Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh mục ở nhà thờ York đồng ý lời mời đến nhà thờ nhỏ ở thôn quê rao giảng, người mời ông đến là một vị nam tước phu nhân.

Ông đang giảng nửa chừng thì quản gia của nam tước phu nhân vội vã đi tới, nói mấy câu bên tai bà.

Nam tước phu nhân lập tức đứng bật dậy, vô cùng kinh ngạc: "Ôi trời ạ, trời ạ, ông chắc chắn chứ? Trời ơi, thật không ngờ tôi lại thất lễ, tôi phải nhanh đến đó."

Nam tước phu nhân gật đầu tạ lỗi với linh mục rồi vội vàng rời đi.

Sau đó linh mục biết được, thì ra hầu tước Wellington đưa phu nhân đến làm khách nhà nam tước. Đối với chuyện này, linh mục nhún vai không quá để ý.

Ông đang thu dọn Kinh Thánh thì bỗng nhớ đến thanh niên xinh đẹp từng gặp ở đại giáo đường ở York.

Sau đó ông cố ý hỏi thăm thì biết được, người anh ruột đáng thương duy nhất của hầu tước phu nhân Wellington đã bị bệnh qua đời, vợ của người anh này sinh một bé trai sau đó vài tháng rồi cũng đi theo chồng.

Thật sự đáng thương cảm.

Lúc rời đi, linh mục nghĩ như vậy, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, ông cố tình ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa dừng ở cổng trang viên.

.... Cực kỳ may mắn, hầu tước phu nhân vừa lúc xuống xe.

Cô mặc váy áo kiểu dáng thịnh hành nhất hiện nay, tư thái vô cùng xinh đẹp, so với đa số phụ nữ thì hơi cao một chút, đương nhiên cực kỳ mảnh mai gầy yếu. Mái tóc màu vàng kim và làn da trắng nõn có loại phong tình đặc biệt thần bí.

Cô vén lớp lưới đen che mặt trên mũ, ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp mê người, con ngươi màu ngọc bích đẹp hơn bất kỳ viên ngọc lục bảo nào. Thế nhưng đối với linh mục, sắc đẹp của cô không khiến ông chấn động sâu sắc bằng gương mặt quen thuộc kia.

Phu nhân hầu tước Wellington giống như đúc với thanh niên đẹp trai ở nhà thờ York ngày ấy!

Linh mục hỏi người bên cạnh mới biết hầu tước phu nhân có ngoại hình tương tự người anh ruột.

"Từ khi anh trai qua đời, hầu tước phu nhân đau lòng quá độ, thường nghĩ bản thân chính là người anh kia. Cũng may hầu tước Wellington rất yêu vợ, không rời không bỏ, vẫn làm bạn bên cạnh phu nhân."

"A, điều đáng tiếc duy nhất chính là hầu tước không muốn vợ xuất đầu lộ diện bên ngoài. Tôi dám nói, nếu như hầu tước phu nhân thường xuyên xuất hiện ở vũ hội, nhất định cô ấy sẽ trở thành hoa hồng đế quốc."

Linh mục phụ họa: "Đúng là đáng tiếc."

Trong lòng ông đồng cảm với hầu tước phu nhân xinh đẹp, chỉ mong cô sớm ngày thoát khỏi bóng ma người anh trai đã mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net