Chap 23: Lạnh nhạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối....

Gun đang đợi anh về cùng ăn tối. Nó đã trở thành thói quen hằng ngày của cậu.

Cậu trước giờ đều không thích một mình. Vì cậu ghét cảm giác cô đơn. Cho nên, buổi tối nào Gun cũng đợi Off về ăn cùng mình.

Người hầu: Thiếu phu nhân! Cậu chủ điện nói là cậu cứ ăn tối trước. Công ty còn nhiều việc nên cậu ấy sẽ về trễ.

Gun: Sao anh ta không tự nói với tôi? *nhíu mày*.

Người hầu: Dạ! Cái này tôi cũng không biết.

Gun: Lại về trễ! Cả tháng nay cứ đi sớm về khuya. Không biết là làm gì nữa.

Số lần mình nhìn thấy anh ta ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Không ăn thì tôi ăn hết. Khỏi chừa cho anh luôn *giận dỗi*.

Sau khi dùng xong bữa tối, Gun ngồi ở phòng khách chơi game. Thực chất, là đang đợi ai về thì đúng hơn.

11h30'....

Off lê lếch bước chân vào nhà, cả người nồng nặc mùi rượu, bước chân loạng choạng. Cậu ở phòng khách nhìn thấy, vội vàng chạy lại đỡ lấy tay anh.

Gun: Có chuyện gì vậy? Sao lại say xỉn thế này? *lo lắng*.

Off: Prem...Prem...(giọng say xỉn).

Gun: Ờ...tôi nè! Chưa có chết đâu mà gọi hồn.

Off: (ôm cậu).

Gun: Ở yên đi. Để tôi đưa anh lên phòng.
.....

Gun khó khăn mới đưa được cái con người say như chết này lên phòng. Cậu văng anh xuống giường không chút thương tiếc.

Gun: Tên này ăn gì mà nặng thế không biết (thở hộc hệch).

Off: Prem...Anh yêu em...anh rất yêu em...

Gun: Ờ...ờ... biết rồi. Mau đi nghỉ đi.

Anh bất ngờ ngồi bật dậy, ôm chầm lấy Gun.

Gun: Anh làm gì? *ngạc nhiên*.

Off: Anh...xin lỗi! Anh thật sự xin lỗi.

Gun: Xin lỗi chuyện gì?

Off: Anh...

Còn chưa kịp nói Off đã lăn ra ngủ.

Gun: Này... này...*gọi lớn*.

Tên này... còn chưa nói xong mà.
________ _________ _________

Buổi sáng....

Hai người đang ngồi ở bàn dùng bữa sáng.

Gun: Dạo này anh gặp chuyện gì hả?

Off: Không có. Sao em lại hỏi thế?

Gun: Thì dạo này anh cứ đi sớm về khuya.

Tối qua lại say xỉn chẳng biết trời chăng gì.

Hay là công ty gặp chuyện gì?

Off: Công ty anh vẫn ổn. Chỉ là dạo này công việc hơi nhiều.

Còn tối qua anh say xỉn là vì phải đi gặp đối tác nên uống vài ly.

Gun: Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Anh không cần giải thích.

Muốn đi đâu làm gì là việc của anh. Tôi không quan tâm đến.

Off: Thì anh sợ em lo.

Gun: Mắc gì phải lo cho anh. Thân tôi còn chưa lo xong nữa là.

Off: Được! Anh tin em *cười trêu chọc*.

Gun: Ý gì đây?

Off:  Em đó. Bản thân nói một đằng lại làm một nẻo.

Là ai đưa anh lên phòng, còn cẩn thận đắp chăn cho anh. Sợ anh lạnh.

Gun: T...ôi...*cứng họng*.

Mau ăn đi. Nói nhiều quá.

Off: *cười tươi*.

Gun: À....buổi tối về nhà ăn cơm đi.

Off: Sao thế?

Gun: Thì...lâu rồi anh chưa về nhà ăn tối. Nên hôm nay dành thời gian về nhà đi.

Dù sao nhà chỉ có hai người. Anh cứ đi như này, một mình tôi ở nhà cũng buồn lắm.

Off: Được. Anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để về nhà với em.

Gun: Ừm...*vui vẻ*.
________ __________ _________

Biệt thự Boun Noppanut.....

Sáng sớm...

Như thường ngày, Prem dậy sớm nấu bữa sáng.

Cậu đang ở trong phòng bếp chăm chú nấu ăn, thì Frode từ ngoài chạy vào.

Frode: Chào buổi sáng *cười tươi*.

Prem: Ừm! Chào buổi sáng.

Frode: Tôi nên xưng hô với cậu thế nào?

Prem: Cậu cứ gọi tôi là Gun.

Frode: Ok.

Gun. Cậu có cần tôi giúp gì không?

Prem: Không cần đâu. Tôi nấu gần xong rồi.

Frode: Tôi giúp cậu bưng thức ăn ra bàn.

Prem: Ừ.

Frode bưng thức ăn ra bàn. Đúng lúc Boun đi xuống.

Frode: Au...Pi Boun. Anh dậy rồi hả?

Boun: Ừ.
.....

Cả ba người cùng ngồi ở bàn dùng bữa sáng.

Frode: Tài nghệ nấu ăn của Gun đúng là tuyệt vời nha! Rất ngon luôn đó.

Prem: Cảm ơn *gượng cười*.

Frode: Pi Boun anh dùng thử món này đi (gắp cho anh).

Boun: Cảm ơn em.

Hơi...anh khách sáo với em làm gì.

Boun: Em ăn cái này đi (gắp cho Frode).

Frode: Anh còn nhớ em thích ăn tôm hả? *vui mừng*.

Boun: Ừ! Anh nhớ mà.

Prem ngồi đối diện chứng kiến hết cảnh này. Trong lòng liền cảm thấy không vui. Rốt cuộc họ còn nhớ đến sự tồn tại của cậu không?

Prem: (Sao lại cảm thấy khó chịu thế này?).

(Có phải mình quá dư thừa khi ngồi ở đây không?).

Frode: Gun. Cậu ăn cái này đi (gắp món thịt xào ớt).

Prem: Cảm ơn. Nhưng tôi không ăn được cay.

Frode: Có phải là cậu không thích tôi không? *buồn*.

Prem: Không có. Tôi...(nhìn Boun với ánh mắt cầu cứu).

Boun: Em ăn một miếng đi, cho em ấy vui. Chỉ một ít không sao đâu.

Prem không tin được, người cậu cho rằng sẽ giúp đỡ cậu trong những tình huống khó xử thế này. Lại còn hùa theo ý người khác.

Rõ ràng anh biết cậu không thể ăn cay, biết rằng sau chuyện lần trước sức khỏe cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Lại vẫn không ngăn cản.

Mà cũng đúng. Cậu có là gì quan trọng với anh đâu. Nếu có cũng chỉ là cái danh nghĩa vợ hữu danh vô thực mà thôi.


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net