Chap 2: Ngày cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày cưới, hôn lễ của cả hai đều không được tổ chức.

Cả hai bên nhà trai đều lấy lý do là bận việc và không muốn tổ chức linh đình. Nên họ chỉ cho người đến đón dâu.

Gun và Prem chẳng màn để tâm đến. Bởi vốn dĩ họ chẳng mong hôn lễ này diễn ra.
__________ ____________ __________

Thành phố Bangkok....

Cùng một thời điểm.....

Cả hai khoác lên người bộ vest trắng sang trọng. Rồi trùm lên đầu chiếc khăn voan trắng. Khắp người tỏa lên vẻ xinh đẹp, quý phái.
......

Hai chiếc xe cùng lăn bánh rời khỏi thành phố.

                   Xe rước Prem.

                    Xe rước Gun.

" Theo nguồn tin cho biết hiện tuyến đường xxx đang xảy ra một vụ tai nạn. Cảnh sát đang phong toả tuyến đường này để tiện cho việc điều tra".

Tài xế: Giờ làm sao đây? Chúng ta cần đổi đường khác.

Người của Boun cử đến đón dâu: Quay xe lại đổi đường khác.

Gun: Không cần đâu. Tìm một khách sạn gần đây ghé vào nghỉ ngơi một lúc.

Đợi vài tiếng nữa cảnh sát gở bỏ lệnh phong toả thì đi tiếp.

Người của Boun cử đến đón dâu: Làm theo đi.

Tài xế: Vâng.

___________ __________ __________

Bên phía Prem cũng chẳng khác gì mấy. Hai người là muốn kéo dài thêm thời gian. Thật chẳng muốn đi tiếp chút nào.

Khách sạn....

Hai chiếc xe cưới không hẹn mà gặp, dừng ngay trước cổng khách sạn với sự ngỡ ngàng của mọi người.

Gun và Prem cùng lúc bước xuống xe.

Cả hai ngạc nhiên khi nhìn thấy đối phương. Có cảm giác như vừa gặp đã quen.

Gun vốn là người cởi mở thích giao lưu kết bạn. Cậu vừa nhìn thấy Prem đã muốn làm bạn với cậu ấy. Nên đề nghị hai người ở chung phòng. Prem đồng ý ngay, cậu cảm thấy Gun là người rất thú vị.

Phòng khách sạn....

Gun: Xin chào (lại gần Prem).

Prem: Chào...*ngượng* (cậu vén khăn voan lên).

Gun: (vén khăn voan lên).

Gun nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo, bánh bao của Prem liền thốt lên.

Gun: Oa... cậu xinh đẹp ghê (nựng má Prem).

Prem: A... cậu cũng thế *xấu hổ*.

Gun: Thật trùng hợp. Chúng ta mặc đồ cưới giống nhau. Lại kết hôn cùng một ngày.

Prem: Phải! Tớ không nghĩ lại có sự trùng hợp như vậy.

(buồn).

Gun: Cậu sao thế? Chẳng phải hôm nay là ngày cưới của cậu sao?

Prem: Chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Tớ được hứa hôn với anh ta từ nhỏ.

Gun: Thật sao? *ngạc nhiên*.

Hoàn cảnh của cậu và tớ thật giống nhau.

Ba mẹ tớ vì thiếu nợ anh ta. Nên tớ phải gả cho anh ta để trừ nợ. Tớ phải lấy một ông trùm xã hội đen đấy!

Prem: Cậu thật tội nghiệp.

Gun: Ây! Tớ không sao.

Mà nói chuyện nãy giờ tớ vẫn chưa biết tên cậu.

Prem: À! Tớ tên Prem Warut, 22 tuổi. Vừa tốt nghiệp với chuyên ngành nấu ăn.

Gun: Vậy chúng ta bằng tuổi nhau rồi.

Tớ tên Gun Atthaphan, vừa mới tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế thời trang.

Prem: Cậu tài năng ghê. Học thiết kế luôn.

Gun: Cậu giỏi hơn tớ đấy! Tớ thì chẳng biết nấu ăn đâu. Có khi còn đốt luôn nhà bếp.

Prem: Hahaa...đốt nhà bếp luôn hả?

Gun: Hì...*cười*.

Gun suy nghĩ một lúc rồi nói.

Gun: Chúng ta bỏ trốn đi.

Prem: Bỏ trốn?

Gun: Đúng! Nếu chúng ta đã không muốn kết hôn.

Chẳng bằng tìm một nơi nào đó trốn đi một thời gian. Đợi mọi chuyện lắng xuống sẽ trở về. Lúc đó, mọi người nhất định sẽ hiểu cho chúng ta.

Prem: Nhưng...*do dự*.

Gun: Nếu còn không mau đi sẽ không kịp nữa.

Dứt lời, Gun nắm tay Prem kéo tay khỏi phòng. Hai người tìm lối thoát ra khỏi khách sạn. Bởi trước cửa khách sạn đã có người canh giữ.

Đúng lúc, người của cả hai bên quay trở lại. Nhìn thấy Gun và Prem đang bỏ trốn.

Gun: Prem chạy nhanh lên.

(kéo tay Prem chạy đi).

Prem: Hả...? *ngạc nhiên*.

Người của Off và Boun: Đứng lại!

Gun: (chạy nhanh).

Prem: (chạy theo).

Đột nhiên Gun dừng lại.

Gun: Chúng ta chia nhau ra. Mới mong có thể thoát khỏi đây.

Prem: Được...

Gun: Có duyên gặp lại.

Prem: Ừm...

Thế là hai người tách ra chạy hai hướng khác nhau.

Người của Off cử đến đón dâu: Bên này (hướng của Gun).

Người của Boun cử đến đón dâu: Người ở bên kia (hướng của Prem).

Prem chạy được một lúc thì dừng lại. Cậu không thể chạy nổi nữa rồi.

Prem: (thở hỗn hển).

*bụp* (đánh ngất Prem).

Người của Boun cử đến đón dâu: Oái! Mày làm gì vậy?

Người của Boun cử đến đón dâu: Làm vậy để cậu ta không chạy nữa.

Người của Boun cử đến đón dâu: Lỡ lão đại trách tội thì sao.

Người của Boun cử đến đón dâu: Không đâu. Lão đại chẳng thèm quan tâm cậu ta.

Người của Boun cử đến đón dâu: Mau đem cậu ta lên xe nhanh đi.

(bế Prem đi).
_____________ __________ _________

Bên phía Gun...

Gun: Mấy người không thấy mệt sao? Đừng có đuổi theo tôi nữa mà *chạy*.

Gun lơ đãng quên nhìn đường, không nhìn thấy phía trước là cửa kính.

Gun: A...*ngất xỉu*.

Người của Off cử đến đón dâu: Làm sao đây? Thiếu phu nhân ngất xỉu rồi.

Người của Off cử đến đón dâu: Đưa lên xe đi.

*Giải thích một chút vì sao xảy ra sự nhầm lẫn này: Là vì suốt quá trình Gun và Prem đều trùm khăn voan nên không ai nhìn thấy mặt hai cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net