quân, anh có thể dùng mắt thường để đánh giá được tình hình của mỏ.

Đúng lúc chúng tôi đang đứng ở miệng mỏ thì Trịnh Hạo Vũ đi tới, theo sau anh ta là một người thanh niên nhìn cũng có nhiều nét hao hao giống anh ta, bên cạnh đó còn có một cô gái rất thùy mị xinh đẹp.

Quân quay người lại, lịch sự nói trước: "Vũ, lâu rồi không gặp"

"Từ lần cuối mình ở thành phố C đến giờ cũng hơn hai năm rồi"
"Cậu kết hôn mà không gửi thiệp mời cho mình"
"Thật ra mình làm đến hai lễ kết hôn, gửi thiệp mời cho cậu cũng có chút ngại"

Tôi kinh ngạc, vô thức nhìn người phụ nữ đi theo sau Trịnh Hạo Vũ, cô ấy trông có vẻ không giống thư ký của anh ta. Mà không phải thư ký thì chỉ có thể là vợ hoặc tình nhân, chẳng lẽ đây là tình nhân của Trịnh Hạo Vũ? Anh ta nói kết hôn hai lần mà cô ta chẳng phản ứng gì.

"Giới thiệu với cậu, đây là vợ mình"

Tôi kinh ngạc lần hai, tròn mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Vũ. Cho đến mãi sau này có thời gian rảnh lên mạng đọc ngôn tình, tìm đọc đến truyện "Vốn Là Nhân Duyên", tôi mới hiểu tại sao thái độ của Vân San lúc ấy lại bình thản như vậy.

Quân chào hỏi cô ấy một hồi. Sau cùng hai người đàn ông lại tiếp tục trò chuyện. Anh nói:

"Cậu cũng có hứng thú với mỏ vàng lần này sao?"
"Ừ, không ngờ cậu cũng vậy"
"Mình không có hứng thú mà là bắt buộc phải giành được"
"Đã bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa ngồi chắc ghế sao?"

Quân cười cười không nói gì. Chỉ có tôi vô thức liếc sang chị Hiền, trong đầu chợt nhớ lại câu nói của chị ấy lúc trước: "Chỉ có chị ấy mới giúp được anh ngồi vững chiếc ghế tổng giám đốc tập đoàn Diên Kính".

Trước khi chúng tôi ra về, Trịnh Hạo Vũ có nói với Quân một câu: "Hãy để ý đến Đới Mục Lãm".

Anh gật gật đầu.

***

Ngày hôm sau, đúng tám giờ sáng, chúng tôi đến trung tâm đấu thầu. Quân ngồi ở giữa, một bên là chị Hiền, một bên là tôi, suốt cả quãng đường đi cho đến tận trung tâm đấu giá, anh chỉ bàn bạc với chị ấy chuyện mỏ vàng TM20, tôi như người vô hình.

Tôi khẽ thở dài, đúng là tôi không thể giúp gì được anh thật.

Đúng như thông tin chúng tôi đã được thông báo trước, bên đấu giá ra giá đầu tiên của mỏ vàng là 2 triệu USD.

Trịnh Hạo Vũ giơ bảng, lạnh lùng nói: 3 triệu
James: 4 triệu
Đới Mục Lãm: 5 triệu
Vinky: 6 triệu.

Quân lãnh đạm: 10 triệu.

Không khí bắt đầu căng thẳng, James không muốn lép vế cho nên hét giá 12 triệu.
Trịnh Hạo Vũ gõ gõ tay xuống bàn: 15 triệu.
Đới Mục Lãm tiếp tục: 16 triệu.

Cứ như vậy cho đến khi mỏ vàng lên đến 35 triệu USD, Vinky bỏ cuộc. Trịnh Hạo Vũ vốn định ra giá tiếp, nhưng khi nhìn về phía Quân bên này, anh ta im lặng suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng úp bảng.

Như vậy, cuộc đấu giá chỉ còn James, Đới Mục Lãm và Hoàng Minh Quân.

Đúng lúc James hét: 40 triệu USD thì chị Hiền quay sang nói nhỏ vào tai Quân: "Anh, 40 triệu đã quá cao rồi".

Anh nhíu mày, hờ hững mở miệng: "Em hãy liên lạc với Trịnh Hạo Vũ".

Nghe nói vậy, tôi liếc mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Vũ, anh ta ngồi cách chúng tôi hai dãy ghế về phía bên phải. Nét mặt lạnh lẽo tựa như băng, bất giác khiến sống lưng tôi lạnh toát.

Chị Hiền dùng điện thoại liên lạc với người vợ kiêm trợ lý của Trịnh Hạo Vũ, cô gái tên Vân San đó ghé sát vào tai anh ta thì thầm điều gì, vài giây sau tin nhắn được gửi tới máy điện thoại của chị Hiền, nội dung chỉ có 4 từ: "Không thể khai thác".

Khỏi phải nói, tin này đã khiến tôi và những người trong đoàn sốc như thế nào. Trịnh Hạo Vũ của AON không phải kiểu người không đủ tiền chơi với James, cho nên chắc chắn khi anh ta úp bảng, Quân đã nghi ngờ có điều gì cho nên mới bảo chị Hiền liên lạc với Trịnh Hạo Vũ.

Trái với phản ứng lo lắng hiện rõ trên mặt của mấy người trong đoàn chúng tôi, khi Quân đọc tin nhắn từ điện thoại của chị Hiền, anh chỉ nhíu mày chứ không phản ứng gì. Tình huống bây giờ đặt chúng tôi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, không đạt được mỏ vàng thì không biết ăn nói thế nào với cổ đông trong công ty, mà đạt được thì chỉ thu về một chiếc mỏ không thể khai thác.

Chị Hiền thấy thái độ bình thản của anh như vậy, đành lên tiếng:

"Anh, phải làm sao bây giờ? Có nên tin Trịnh Hạo Vũ?"

Anh liếc mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Vũ, dứt khoát trả lời: "Có thể không tin bất cứ ai. Chỉ không thể không tin Trịnh Hạo Vũ".

Nói rồi, Quân tiếp tục giơ bảng: 42 triệu.

Nghe anh nói vậy, tất cả đoàn chúng tôi đều không hẹn mà cùng đồng thời quay đầu nhìn về phía Quân, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc. Anh điên rồi, định dùng 42 triệu USD để mua về một mỏ không thể khai thác sao?

"43 triệu". James nghiến răng nói.

Cả đoàn chúng tôi không một ai dám hít thở, tất cả đều im lặng chờ quyết định của Quân, không ngờ anh không hề lo lắng gì mà vẫn bình thản nói: "44 triệu".

Trái tim tôi như sắp rơi xuống vực thẳm. Căng thẳng đến mức toát mồ hôi hột.

Chúng tôi tới Uzbekistan là để giành mỏ vàng TM20, ban đầu chính anh đã công bố trước hội đồng quản trị trữ lượng vàng của mỏ đạt đến gần 2000 tấn, bây giờ phát hiện ra đó là mỏ không thể khai thác được. Không những vàng không mang về được, mà các cổ đông trong công ty nhất định cũng sẽ không để yên

Sự thật mỏ vẫn có 2000 tấn vàng, nhưng khai thác được hay không đó là do năng lực của người đứng đầu, thứ các cổ đông cần chỉ là lợi nhuận. Thương trường là thế, ai cho họ lợi nhuận, họ sẽ đưa người đó lên vị trí cao nhất. Bởi vậy cho nên Quân dù có giành được mỏ vàng hay là không giành được, đều bất lợi cho anh. Khi đó, nhất định hội đồng quản trị sẽ có lý do để tiến hành bỏ phiếu lại, anh có ngồi vững được vị trí Tổng giám đốc hay không, vô cùng khó nói.

James liếc về phía anh, sau đó lại tiếp tục nói: "45 triệu". Tôi để ý thấy trán ông ta đẫm mồ hôi.

Lần này, anh im lặng.

Người chủ trì buổi đấu giá nói: "45 triệu, có ai trả hơn nữa không?"

Tất cả im lặng.

Tôi để ý Đới Mục Lãm liếc về phía Quân một cái, tấm bảng trong tay gõ gõ xuống bàn, không úp cũng không giơ lên, điệu bộ vô cùng thản nhiên, dường như anh ta đã đoán được kết cục của buổi đấu giá này rồi.

Bên đấu giá nói:

"45 triệu lần một".
"45 triệu lần hai".

Tôi lo lắng nhìn Quân, bây giờ không đấu giá nữa cũng không được, mà đấu cũng không xong. Anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tôi cũng đành bất lực.

"45 triệu lần ba".

Tôi thấy vẻ mặt anh vẫn duy trì bình thường nhưng bàn tay đã dần dần siết lại. Chị Hiền ở bên cũng không dám nói gì, chỉ im lặng nhìn anh.

"Đấu giá kết thúc, công ty James đã giành quyền khai thác mỏ vàng TM20"

James đứng lên, liếc nhìn về phía chúng tôi cười cười có vẻ rất đắc ý, sau đó đi xuống phía dưới nhận giấy tờ về quyền khai thác mỏ vàng, đặt bút ký xuống.

Thông tin vừa được truyền ra, khi chúng tôi còn chưa về đến khách sạn, điện thoại của anh đã réo liên hồi. Quân không trực tiếp nghe máy cho nên người nhận điện thoại là chị Hiền.

"Xin chào, tôi là thư ký của Tổng giám đốc".

Đầu dây bên kia nói giọng rất khó chịu: "Tổng giám đốc của các người đâu, mau kêu anh ta nghe điện thoại".

"Xin lỗi anh Kỷ, tổng giám đốc của tôi hiện tại không tiện nghe điện thoại"
"Đừng tưởng có Chủ tịch chống lưng là có thể một tay che trời. Lần này đấu giá không thành, chúng tôi về sau làm sao dám tin tưởng năng lực của anh ta nữa".
"Thật xin lỗi anh Kỷ, tôi sẽ chuyển lời lại cho Tổng giám đốc".

Khi bên kia hậm hực cúp máy, chị Hiền và tôi không hẹn mà cùng đồng thời quay sang nhìn anh, chỉ thấy Quân nhắm mắt dựa đầu vào ghế, nét mặt chẳng biểu lộ ra cảm xúc gì.

Nhìn anh như vậy, tôi cũng cảm thấy đau lòng. Chuyện tin tức mỏ TM20 có trữ lượng 2000 tấn, vàng phân bố ở địa hình rất dễ khai thác, rồi sau đó khi đấu giá sắp thành lại phát hiện ra nó là một cái mỏ không thể khai thác được, chắc chắn có người ngấm ngầm dở trò hại anh. Nghĩ đến đây, tôi bất giác quay sang nhìn chị Hiền.

Chị ta là người cung cấp tin tức, không nghi ngờ mới lạ.

Suốt quãng đường trở về, chúng tôi không ai nói gì, không khí im lặng bao trùm trong xe. Khi về đến khách sạn, tôi thấy chị Hiền vào phòng anh rất lâu, phải đến mấy tiếng sau mới trở ra. Khi đụng mặt nhau ở hành lang, chị ấy nói:

"Em tìm anh Quân à?"
"Vâng. Anh ấy thế nào rồi ạ?"
"Em nên về đi, tâm trạng của anh ấy không tốt, không muốn gặp ai".

Như vậy có nghĩa là, ngoài chị ấy ra, anh sẽ không gặp ai hết. Tôi tuy trong lòng vẫn lo lắng cho anh nhưng trái tim không tránh khỏi xông đầy lên một tia xót xa.

"Em hỏi chị một câu được không?"
"Em hỏi đi"
"Tại sao tin tức lại sai lệch lớn như vậy?"

Chị Hiền nghiêng đầu nhìn tôi: "Em đang nghi ngờ chị?"

Tôi không nói gì, chị ấy đành khẽ cười: "So với tình yêu hai mươi mấy năm chị dành cho anh ấy, em không có tư cách để nghi ngờ"

Nói rồi, chị ấy xoay người mở cửa quay trở lại phòng anh, hai người ở trong đó làm gì tôi cũng không rõ.

Đúng vậy, chị ấy quen anh hai mươi mấy năm, lại yêu anh nhiều như vậy, chắc chắn sẽ không hãm hại anh.

Tôi yên lặng đứng ở hành lang rất lâu, chỉ thấy trái tim vô cùng bất lực, cửa phòng anh vẫn im lìm như cũ, chẳng biết người bên trong đang nghĩ gì, làm gì, càng nhìn càng thấy ruột gan cồn cào như lửa đốt. Rút cục, nửa tiếng sau tôi mới quay về phòng mình, tuy nhiên vì không thể ngủ nổi cho nên tôi đi đến bàn làm việc, lôi sơ đồ của khu mỏ HU10 ra tìm cách thử thiết kế hầm theo đường sông. Khi tôi nói đến vấn đề này, tất cả đều cười tôi, chỉ có duy nhất anh là tin mấy câu phán đoán bừa bãi của tôi, cho nên tôi muốn thử một lần. Không giành được mỏ TM20 thì vớt vát một chút của HU10 vậy.

Tôi ngồi vẽ vẽ một hồi, sau cùng ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, tôi thấy có một bàn tay bế mình lên, đem đầu tôi áp vào lồng ngực ấm áp của người đó.

Đã lâu rồi không được ôm anh ngủ, tôi nhớ anh!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net