Chap 20: Đi chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự Boun Noppanut....

Boun: Sao lại không ăn rau? *nhíu mày*.

Prem: Tôi không thích ăn rau.

Boun: Ăn nó đi, rất tốt cho sức khỏe (gắp rau cho cậu).

Prem: Không ăn *nũng nịu*.

Boun: Năng nỉ vô ích. Tôi không mềm lòng đâu.

Prem: Hừ...*tức giận*.

Boun: Nếu em ăn hết chỗ rau này. Tôi sẽ dẫn em ra ngoài chơi.

Prem: Anh không lừa tôi chứ?

Boun: Tôi nói thật.

Prem: Anh không đi làm hả?

Boun: Hôm nay tôi rảnh cả ngày để đưa em đi chơi.

Prem: Quá tuyệt! Anh tốt ghê.

Boun: Đây là lần đầu tiên có người khen tôi tốt đấy!

Prem: Thì....anh cũng không tệ. Đẹp trai có, tính tình cũng ổn. Nếu bỏ bộ mặt lạnh lùng đi thì quá ok.

Boun: Vậy em có thích không? (kề sát mặt cậu).

Khoảng khắc ánh mắt hai người chạm nhau, khiến tim càng thêm loạn nhịp.

Prem: (né tránh).

M....au ăn đi.
_________ _________ ______

Sau khi dùng xong bữa sáng. Anh dẫn cậu đến trung tâm mua sắm.

Prem: Nói là đi chơi mà. Dẫn tôi đến đây làm gì?

Boun: Chẳng phải em thích nơi này sao?

Prem: Tôi không thích *không vui*.

Boun: Trước khi kết hôn tôi đã cho người điều tra về em. Em rất thích mua sắm không phải sao?

Prem: (Thôi chết! Lỡ lời rồi. Cứ nghĩ anh ta không biết gì về Gun).

Boun: Gun. Sao lại đơ ra như thế?

Prem: H...ả? *giật mình*.

À... không có gì. Tôi rất thích mua sắm. Thích lắm luôn í *cười gượng*.

Mau vào thôi (nắm tay anh lôi đi).

Boun: *cười*.

Boun nhìn Prem chủ động nắm tay anh. Trong lòng không khỏi vui mừng.
.....

Hai người cùng nhau nắm tay đi khắp trung tâm mua sắm. Bất kể cậu muốn mua gì anh đều chiều theo ý cậu, chẳng thèm để tâm đến giá cả. Mọi người nhìn vào cặp vợ chồng này xung quanh toả đầy mùi tình yêu thì ghen tị thay.

Họ dừng lại ăn trưa ở một nhà hàng, cách trung tâm mua sắm không xa.

Boun: Em ăn đi.

Prem nhìn hết một lượt đồ ăn trên bàn. Trề môi không vui.

Prem: Toàn là đồ cay.

Boun: Em thích ăn cay mà.

Prem: Hả? *ngạc nhiên*.

Boun: (Có lẽ em ấy đang rất vui khi mình gọi toàn những món em ấy thích).

Prem: (Anh ta hôm nay làm sao thế không biết?).

(Cứ làm theo sở thích của Gun. Hay là đang nghi ngờ mình).

(Không được. Không thể để lộ chuyện này được).

Boun: (Em ấy có phải đang cảm động không? Khi thấy mình hiểu rõ sở thích của em ấy).

Prem: Oa! Nhìn ngon thật. Tôi thích ăn cay lắm.

Boun: Vậy ăn nhiều vào.

Prem: Ừ... ăn nhiều *cười gượng*.

(gắp một miếng thịt bỏ vào miệng).

Ưm...🔥

Boun: Sao thế?

Prem: (Trời ơi! Cay quá đi).

Boun: Không ngon hả? Để tôi đổi món khác.

Prem: N...gon. Rất ngon.

(Hic... mình muốn uống nước).

Boun: Em ăn đi (gắp cho cậu).

Prem: Ừ... ăn.

(Ai đó cứu tôi đi. Hu...hu...).

Prem cứ như vậy bị anh ép ăn hết mấy món trên bàn. Miệng đã cay đến nỗi tê rát. Tình cảnh của cậu lúc này là khóc không ra nước mắt mà.

Prem: T...ôi không ăn nổi nữa. Tôi đi vệ sinh chút.

Cậu nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh. Nôn hết những thứ mình vừa ăn.

Trước giờ cậu không ăn được cay. Chưa từng ăn cay đến thế này. Cả cơ thể đều cảm thấy không ổn.

Prem đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, rồi ngất đi lúc nào không hay.

Prem: (ngất xỉu).

Nhân viên: Người đâu. Có người ngất xỉu rồi.

Boun thấy cậu đi lâu vẫn chưa quay lại. Liền lo lắng đi tìm, đúng lúc nghe được tiếng hét.

Boun: (chạy vào).

GUN...GUN. Em bị sao vậy? Mau tỉnh dậy đi. Đừng làm tôi sợ *lo lắng*.
________ _________ ______

Bệnh viện...

Bác sĩ: Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm.

Boun: Cậu ấy bị làm sao vậy?

Bác sĩ: Bệnh nhân bị viêm loát dạ dày do ăn cay quá mức.

Boun: Nó chỉ là đồ cay bình thường. Không cay đến mức phải ngất xỉu.

Bác sĩ: Có thể là trước đây cậu ấy chưa từng ăn cay ở mức độ như thế. Nên dạ dày không quen, dẫn đến tình trạng như hiện tại.

Đợi bệnh nhân tỉnh lại là có thể xuất viện được rồi. Về nhà cho cậu ấy ăn mấy món nhẹ bụng thôi.
.....

Prem: Ưm...(tỉnh dậy).

Boun: Em thấy trong người thế nào? Có đau chỗ nào không?

Prem: Không có.

Tôi bị làm sao vậy?

Boun: Em đột nhiên ngất xỉu trong tollet. Nên tôi đưa em đến bệnh viện. Bác sĩ nói em bị viêm loát dạ dày vì ăn cay quá mức.

Prem: Ừm...

Boun: Em không ăn cay được. Sao không nói cho tôi biết.

Em có biết là khi em ngất xỉu. Tôi đã lo lắng thế nào không?

Prem: (Tôi mà nói ra anh nghi ngờ tôi thì sao).

Tôi xin lỗi.

Boun: Lần sau đừng như vậy nữa. Nếu em không thích điều gì thì cứ nói rõ với tôi.

Prem: Tôi biết rồi.

Boun: Được rồi! Chúng ta về nhà thôi.

Anh trực tiếp bế cậu ra bãi đổ xe. Trước bao con mắt kinh ngạc của mọi người.

Prem: Này! Anh mau thả tôi xuống đi. Mọi người đang nhìn kìa *xấu hổ*.

Boun: Mặc kệ họ nhìn. Em là vợ tôi có gì phải ngại

Prem: Nhưng...

Boun: Nếu em còn nói nữa. Tôi sẽ hôn em.

Prem: Um...(bịt miệng lại).

Anh nhẹ nhàng đặt cậu ngồi trên ghế, cẩn thận cài dây an toàn cho cậu. Cả quá trình đấy Prem chỉ biết im lặng. Nhưng mặt cậu đã sớm đỏ lên vì xấu hổ.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net