Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sách tam tọa miếu, bất hủy nhất môn thân. Loại chuyện thế này nếu người ta nhờ tới tôi, tôi đương nhiên sẽ tận tâm tận lực đi làm."

"Người ta nhờ em, chứ không nhờ tôi. Hơn nữa loại chuyện này, tôi dù cho có nói lại với Ngu sư trưởng đi chăng nữa, nhiều lắm cũng chỉ gọi là cổ vũ mà thôi, tôi cũng đâu thể buộc người ta đem nữ nhi của mình đem đi xuất giá được. Còn nữa, em ngay cả sự việc còn chưa rõ chân tướng thế nào, đã tự mình ôm đồm vào người rồi. Nếu như Ngu tiểu thư này nhìn trúng thiếu tướng Tăng Khả Ny thì làm sao đây, lỡ đâu tránh không được lại giống Romeo và Juliet thì sao, nếu quả đúng là như vậy, lẽ nào tôi lại còn đi miễn cưỡng làm mai được hay sao?" Dụ Ngôn nói.

Cô ngoảnh đầu lại thấy Khổng Tuyết Nhi đang ngồi ở kia, ngẩn người bàng hoàng nhìn mình không khỏi cười nói: "Em sốt ruột cái gì chứ, chuyện chung thân đại sự của người ta, em lo thành cái dạng như thế này rồi."

Khổng Tuyết Nhi hồi phục lại tinh thần: "Thế mà cô cũng nghĩ ra được, Tăng Khả Ny mới có mười sáu tuổi thôi, Ngu tiểu thư làm sao lại đi để ý đến cô ta được!"

Dụ Ngôn vẫn không ngừng cười: "Cũng không thể chắc chắn như thế được, từ xưa đến này mỹ nhân đều ái mộ anh hùng, mà Tăng Khả Ny thiếu niên anh hùng như vậy, nói không chừng Ngu tiểu thư đã nhìn trúng cô ta thì sao. Cô ấy nếu thật sự nhìn trúng thiếu tướng nhà Tăng Doãn ngược lại còn đỡ, chứ làm sao biết được mấy vì thiên kim tiểu thư này nghĩ cái gì, bọn họ đều ngây thơ hồn nhiên như vậy, cái gì cũng không hiểu, lỡ đâu cô ấy lại trúng kế của người khác, gặp phải dân lừa đảo, bị người ta lừa tiền lừa sắc cái, đến lúc đó mới thật sự là không ổn đấy."

Khổng Tuyết Nhi nghe cô bậy bạ như vậy, tuy trong lòng biết rằng loại khả năng này khó có thể xảy ra nhưng vẫn có một phần ái ngại. Chờ Dụ Ngôn đi rồi, nàng mới rời giường rửa mặt chải đầu, rồi sai người đưa tới Ngu phủ.

Bởi vì hôm nay mới đúng là ngày mừng thọ, nên từ giờ ngọ đã bắt đầu xướng hí khúc rồi, còn có người nhà Ngu gia biểu diễn ảo thuật, còn có người khác thì ngồi kể chuyện ngày xưa. Nên toàn bộ Ngu phủ so với ngày hôm qua còn náo nhiệt hơn rất nhiều.

Ngu phu nhân thấy Khổng Tuyết Nhi cùng Ngu Thư Hân chơi thân với nhau, nên hôm nay cũng như trước để Ngu Thư Hân bắt chuyện với nàng.

Khổng Tuyết Nhi thừa dịp không có người để ý tới, nói với Ngu Thư Hân: "Tỷ có lời này muốn nói với muội."

Ngu Thư Hân liền tìm một chỗ trống, đưa cô đến phòng khách lần trước, còn không kịp ngồi xuống chỗ của mình, Ngu Thư Hân đã cướp lời nói: "Tỷ tỷ, chuyện ngày hôm qua muội thật sự một chút cũng không biết, ngay cả quản sự cũng bị gia mẫu mắng cho một trận rồi, đều là do chúng ta làm việc không được chu toàn, đã để tỷ tỷ bị ủy khuất rồi. Tỷ Tỷ xin tỷ đừng nóng giận, muội ở chỗ này xin bồi tội với tỷ."

Khổng Tuyết Nhi nghe cô nói những lời này liền ngây người ra, không khỏi cười nói: "Muội nói gì làm cho tỷ cũng hồ đồ luôn rồi, rốt cuộc ngày hôm qua xảy ra chuyện gì..."

"Muội biết tỷ tỷ là người đại nhân đại lượng sẽ không vì người ngoài mà chấp nhặt đâu. Gia mẫu hết lần này đến lần khác nói với muội, nói muội không nên ở trước mặt tỷ nói chuyện này nữa, tránh làm cho tỷ phiền não thêm. Thế nhưng muội nghĩ việc này là do người nhà muội làm sai, đáng lẽ ra không nên gọi cô ta tới đây, cho nên ngày hôm nay muội nhất đinh phải bồi tội với tỷ."

Khổng Tuyết Nhi trong lòng vẫn rất mơ hồ, nhìn cô trịnh trọng hướng về phía mình khom lưng, liền vội vàng đỡ cô lên: "Được rồi được rồi, tỷ không hề tức giận."

"Tuy rằng tỷ tỷ không tức giận, thế nhưng trong lòng muội rất chật vật. Hứa Giai Kỳ kia từ trước đến nay đều giống như hồ ly tinh vậy, mẹ muội cũng chẳng hề thích cô ta. Cái này cũng là do quản gia mời đến xướng hí, bởi vì gia mẫu muội có quá nhiều việc nên cũng không để ý kĩ, mới để cho tỷ tỷ bị ủy khuất đến vậy." Ngu Thư Hân rụt rè, vừa nói vừa dò xét phản ứng của nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net