Đoạn 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra, tôi không thể nghĩ được ai có thể hại anh ngoài Lưu Tố Cầm nên mới đoán bừa như thế. Không ngờ anh không những không phủ định mà còn khen tôi thông minh, như vậy nghĩa là tôi đã đoán đúng.

Anh nhẹ giọng giải thích: "Bà ta liên hệ với Đới Mục Lãm, chủ động rót vốn vào công ty của anh ta. Mục đích để Đới Mục Lãm tới đây tranh thầu, đồng thời cài người tung tin mỏ vàng TM20 dễ khai thác"

"Anh nghi ngờ Đới Mục Lãm từ khi Trịnh Hạo Vũ nói phải không?"

"Không. Công ty Hồng Phúc vốn không có thực lực có thể cạnh tranh được với những người tham gia đấu thầu lần này. Ở Trung Quốc, đó chỉ là một công ty tầm trung, bởi vậy nhất định có người đứng sau giật dây Đới Mục Lãm."

Hóa ra là vậy, thì ra trước khi đấu thầu anh đã âm thầm tìm hiểu về các công ty đối thủ sẽ cạnh tranh với mình. Sau đó liền phát hiện ra Đới Mục Lãm có vấn đề, bởi vì thế nên Quân mới nghi ngờ hắn ta ngay từ đầu. Đấu giá một mỏ vàng lớn như vậy ở nước ngoài, nếu không phải là một công ty hay tập đoàn lớn, nhất định sẽ không có khả năng tham gia. Tôi nghĩ đến đây, liền thấy trong lòng liền xông lên một cảm giác vô cùng sùng bái thán phục. Óc quan sát, sự nhạy bén và khả năng kinh doanh tinh tường của người đàn ông đang nằm bên cạnh thật sự khiến tôi không thể không cúi đầu ngưỡng mộ.

Tôi hào hứng nói: "Hắn tung tin như vậy, mục đích chính là để đẩy anh vào tình thế muốn rút chân cũng không được, mà tiếp tục đấu giá cũng không xong, phải không?". Những ngón tay của tôi vuốt vuốt nhẹ hai đầu lông mày anh: "Sau cùng khi anh trở về Việt Nam sẽ bị các cổ đông bỏ phiếu bãi nhiệm chức vụ Tổng Giám đốc. Khi đó Hoàng Minh Hải sẽ được bầu lên thay thế vị trí của anh, với tư cách là cháu trai thứ hai của Chủ tịch hội đồng Quản trị".

Đầu mày anh khi tôi chạm vào đã không còn nhíu chặt nữa, anh cười cười: "Ừ"

"Thì ra là vậy. Nhưng chẳng lẽ chỉ vì Lưu Tố Cầm rót vốn mà Đới Mục Lãm lặn lội tới tận đây? Hắn ta chắn chắn còn mục đích khác"

"Đúng vậy. Lúc ở dưới tầng hầm của biệt thự, hắn đã ép anh phải ký hợp đồng chuyển nhượng mỏ TM20"

Nghe anh nói đến chuyện ở trong tầm hầm, trái tim tôi lại xông lên một nỗi xót xa gay gắt, thật sự tôi chỉ ước khi đó có thể đến sớm hơn hoặc đoán được suy nghĩ của anh sớm hơn, để anh không phải chịu đau đớn nhiều đến như vậy: "Hắn vì ép anh phải ký hợp đồng chuyển nhượng nên mới dùng cực hình tra tấn anh. Tra tấn bằng các phương pháp bình thường không được nên hắn chuyển sang dùng sóng âm phá hoại hệ thần kinh của anh, đúng không?"

Tôi cảm nhận được cơ thể anh đột nhiên cứng đờ, dường như anh rất ngạc nhiên khi tôi có thể đoán ra những chuyện như vậy. Một lúc lâu sau đó, anh mới chậm rãi trả lời: "Không chịu khổ một chút, đối phương nhất định sẽ không tin"

"Em biết, dù anh có chết cũng nhất định không chịu ký"

"Cái này chưa chắc". Quân cười cười: "Đới Mục Lãm hiện nay đang rất cần tiền để có thể đặt một chân vào thị trường ở Châu Âu. Mỏ vàng TM20 vừa vặn có thể cho hắn nguồn vốn, lại cho hắn thêm danh tiếng. Nhất định Đới Mục Lãm sẽ không từ thủ đoạn để có được".

Khi ấy, tôi vốn không hiểu hàm ý thực sự của anh trong câu nói: Không từ thủ đoạn để có được nghĩa là gì. Cho đến tận rất lâu sau này, tôi mới biết được một sự thật rằng: Hóa ra Đới Mục Lãm đã biết tôi là vợ anh, cho nên hắn đã sớm chuẩn bị một kế hoạch để dùng tôi ép anh ký hợp đồng chuyển nhượng mỏ TM20 rồi. Chỉ có điều, kế hoạch được lên hoàn hảo như vậy mà giữa đường liền xuất hiện một Trịnh Hạo Vũ ngáng chân. Ý đồ liền sụp đổ đến mức không còn một mẩu.

Tôi há hốc miệng kinh ngạc: "Hắn có thể khai thác sao?"

"Em đã nghe câu: Người Trung Quốc không thứ gì là không thể làm được chưa?". Anh vẫn bình thản, trầm ngâm nói tiếp: "Kỹ thuật xây dựng hầm của Trung Quốc đã tiên tiến hơn các nước khác rất nhiều. Lần này Đới Mục Lãm đồng ý dễ dàng như vậy, cũng bởi vì hắn không những có thể nhận được nguồn lợi lớn từ Lưu Tố Cầm, mà còn có thể ngang nhiên cướp lấy mỏ vàng TM20".

"Người Việt Nam cũng có câu: Thâm nho như người Tàu. Đới Mục Lãm đúng là thứ cáo thành tinh. Sau này kiểu gì chết đi cũng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục"

Anh nghe tôi chửi như vậy, đành mỉm cười: "Cái miệng này, biết mắng người từ bao giờ thế?"

Tôi xịu mặt: "Nếu không phải hắn làm anh bị thương, em sẽ không rủa hắn"

"Anh tình nguyện để cho hắn làm bị thương"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh khó hiểu. Anh có biết vết thương trên người anh nặng đến cỡ nào không? Anh không biết đau sao? Tại sao lại có thể tình nguyện để hắn làm cho bị thương như vậy? Đến tôi nhìn cơ thể trầy da tróc thịt của anh mà còn cảm thấy vô cùng đau lòng, huống chi là anh.

Quân thấy biểu tình khó hiểu của tôi, đành hạ giọng giải thích, giọng nói dễ nghe như mây trôi nước chảy, hoàn toàn khác hẳn lần đầu chúng tôi gặp nhau: "Lúc bị bắt, anh đã dụ hắn nói ra người đứng sau là ai. Đới Mục Lãm xác định giết chết anh cho nên không ngần ngại nói ra Lưu Tố Cầm. Chỉ tiếc, anh chưa kịp hỏi xong thì em đã đến rồi"

"Nếu em không đến kịp, bây giờ chắc anh đang ngồi uống trà cùng Diêm Vương rồi"

"Vậy sao?". Anh cười cười: "Vậy thử xem sức khỏe của anh thế nào trước đã nhé".

Tôi giật mình, kêu lên: "Á"

Sau đó còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã xoay người, lật tôi xuống đè dưới thân mình, cúi xuống ngậm lấy môi tôi.

Đã lâu lắm rồi không được trải qua cảm giác hôn anh, cả trái tim lẫn cơ thể tôi cũng nhớ anh lắm rồi. Bờ môi này, mùi hương này, vị ngọt từ đầu lưỡi này...Tất cả đều ngọt ngào và êm dịu đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ thôi, tôi cũng có thể tan đi trong anh, tan sạch sành sanh, tan đến mức không còn một mẩu.

"Này rượu ngọt ủ lâu năm. Đến hôm nay cũng tỏa hương thơm say lòng người.
Này tình yêu gặm nhấm con người. Đến hôm nay cũng tu thành chính quả".

Bàn tay anh tuy vẫn còn nóng, nhưng không phải nóng vì sốt mà nóng vì lửa tình, nồng nàn và rực cháy đến mức có thể thiêu đốt tôi thành tro bụi. Cơ thể này của tôi gần như đã quen với những lần chung đụng xác thịt cùng anh, nhưng mỗi một lần trôi qua, mỗi một lần có thể cùng anh triền miên, cảm giác trong tôi lại một khác. Lần này, sau một hồi sinh ly tử biệt, tôi lại càng cảm thấy trân trọng mỗi giây mỗi phút còn được ở bên anh hơn, và trên hết tất thảy, tôi nhận ra một điều cực kỳ hiển nhiên rằng: đời này kiếp này tôi chết tuyệt đối trong tay anh rồi, dù có xa cách hay vì anh mà phải chịu tổn thương đến mấy thì tôi cũng vĩnh viễn không oán không hối, không quay đầu hối hận.

Người đàn ông này, anh có một cái đầu tỉnh táo và giác quan nhạy bén quá mức kinh người. Ở bên anh một thời gian dài rồi mà tôi vẫn không thể nào hiểu được con người anh, không thể đoán được anh nghĩ gì hay tiếp theo sẽ làm gì. Thông qua chuyện lần này, tôi mới hiểu ra rằng: tất cả mọi chuyện xảy ra đều đã sớm nằm trong dự liệu của anh. Việc biết mỏ TM20 không thể khai thác được nhưng anh vẫn ra giá 44 triệu để ép James đến ngưỡng tối đa khả năng huy động vốn, buộc ông ta phải bỏ ra tận 45 triệu USD để mua về một cái mỏ không khai thác được. Sau đó anh lại dùng 10 triệu USD để mua lại.

Tôi đã nói rồi, so với trữ lượng vàng ở mỏ TM20, 10 triệu USD là quá bèo bọt, nhưng so với việc không thể khai thác được, 10 triệu USD đã là quá nhiều. Như vậy nghĩa là, trong đầu anh có lẽ đã tự nghiên cứu ra cách khai thác từ trước rồi, bởi thế nên mới bỏ một lượng tiền không nhỏ ra mua lại TM20 như vậy.

Thậm chí đến cả việc mình bị bắn, việc anh mặc sẵn áo chống đạn, việc anh biết mình sẽ bị Đới Mục Lãm bắt đi, và Trịnh Hạo Vũ sẽ tới cứu anh, anh cũng đều tính toán trước được cả.

Anh vốn biết bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn im lặng tự làm mọi việc, tự đương đầu mọi chuyện một mình. Trước khi đi còn bình thản nói với tôi: "Em ngủ thêm đi, lát nữa anh sẽ trở về". Nếu lúc đó, không viên đạn đó ko nhắm vào người anh mà bắn lên đầu thì sẽ thế nào? Nếu anh không trở về nữa thì tôi biết làm thế nào?

Và trên hết, tôi hiểu rõ nhất một điều rằng: Nếu khi đó anh không kéo tôi về phía sau thì người hiện đang uống trà cùng Diêm Vương chính là tôi. Anh đã âm thầm bảo vệ tôi theo một cách lặng lẽ như thế đấy!!!

Càng nghĩ, tôi lại càng không thể không khâm phục người đàn ông này. Bây giờ mới thật sự thấm thía lời nói của Dương lúc trước: Tổng giám đốc công ty Diên Kính là một người cực kỳ có trình độ.

Người đàn ông tôi yêu không những cực kỳ có trình độ mà còn cực kỳ giỏi giang xuất chúng, dù anh cũng là người kinh doanh nhưng phẩm chất của anh không một nhà tư bản nào có thể so sánh được. Anh không kinh doanh trong sạch nhưng anh có đạo đức, đó mới chính là đạo lý cốt lõi để làm người.

Tôi yêu anh !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net