Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa thùng xe bị mở từ bên ngoài, ác ma cao to tuấn mỹ đưa lưng về phía ánh trăng. Từ trên cao nhìn xuống Joseph.

Joseph ôm chặt Anna đang hôn mê bất tỉnh, cậu cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn xinh đẹp và mấy vết xanh tím trên đó. Trán cậu đang chảy máu, từng giọt rơi xuống, như từng cánh hoa hồng đỏ thẫm đầy mỹ lệ rơi xuống làn da trắng sứ, phơi bày vẻ đẹp động lòng người.

Joseph sợ đến lạnh run, trông cực kỳ đáng thương.

Dù là ai nhìn thấy cũng đều mềm lòng mà đáp ứng tất cả yêu cầu để thu được nụ cười của cậu.

Hầu tước Wellington vươn tay ra, móng tay bén nhọn đen nhánh, phảng phất như có màn sương đen quanh quẩn. Bàn tay tái nhợt lại mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Joseph, kéo cậu ôm vào lòng, tách xa khỏi Anna.

Cô ngã xuống thùng xe ngựa, may mà trong xe có trải thảm mềm mại nên không đáng lo.

Joseph quay đầu lại, mở to mắt nhìn Anna xõa tung mái tóc vàng, ngủ mê không tỉnh, nước mắt cậu lặng lẽ chảy xuống. Cậu không nỡ chớp mắt nhìn Anna, trong lòng cậu có linh tính, suốt quãng đời còn lại sau này, e là rất khó gặp lại nhau lần nữa.

Hầu tước Wellington ôm lấy Joseph, một tay nắm cằm cậu, quay mặt cậu lại đối diện với hắn, sau đó hắn liếm sạch sẽ máu tươi trên mặt Joseph. Cuối cùng cậu có thể nhìn thấy gương mặt chân thật của hầu tước, còn tuấn mỹ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, con ngươi màu đỏ không hề che giấu tà ác vô tận trong đó.

Một vực sâu vô tận và tối đen như mực bỗng mở rộng phía sau hầu tước. Trong màn sương mù dày đặc, dường như có những bộ xương thối rữa đang gào khóc.

Con ngươi Joseph co rút, kinh hoàng đến cực hạn, sau khi nhìn thấy rõ hình dáng chân thật của hắn, cậu bỗng từ từ tỉnh táo lại. Cả người vốn co quắt lúc này từ từ bình tĩnh trở lại.

Thì ra tất cả sợ hãi bắt nguồn từ những suy đoán không rõ, chỉ cần hiểu rõ mọi chuyện thì sẽ không còn sợ hãi cực độ như vậy nữa.

Joseph nắm lấy vạt áo hầu tước Wellington, không có hét toáng lên, cũng không mất kiểm soát chất vấn hắn mà là khẩn cầu: "Buông tha cho Anna được không? Tôi không cố ý chạy trốn, tôi bảo đảm sau này sẽ không chạy nữa, xin ngài... Tha cho Anna."

Không ai có thể cướp đoạt báu vật từ trong tay ác ma.

Càng không có người nào có thể trốn thoát khỏi ác ma.

Trong lòng Joseph đã sớm đoán ra, thế nên cậu không vọng tưởng, không biết tự lượng sức mình mà chạy trốn, cậu chỉ cầu xin Anna được bình an và hạnh phúc.

Hầu tước lẳng lặng nhìn Joseph, ánh mắt không vui không buồn, một mảnh lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau, hắn ấn Joseph vào lòng: "Không có lần sau."

Cậu sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm, từ từ thả lỏng cơ thể rúc vào lòng hắn.

Hầu tước ôm Joseph, xoay người bước vào màn sương đen.

Joseph lướt qua vai hắn trông thấy quản gia Simon luôn an tĩnh trầm mặc xuất hiện cạnh xe ngựa, gương mặt không chút thay đổi cung kính đợi hai người rời đi.

Có ông ta ở đó, ít nhất có thể bảo đảm Anna sẽ không bị rắn độc sói đen trong rừng cắn xé.

Joseph nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Thượng Đế sẽ không cứu vớt cậu, thần linh không thèm để ý đến lời khẩn cầu của cậu, bởi vì cậu có tội.

Cậu đã phạm tội giết người đáng sợ, sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục.

Bây giờ ác ma bắt được cậu, chẳng qua là trừng phạt đúng tội mà thôi.

Joseph không oán hận Thượng Đế và thần linh, không oán hận bất kỳ kẻ nào, vì oán hận cũng không làm được gì, chỉ làm cậu rơi vào hoàn cảnh càng đau khổ hơn.

Dù ở trong tình cảnh hỏng bét thế nào, cậu đều phải sống sót.

...

Nữ quản gia Emma và đám người hầu vốn nên táng thân trong biển lửa xuất hiện trong phòng khách, yên tĩnh làm việc có chừng mực, lặng yên chờ hầu tước Wellington về đến. Các cô như u linh ngàn năm du đãng trong lâu đài, lạnh lùng vô tình, giống hệt con rối.

Đến khi trời sáng, Joseph được hầu tước Wellington mang về lâu đài Wellington, từ lâu đài nhỏ ở ngoại ô Luân Đôn về đến trang viên Wellington vốn phải đi mất mấy ngày, thế nhưng hiện tại rút ngắn chỉ còn hai giờ.

Hầu tước trực tiếp ôm Joseph đi vào phòng của hắn, đó là nơi chưa từng có người ngoài đặt chân vào, sách vở, danh họa và sứ xương phương đông bày biện khắp nơi.

Vô cùng thần bí, tuyệt đẹp, quý giá và tinh tế.

Joseph co rút ở mép giường, hầu tước Wellington lấy vải ấm sạch lau vết máu và bụi trên mặt cậu, gồm cả bụi bẩn trên mười ngón tay, cẩn thận tỉ mỉ, không sót chỗ nào.

Bầu không khí giữa hai người quá yên tĩnh, đồng thời còn có một chút hòa hợp tự nhiên.

Sau khi bình tĩnh tiếp thu vận mệnh, Joseph không còn sợ hãi hầu tước Wellington như trước, cậu luôn có cách khiến bản thân có thể sống thoải mái trong hoàn cảnh hỏng bét.

Hầu tước lau sạch mười ngón tay Joseph, sau đó hôn lên khóe môi cậu, lưu luyến mà dịu dàng, xúc cảm triền miên mê hoặc Joseph. Cho đến khi khối sắt lạnh như băng khóa chặt mắt cá chân, cả người cậu run lên, đẩy mạnh hắn ra, trông thấy mắt cá chân bị một cái khóa sắt tinh xảo khóa chặt.

Joseph khiếp sợ nhìn hầu tước Wellington.

Hắn duỗi ngón tay, vuốt ve cổ cậu, từ từ đi xuống, nhỏ giọng nỉ non: "... Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết ngay, em thích hợp được nuông chiều trong nhà kính, dù em có thể là đóa hồng sinh trưởng nơi hoang dã, nhưng chỉ cần có người thấy em, họ sẽ muốn độc chiếm, muốn đưa em vào nhà kính, đặt trước mắt họ."

Cẩn thận nâng trong lòng bàn tay, cưng chiều, dốc hết tấm lòng chỉ để dỗ dành cậu cười một cái. Dù cậu nói gì, chắc chắn sẽ không cần lý do mà đồng ý.

Ngoại hình cực kỳ xinh đẹp và hơi thở vô tội, đột nhiên xông vào yến hội của bầy sói, giả vờ lạnh nhạt và lõi đời, kỳ thật lo sợ bất an, cẩn thận từng ly từng tý như con sơn dương. Nếu đêm đó hắn không có ở đây, có lẽ Joseph đã sớm bị đám nam nữ như lang như hổ tha đi ăn sạch không chừa một mảnh.

Hầu tước Wellington đẩy ngã Joseph xuống giường, hôn sâu một lúc lâu.

"Joseph, em là một đứa bé thông minh. Nếu có cơ hội, em nhất định sẽ chạy trốn... Một khi thời cơ chín muồi, xác định Anna bình an vô sự, em không còn mối bận tâm nào nữa, đến lúc đó em sẽ rời đi."

Joseph siết chặt ga trải giường dưới người, thở dốc từng hơi, nghe câu nói của hắn mà tim cậu siết chặt. Cậu rũ mắt, không dám đối diện với cặp mắt có thể nhìn thấu lòng người của hắn.

Hầu tước nói tiếp: "Vậy nên, trước khi thành thói quen, em sẽ ở trong căn phòng này."

Joseph cảm giác giá lạnh ăn mòn toàn thân, lạnh đến thấu xương khiến cậu không tự chủ được cuộn người lại, trốn trên giường ấm áp. Thế nhưng dù cái chăn có ấm áp đến cỡ nào cũng không cách nào sưởi ấm hơi lạnh lan tràn từ mắt cá chân.

Hầu tước thân mật cắn lỗ tai Joseph: "Bé ngoan, ngủ một giấc thật ngon. Khi tỉnh dậy, em chính là hầu tước phu nhân Wellington."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net