Chap 34: Trà xanh bay màu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự Boun Noppanut.....

Buổi tối....

Boun nằm trên giường trằn trọc cả đêm nhưng vẫn không ngủ được. Anh liền rời phòng mình, đi qua phòng của Prem.

Boun nhẹ nhàng bước vào phòng. Cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh. Nơi đây thật sự có người từng ở sao? Mọi thứ đều trống trơn chẳng còn lại gì cả. Không còn bất cứ đồ vật nào liên quan đến cậu. Cứ như mọi thứ đã bốc hơi và biến mất.

Anh ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào thành giường. Buồn bã nhớ đến Prem.

Boun: Anh nhớ em lắm *buồn*.

Tại sao lại muốn rời xa anh?

TẠI SAO? TẠI SAO VẬY?

Ở một góc khuất ngoài cửa.

Frode: (Khốn kiếp! Cậu ta đã đi rồi. Anh vẫn còn lưu luyến không quên sao?) *tức giận*.

(Nếu đã như thế tôi chỉ còn cách diệt cỏ tận gốc mà thôi) *cười gian*.
_________ _________ _________

Buổi sáng....

Frode: Pi Boun! Anh ăn món này đi (gắp cho anh).

Boun: ....(bỏ vào miệng).

Frode: Ngon lắm đúng không? *cười tươi*.

Boun: ....*im lặng*.

Frode: Anh hôm nay sao thế? Có chuyện gì hả?

Boun: Frode. Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em (nhìn cậu).

Frode: Ừm... nhìn mặt anh nghiêm túc thế. Có chuyện gì thì anh cứ nói đi.

Boun: Anh xin lỗi khi phải nói ra điều này. Nhưng mà....anh không thể tiếp tục thế này nữa.

Nếu còn tiếp tục chỉ càng làm tổn thương nhiều người. Bản thân anh cũng sẽ thấy tội lỗi.

Frode: Pi Boun. Anh nói gì em không hiểu.

Boun: Anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.

Anh đã nghĩ mình còn rất yêu em. Nhưng mấy ngày qua anh nhận ra rằng đó chỉ là cảm giác rung động bình thường, khi gặp lại người bản thân đã từng yêu say đắm. Tất cả chỉ là những hoài niệm mà thôi.

Xin lỗi em! Anh không còn yêu em như lúc ban đầu nữa.

Frode: Là vì cậu ta sao? *tức giận*.

Boun: Đúng thế.

Frode: Không đúng. Người anh yêu trước đây là em. Bây giờ cũng chỉ có thể là em thôi.

Boun: Anh xin lỗi Frode.

Mấy ngày qua không nhìn thấy em ấy. Anh đã như phát điên lên. Nhớ em ấy đến chết mất. Anh nhớ đến những lúc ở cùng Gun và những món ăn em ấy nấu.

Nó khiến anh nhận ra tình cảm của chính mình. Người anh yêu là Gun không phải em.

Tình cảm anh dành cho em chỉ còn là quá khứ mà thôi.

Frode: Anh không được như vậy *tức giận*.

Người anh yêu chỉ có thể là em. Anh không được yêu người khác.

Em đã khó khăn lắm mới quay trở về đây tìm anh. Anh lại muốn chúng ta phải xa nhau *ngấn lệ*.

Hức...anh nhẫn tâm vứt bỏ em sao?

Giờ em chỉ còn mình anh là người thân duy nhất thôi. Hức... hức...(tỏ vẻ đáng thương).

Boun: Frode....em đừng khóc mà (áy náy).
.....

Mẹ Boun: Cậu ngưng làm trò được rồi (bước vào).

Ba Boun: (đi vào).

Boun: Ba mẹ sao lại đến đây? *nhíu mày*.

Ba Boun: Chúng ta không thể đến sao?

Cả năm trời không về nhà chính. Còn chẳng thèm hỏi han hai ông bà già này sống chết như thế nào.

Boun: Con chào ba 🙏

Ba Boun: Cảm ơn cậu còn nhớ đến người ba này.

Mẹ Boun: Ông này. Có thôi đi không. Vừa gặp đã cãi nhau.

Boun: Ba mẹ đến đây làm gì?

Mẹ Boun: Đến để cho con biết một sự thật.

Frode: *lo lắng*.

Boun: Chuyện gì vậy ba mẹ?

Mẹ Boun: Hai năm trước ba mẹ đã điều tra về cậu ta. Và biết được cậu ta chẳng phải người đàng hoàng gì. Cậu ta quen con chỉ muốn lợi dụng con mà thôi.

Vì để mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp. Ba con đã đưa cậu ta một số tiền lớn, yêu cầu cậu ta phải lập tức rời khỏi con.

Con có biết là khi nhìn thấy số tiền đó. Cậu ta đã không chần chừ mà đồng ý ngay. Điều đó chứng tỏ cậu ta chưa từng thật lòng với con. Cậu ta chỉ yêu tiền của con mà thôi.

Ba mẹ vì không muốn con phải đau lòng nên đã quyết định giấu đi chuyện này.

Ba thật sự rất yêu con. Mấy năm qua ông ấy chấp nhận để con nghi ngờ, thậm chí là hận ông ấy. Vẫn luôn giấu kín chuyện này không nói ra.

Nhưng nhìn thấy con dâu của mẹ chịu ấm ức như thế. Mẹ không để yên cho cậu ta được *tức giận*.

Boun: Ba mẹ biết Gun?

Mẹ Boun: Ba mẹ vẫn luôn theo dõi mọi việc của con. Và ba mẹ biết hết mọi chuyện cậu ta đã làm.

Cậu ta ép con dâu của mẹ phải bỏ nhà đi *tức giận*.

Frode: Hức...bác gái. Sao bác lại vu khống con như thế? (tỏ vẻ vô tội).

Mẹ Boun: Đừng có ở đây giở trò nước mắt cá sấu với tôi.

Boun: Em mau nói đi. Chuyện này là thế nào? 💢

Frode: Pi Boun. Anh phải tin em. Em không phải là người như thế.

Mẹ Boun: Con có thể không tin mẹ. Nhưng đây là bằng chứng. Nó chứng minh tất cả mọi chuyện mẹ nói là đúng.

(mở một đoạn video trên điện thoại).
....

🔊 Prem: Tại sao cậu lại làm vậy với tôi?

Tua...tua...

🔊 Frode: Tạm biệt! Kẻ thua cuộc.
.....

Mẹ Boun: Cậu không ngờ đúng không?

Tuy cậu đã cố tình dùng băng dính che tất cả các camera trong nhà. Nhưng tôi đã âm thầm cho người tháo nó ra. Và đây là kết quả mà tôi quay được.

Frode: K...hông phải. Chắc chắn mấy người đã giở trò để hãm hại tôi.

Pi Boun. Anh đừng tin bọn họ (níu tay anh).

Boun: (hất tay cậu ra).

Frode: A...(ngã xuống).

Boun: Anh không ngờ em lại là người như thế? *tức giận*.

Em tại sao có thể xấu xa như thế? *thất vọng*.

Frode: (đứng dậy).

Hừ...*cười*.

Nếu không xấu xa, thì sao có thể gạt bỏ chướng ngại vật cản đường phát tài của tôi.

Cậu ta chính là kẻ ngán đường tôi. Mà những kẻ ngán đường tôi... đều phải chết *nhấn mạnh*.

Boun: Cậu có ý gì? (níu cổ áo cậu).

Frode: Hahaa...Anh sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt cậu ta nữa đâu.

Mà kể cho có gặp được. Thì chắc cũng là lần cuối cùng *cười đắc ý*.

Boun: NÓI... Cậu đã làm gì em ấy?

Frode: Tôi cho người tiễn cậu ta lên trời rồi. Hahaa....

Boun: (đẩy mạnh) MAU CHÓNG CÚT ĐI! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cậu nữa.

Frode: Anh thả tôi đi dễ dàng vậy sao?

Mẹ Boun: Đúng đó Boun. Sao con có thể tha cho cậu ta như vậy?

Ba Boun: Thằng bé tự có cách của mình.

Boun: Lần sau khi gặp lại. Chúng ta sẽ là kẻ thù của nhau.

Frode: Hừ...Tôi sẽ không biết ơn anh đâu.

(quay đầu rời đi).

(Tôi sẽ làm cho anh phải hối hận vì đã bỏ rơi tôi).








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net