14. Lá đỏ rừng tím (Vô)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làn khói trắng âm u toả ra từ trong hang, đám người đột nhập đã phát hiện điểm bất thường, vội vàng dừng lại, để một đội dò đường tiến lên.

"Thật kì lạ... Khu rừng này trước giờ chưa từng thấy có khói kiểu này. Kể cả sương trong rừng Chinju cũng không đặc sệt theo dòng mà thường toả ra thành mù".

"Xem ra không phải tự nhiên mà có... Đi, vào kiểm tra trước đã".

"Đại tẩu, ngài ra ngoài đợi trước đi, trong này hiện tại đang không an toàn cho lắm. Để chúng tôi kiểm tra trong này trước rồi lại nói".

"Không được, tôi không thể để mọi người đi vào chỗ nguy hiểm như vậy. Nếu ra thì phải cùng ra chứ!"

"Haizz... Uchida, nhiệm vụ lần này của cậu đấy, bảo vệ an toàn của thiếu phu nhân!"

"Tuân lệnh! Thiếu phu nhân, thành thật xin lỗi".

Nói rồi anh ta vác Aether lên vai, chạy thục mạng ra khỏi hang. Aether tức lắm mà không làm gì được. Quả thật, một trong những mục tiêu của chuyến đi này được Kamisato Ayato trực tiếp giao cho họ là bảo vệ an toàn của em, như một lần tập huấn phòng thủ vậy.

Aether phồng má giận dỗi cậu ta. Anh chàng này cũng đành bất lực, chẳng ai dỗ nổi vị đại gia này trừ gia chủ và quản gia trẻ tuổi. Đương nhiên là cả gia chủ phu nhân nữa.

Từ khi cảm nhận được sự cưng chiều của mọi người nơi này, Aether dần bộc lộ hết tính trẻ con bị giấu kín bao năm nay. Một cậu chàng mười lăm, mười sáu tuổi mà lại đi đánh nhau với ngựa heo trong chuồng khiến một thân bốc mùi tới ba ngày, còn tranh giành đồ ăn vặt với tụi trẻ con của đám người ở, còn lăn lộn trong sân cát khiến bụi tung lên mịt mù khắp nơi, chân bẩn chạy vào các phòng khiến bọn họ dọn tới khóc thét mấy ngày đêm...

Đương nhiên, tất cả đều diễn ra ở hậu viện và không một người ngoài nào được phép biết tới đoạn lịch sử đen tối này. Gia chủ đại nhân thì cứ thở dài rồi âm trầm nhìn em, tiểu thư mở quạt che miệng cười còn thiếu gia chạy tứ phương tám hướng giải quyết hậu quả.

Có thể nói, gia tộc Kamisato đã chiều em tới hư, cậu bé manh manh mềm mềm ngày nào giờ đã trở thành một tiểu tướng tâm hồn trẻ con mà thân hình thì chẳng "con" một tẹo nào.

Giờ thì bé "con" đó đang chui vào gốc cây giận dỗi, phồng má lên thở. Uchida cũng chẳng biết làm sao. Anh ta không có đối tượng, không dẻo miệng, bình thường cũng chẳng hay đề cập mấy chuyện như vậy thành ra hơi đờ đẫn.

"Đại tẩu, vậy tôi đi kiếm chút đồ ăn trước. Ngài ngồi đó cẩn thận, nếu có gì nguy hiểm nhớ gọi to lên tôi sẽ quay lại ngay".

Từng ngọn cây ngọn cỏ trong khu rừng này đều được bọn họ nắm trọn trong lòng bàn tay. Việc kiếm chút hoa quả chỉ là chuyện muỗi, quan trọng là để cho vị đại tiên kia có không gian một mình, tránh phải chịu trận.

/Không biết bọn họ đã tìm ra cái gì chưa nhỉ?/ - Anh ta nghĩ.

Aether đương nhiên không cam lòng. Em đợi cậu ta đi hơi xa một chút liền quay đầu lại xác nhận. Thấy không có người, em chạy thẳng về phía cái hang ban nãy.

Aether vừa chạy vừa né, tâm trạng vừa lo lắng lại phấn khích. Không biết khi mình quay lại đó bọn họ liệu có phát hiện mình lén theo sau không? Mong là sẽ không bị đuổi về. Mà... Đây là đâu vậy?

Quả thật Aether đã chạy ngược lại con đường vừa đi qua ban nãy nhưng cảnh vật ở chỗ này không khỏi khiến em thấy lạ.

/Mình lạc rồi sao?/ - Không, Aether có khả năng phán đoán phương hướng cực tốt, chuyện lạc đường dường như là không thể.

Em vội dừng lại, đứng đó giữa đồng cỏ tím bàng bạc và những cái cây cổ thụ to lớn đang không ngừng toả ra thứ ánh sáng kì lạ, hệt như tia sét.

'Soạt...'

Một âm thanh khẽ lay động. Người cũng biến mất.

_____________________________

21/04/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net