Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối hành lang có một căn phòng rộng lớn.

Nơi đó là phòng của hầu tước Wellington đương nhiệm, cửa phòng được chạm trổ gia huy hoa tường vi của gia tộc Wellington đang đóng chặt. Trên hành lang yên tĩnh không có bất kỳ một tiếng động nào, yên tĩnh đến quỷ dị.

Nhưng nếu đến gần sẽ nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ truyền ra qua khe cửa.

Thoạt đầu vừa nghe sẽ thấy rất đáng sợ, nhưng nghe kỹ lại phát hiện tiếng khóc chui thẳng vào lỗ tai, cào trong lòng, cào bên trái một chút, quấy bên phải một chút, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Dừng chân không đi, đứng nguyên tại chỗ nghe ngóng còn có thể nghe thấy xen lẫn trong tiếng khóc nho nhỏ đó còn có tiếng cầu xin giúp đỡ, chậm rãi tỉ tê, khiến người ta mềm cả xương.

Có một tia sáng ngoài hành lang chui vào phòng xuyên qua khe cửa, rơi xuống mặt thảm tinh xảo hoa lệ, theo rèm che nhìn thấy hai bóng người trên giường lớn mềm mại.

Người đàn ông cao lớn đè trên người thanh nhiên hơi gầy, mà người đang bị đè bên dưới rướn cổ lên, sợi tóc vung lên độ cong hoàn mỹ, giọt mồ hôi thấm ướt mái tóc cũng theo đó văng lên.

Vì thế có thể nhìn thấy ngũ quan đẹp kinh người của cậu, đôi mắt màu ngọc bích đầy nước, bờ môi đỏ thẫm tràn ra từng tiếng rên rỉ không thể chịu đựng, trên làn da trắng hồng đầy các vết xanh tím. Từ cổ xuống ngực, tiếp tục lan tràn xuống dưới, tầng tầng lớp lớp, vết mới phủ lên vết cũ, hiện rõ tình sắc dâm mỹ.

Joseph há miệng, lồng ngực phập phồng thở dốc từng hơi. Lúc này cậu có cảm giác bản thân như con cá rời khỏi biển khơi, nằm trên bờ không cách nào nhúc nhích, tốn công vô ích thở dốc từng hơi, bị tử vong vững vàng bao vây chạy không thoát.

Bàn tay hầu tước Wellington điên cuồng vuốt ve khắp người cậu, từng tấc da thịt được bàn tay hắn lướt qua như có lửa đốt, khiến Joseph vốn khô cạn như bị gác lên lửa thiêu đốt.

Đầu lưỡi khéo léo và nóng bỏng như lửa gặm cắn xương quai xanh, sau đó lướt xuống hai điểm đỏ, quấn lấy hạt đậu đỏ rồi cẩn thận gặm cắn nhấm nháp. Hai tay Joseph quơ loạn trên không, sau đó rơi xuống vai hầu tước, không biết là đẩy ra hay là ôm lấy, phát ra tiếng khóc yếu ớt.

"... Ngài... Tha cho em..."

Áo ngủ Joseph bị tuột xuống đến thắt lưng, vạt áo lại bị kéo lên xếp chồng ngay eo bồng bềnh nhiều lớp, ngăn cản cảnh tượng đẹp nhất trong quần. Nửa ẩn nửa hiện, cực kỳ quyến rũ trêu chọc người ta. Hai đùi trắng nõn bị nâng lên, gác trên vai hầu tước Wellington, bàn chân bị kích thích cong lại, bắp chân căng cứng, hình thành độ cong mỹ lệ mê người.

Từ bàn chân đến bắp chân, không nhìn dưới đùi đầy những dấu vết xanh tím mập mờ, cũ mới chồng nhau.

"Ưm... a..." Joseph thở nhẹ, cắn chặt hai cánh môi, ánh mắt thất thần nhìn nóc giường, hai tay bị giơ cao lên đỉnh đầu, cả người được ôm lấy.

"A.... ưm..."

Hai bên mông bị xoa nắn, vật nam tính giữa đùi từ từ đứng thẳng, ngày đêm bị nhốt trong phòng, ngày đêm không ngừng quan hệ triền miên, cơ thể đã bị huấn luyện trở nên nhạy cảm từ lâu, dù bị xâm chiếm không có vẻ gì là dịu dàng, dù dưới tình huống mệt mỏi không cam lòng cũng sẽ cảm thấy vui sướng từ trong thâm tâm, cơ thể thành thật đáp lại.

Trán Joseph dựa vào tường, nếu không phải hầu tước để tay ngang bụng, cố định cơ thể cậu, sợ là cậu đã ngã xuống. Hai chân tách xa nhau quỳ trên thảm trải sàn, phía sau là hầu tước dựa sát vào, đầu gối chống đỡ cơ thể cậu, thứ to lớn nóng rực kia để ngay hậu huyệt Joseph, không cho phép cậu cự tuyệt mà từ tốn tiến vào.

Dù đã trải qua rất nhiều lần nhưng Joseph vẫn không quen như cũ, cậu chợt khóc lên, bắt đầu giãy dụa. Nhưng tư thế này khiến cậu không cách nào vùng vẫy được, càng giãy dụa, thứ kia càng đi vào sâu hơn.

Con ngươi Joseph co rút, hai mắt mở to, nước mắt rơi xuống quần áo, im hơi lặng tiếng bị thấm khô. Cậu muốn gào khóc thật to, nhưng thực tế cổ họng chỉ phát ra tiếng rên nho nhỏ, kích thích quá mức, phản ứng của cơ thể không theo kịp tư duy.

Hầu tước Wellington kềm hai cổ tay Joseph, vững vàng khóa cậu vào ngực, mỗi lần đâm vào đều dùng hết sức lực, không đủ nhanh nhưng lại đủ sâu.

"A a a...ưm..." Joseph vô ý thức rên rỉ, linh hồn như bị chém thành hai nửa, một nửa lưu lại trong thể xác, trầm luân trong vui sướng tình dục mang lại, nửa kia lại trôi bồng bềnh trên không trung, lạnh lùng không hứng thú nhìn một màn quan hệ bất chính bên dưới.

Vào lúc này, không khí phảng phất như trở nên vặn vẹo, có một cơn gió lùa vào, tựa hồ mang theo mùi tanh mằn mặn.

Gió biển, gió biển vào ban đêm, kỳ thật gió biển ở Hebrides rất mạnh, nó quanh quẩn nơi xa, bỗng thoáng cái đã thổi đến trước mặt, cửa sổ bị thổi tung ra, gió biển tràn vào.

Rèm cửa sổ màu trắng bay lên, hoa tường vi đặt trên bàn bị thổi rơi từng cánh hoa.

Gió biển đương nhiên mang theo mùi biển, còn mang theo tin tức của cơn bão trên biển, cũng khép lại một bí mật không muốn ai biết.

Một nửa linh hồn bay bồng bềnh trên không trung nghe thấy âm thanh kỳ quái, nương theo tiếng động đi tới, nó nấp trước cửa phòng, xuyên qua khe cửa, trông thấy chú George đang đè lên người con gái của ông ta.

Dòng máu đỏ tươi chảy xuống dọc theo hai đùi trắng nõn, đôi mắt xám của thiếu nữ trống rỗng, mất đi linh hồn.

Joseph sợ hãi chạy trốn, chạy qua hành lang, xuyên qua đường lớn hẻm nhỏ ngang dọc khắp trấn nhỏ ở Hebrides, dừng ở hải cảng. Cậu vươn tay ra, từ một cậu bé trưởng thành thành một thiếu niên xinh đẹp.

So với Anna, cậu còn đẹp hơn, yếu đuối hơn.

Ánh mắt của chú George và cha nhìn hai anh em cậu càng ngày càng kỳ quái, giống ánh mắt chú George từng nhìn con gái của ông ta trước đây.

Vào một buổi tối như bao buổi tối khác, Joseph và Anna chơi đùa với nhau, hai anh em trao đổi thân phận.

Joseph mặc đồ nữ, bị cha cậu nhìn thấy, ánh mắt ông cực kỳ cổ quái, cổ họng phát ra mấy tiếng trầm nặng mập mờ không rõ. Joseph rất bất an, cậu về phòng thay váy áo, dù Anna khẩn cầu thế nào, cậu vẫn không mặc lại thêm lần nào nữa.

Một lần nọ, Joseph giật mình thức dậy từ trong giấc mộng, bỗng cảm thấy tim đập mạnh, cậu hoang mang đi tìm Anna.

Joseph nghe thấy tiếng hét của em gái, cậu xông vào, phát hiện chú George cởi hết quần đang đè lên Anna hoảng sợ bên dưới. Joseph mất lý trí, lúc cậu hồi phục tinh thần, chú George bị đâm cây kéo sau lưng đã được chôn dưới hố sâu trên núi.

Anna bên cạnh lạnh run, cậu ôm em gái, nói cô không cần sợ hãi, không ai có thể bước qua cậu mà tổn thương cô.

Dưới ánh trăng, gương mặt dính máu của thiếu niên đẹp đến mê người.

...

Nửa năm sau, cha cậu say rượu ngã ngoài đường, chết rét trong đêm khuya.

Ông nội coi Joseph là ác ma, kinh tởm cậu, căm ghét cậu.

Joseph trầm mặc, trở nên càng ôn nhu, cũng càng tầm thường.

...

"Thất thần?"

Hầu tước Wellington phát hiện Joseph thất thần, không vui đẩy nhanh tốc độ và sức lực, làm đến Joseph hét lên.

Một nửa linh hồn du đãng bên ngoài bỗng bị kéo về, cùng một nửa còn lại trầm luân, rơi vào ham muốn màu hồng này, không cách nào thoát được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net