Chapter 12: Trẩu che

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chết thật, tôi mới bị đám bạn dụ, lần đầu vào rule34 :))).

Chắc nhờ thế tui mới phát hiện ra, OTP của tui không chỉ là KazuScara =))). .Dạo này tui có AlhKav cũng ngol lắm :)))). À mà nhắc về Scara iu dấu, tui nhận ra tui cũng khá... yêu thích ChiScara, mỗi tội là có mấy bức nó... ừm... nó nhìn như cứ ấu dâm ý (//'///_///'//)... nhưng tui thích (//'///ᴗ///'//)...
Cơ mà mấy bẹn đừng lo!! Trong truyện tui tính ném Childe cho Capitano ý :))). Hai người này kiểu như là 'senpai noitice meeeee' ý. Không biết ý mấy bẹn thế lào...?

(Phần này có trong tổng số chữ).

—— — – • · • – — ——

Thời học sinh ai cũng từng trẻ trâu một tí. Nhưng khùng khùng điên điên đi lập hội ăn cướp, đầu khỉ mặt gấu, xã hội nâu rồi tự gọi mình là Đạo Bảo Đoàn thì chỉ Teyvat mới có. Đạo Bảo Đoàn ghi nhận sự tồn tại của mình một cách cực kì ít thông tin. Cùng với địa bàn mở rộng và số lượng thành viên đông đảo, tổ chức học sinh này Teyvat hiện vẫn chưa thể triệt tận gốc.
Đó là chưa kể trụ cột của lũ Đạo Bảo Đoàn. Trùm Đạo Bảo, Trần Kiều Hoa, Triệu Thiết Ngưu, và vô vô vàn vàn tên tuổi máu mặt khác.
Nếu mà để miêu tả độ máu chó của đám người đó, có thể kể đến một số trường hợp như là...

Như là Triệu Thiết Ngưu, cô gái mét sáu chín, mặt hầm hố, tay xách liềm miệng hét châm ngôn:
- TẠI SAO BÒ RỪNG KHÔNG PHẢI LÀ HÀO KIỆT!!!?

Hay là Trần Kiều Hoa, thằng cu vạm vỡ, đầu trọc lóc, tay bế cây rìu mồm gào lý tưởng:
- BÔNG HOA CŨNG CÓ THỂ LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG THỰC SỰ!!!!!

(From tác giả with love: Kiều Hoa là "thằng cu vạm vỡ" hay "thằng cu vạm vỡ"? :)))))))))))) ).

Trước sự cá tính của lũ dị hợm Đạo Bảo Đoàn, kẻ thù của chúng chỉ giơ cao ngón fuck, tay triệu Kiếm Bạc, mép nhếch ngược lên tỏ vẻ khinh bỉ:
- Xì... Bố đếch quan tâm lũ ngu tụi mày bày tỏ ba cái khao khát tuyệt vời đẹp đẽ đấy. Tóm lại tụi mày có tránh đường cho tao qua Liyue không thì bảo?
- Hừ!! Ngươi dám lên mặt với bọn tao à!? Đừng tưởng có mỗi ngươi là có vision, con khốn!! - Thiết Ngưu lăm le cặp liềm của mình ra ý de doạ.
Kẻ thù của chúng mất hết kiên nhẫn, tức tối buông lời chửi thề:
- Mẹ kiếp...! Trong hôm nay mà tao đéo tìm ra anh trai yêu dấu của tao thì tao sẽ cắt vụn con cu lũ chúng mày!!!

Lumine quay người, chĩa mũi kiếm vào Paimon và Amber. Cô gằn giọng kêu hai người đừng có can thiệp, đặc biệt là Paimon bịt tai bịt mắt hết vào. Không để kẻ địch chờ lâu, Lumine vung kiếm lao lên tiếp nhận.

- Chị Amber!! Em muốn tận mắt ngắm nhìn hình ảnh huy hoàng của chị hai!!
- Ngồi... ờm... bay! Bay yên ở đấy!! Em không thể chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này được!
Amber ra sức bịt mắt Paimon, trước đó không quên gọi đồng đội (Hội Kỵ Sĩ Gió Tây Phong). Chẳng có mấy khi lũ sừng sỏ tụ họp một chỗ, vô tình lại gặp đúng nhỏ brocon đang điên đầu tìm anh trai, chẳng khác gì chúng tự nộp mạng, dúi đầu vào rọ. Amber chẳng biết nên vui hay buồn, chẳng biết nên kêu may hay than xui nữa...

—— — – • · • – — ——

Bà dì của tên phương sĩ Chongyun là một mỹ nữ trẻ không rõ độ tuổi, vì mải diệt ma giết quỷ mà lực học có hơi lớ ngớ, giờ vẫn đang mòn đít ở lớp 14B. Thân hình mọng nước, ba vòng đầy đặn, ngực tấn công mông phòng thủ, Lumine mà ở đây thì con bé sẽ la liếm bà dì trẻ đẹp này.

Shenhe để cô đàn em thân thiết ăn mặc sếch xi nghịch ngợm bộ tóc bạc ánh xanh của mình. Tay cô nàng mân mê bức ảnh đứa cháu Chongyun gặm kem, đôi mắt thơ thẩn nhìn về chốn xa xôi.

- Chị nhìn cái gì thế, Shenhen?
- Yelan... Yelan... Yelan...
- Dồi dồi, em đâyyy...

Shenhe quay lưng ôm lấy cô đàn em, rúc đầu vào bờ vai mảnh khảnh của cô nàng tóc lam. Shenhe và Yelan giống như phiên bản quý cô của Chongyun và Xinqiu, và cũng mạnh hơn cả hai bọn họ. Điều này cũng dễ hiểu, nhất là khi Yelan là nhân vật đặc biẻt thuộc Hội Học Sinh ở Liyue, còn sư phụ của Shenhe là một tiên nhân đã mòn đít trên ghế giáo viên trường Teyvat hơn hàng trăm năm rồi.

Vài giờ trước, Lưu Vân Tá Phong Chân Quân – vị sư phụ đáng kính của Shenhe – hiện hồn trước cửa ký túc xá. Bà cô Lưu Vân tí ta tí tởn đập cửa phòng Shenhe:
- Shenhe! Ố ồ, bạn của Shenhe cũng ở đây à!!
- Sư phụ... Xin người về cho...
- Ôi cái con bé này!! Đến tuổi dậy thì rồi mới xấu tính với ta vậy phớ hôn?
- A a... con không có ý đó...
- Trời ơi... con ngày xưa mới đáng yêu làm sao! Cái đứa ngày nào còn lăn lông lốc từ trên núi xuống... à đâu, đấy là con Ganyu mà... Ta cũng già quá rồi mới lũ lẫn con với sư tỷ con... Vậy mà con còn nỡ đánh đuổi cái thân già này đi thế ư... Huhu số ta khổ quá mà...!

Nhìn sư phụ mình (trong hình dáng một cò) giả bộ tủi thân, Shenhe luống cuống không biết phải làm thế nào. Mời về không được, mà mời vào cũng chả xong... Nhất là trong phòng ký túc xá còn có cô đàn em, cô người yêu, cô bạn cùng phòng, cô nàng Yelan đang gác chân lên tường, nằm phơi bụng nghịch điện thoại.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh sư phụ gặp Yelan (có khác gì ra mắt người yêu với mẹ già đâu cơ chứ), Shenhe đã thấy hết viễn cảnh kinh dị sắp xảy đến với mình rồi. Cả cuộc đời Shenhe sẽ chìm trong lời trêu ghẹo của cô người yêu kia mất, vì bà sư phụ Lưu Vân rất thích buôn dưa muối về hai đứa học trò nhà mình hồi còn mút chùn chụt ngón tay...

- Chúng ta lên sân thượng nhé, sư phụ...?
- Sân thượng cái gì mà sân thượng!! Con giấu ta cái gì sao mà biến cuộc hội ngộ thân tình của chúng ta thành buổi họp mặt trên sân nắng!!? Đi ra!! Đi ra!!! Ta phải xem con giấu giếm gì ta mới được!!

Shenhe có thể nghe thấy tiếng cười hô hố trong lòng sư phụ. Lưu Vân mừng như bât được vàng, vậy là bà có thể oang oang về cái ngày Shenhe còn gặm lá với sư tỷ cho người yêu của con bé biết rồi, hí hí!!

·•·

Shenhe tái mặt, hiên ngang nhìn sư phụ bằng ánh nhìn u ám.
- Đã... xong chưa ạ...?
- Hồ hố! Shenhe à, bé Yelan này vui tính quá!! Ta còn phải kể cho con bé nghe về cái lần con hứng sương mai, cực nhọc trèo lên Khánh Vân Đỉnh để mời sư phụ uống nữa!! À, còn cả cái lần con ngơ ngẩn khi nghe bé Yun Jin hát nữa!!

- Ừm... Chẳng lẽ sư phụ đến đây chỉ để móc mỉa con...
- Móc mỉa!?? Sao ta lại móc mỉa con cơ chứ!! Có vẻ từ trên núi xuống đây ở lâu, con học thêm nhiều từ mới quá nhỉ!! Cái này gọi là 'sẻ chia', Shenhe à, ta đang sẻ chia những ký ức và kỉ niệm đáng nhớ về con ngày xưa với bé Yelan!
Shenhe ứ tin. Có trời với Học Trưởng Morax mới tin lời sư phụ.

Còn Yelan ngồi trên ghế lười hạt xốp, gặm bỏng ngô nghe mẹ vợ cười sảng. Lâu lâu cảm thấy hai người họ nói chuyện thật thú vị, Yelan sẽ khúc khích cười.

·•·

- Các tiên nhân vừa phát hiện ra sự tồn tại của một cánh cổng mới...

Cuối cùng sư phụ cũng chịu nói ra mục đích của mình. Shenhe còn tưởng Lưu Vân thực sự chỉ đến đây nói xấu cô thôi chứ...
Shenhe bưng trà lên chiếc bàn tròn nhỏ, cùng một hũ bánh quy hạch nhân. Lưu Vân (vẫn trong hình dạng con cò) quắp lấy cốc trà, đổ ụp vào họng. Cái chân cò thi nhau duỗi, lau vụng vào ga giường Shenhe cho sạch, rồi cái chân tóm lấy mấy miếng bánh quy nhai ngấu nghiến. Shenhe đã chứng kiến tất cả. Yelan cũng ngồi vừa coi vừa nín cười. Cô thấy mẹ vợ mình dễ thương quá.
Kiểu nhịn cười của Yelan khiến Shenhe hết hồn. Tuy ngoài mặt đơ như tượng, trong lòng Shenhe lại là một trời bão hoang mang. Không có chuyện Yelan chán bà mẹ vợ và cô bạn gái như Shenhe, rồi sẽ tìm đường đi trốn đâu nhỉ??

- Tóm lại là, một cánh cỗng dẫn đến Vực Sâu vừa được phát hiện bởi Mondstadt. Dường như Học Trưởng Barbatos đã giấu nhẹm chuyện này đi. Dầu sao cũng là địa bàn ngài ấy, ta không có quyền can thiệp. Nhưng sáng nay, Vennessa thay mặt ngài đã thông báo với Hội Kỵ Sĩ Gió Tây Phong và những người hàng xóm tiên nhân ta về sự tồn tại của cánh cổng mới đó.
Shenhe gật gù, cả Yelan cũng chăm chú lắng nghe.
- Vậy là người muốn con tham gia đội khảo sát ạ, sư phụ?

Sự tồn tại của một cánh cổng mới sẽ cần một đổi khảo sát chuyên nghiệp. Một nhóm có chuyên môn xem xét địa lý, vẽ bản đồ, kiểm tra xung quanh để đảm bảo sự ổn định của cánh cổng mới. Một nhóm sở hữu vision có nhiệm vụ bảo vệ mọi người khỏi lời nguyền ở Vực Sâu và những nguy hiểm tiềm tàng.
Shenhe có thể chả hiểu gì về việc xem xét một vùng đất mới, nhưng cô sở hữu vision băng và là một nhân vật cực kì mạnh. Số lần tham gia đội khảo sát của Shenhe, nếu tính cả lần sắp tới, đã lên đến tám, đến mười.

Lưu Vân tự hào trước đứa học trò rất hiểu mình muốn gì. Bà còn chỉ tay vào Yelan, ý bảo cả cô ấy cùng đi nữa. Yelan không chối từ. Quân bài ẩn của Hội Học Sinh chi nhánh Liyue chỉ nở một nụ người thích thú.

—— — – • · • – — ——

     Lumine tóm cổ áo tên Trùm Đạo Bảo, nghêng ngang dẫm chân lên lũ bại trận. Chúng chồng chất lên nhau, thành một mớ hỗn tạp cao đến hơn ba mét, Lumine ở trên đỉnh cái tháp, cả người hăng mùi máu và mùi chiến thắng. Quả cầu gió trong tay Lumine xắt tạp âm xung quanh thành mảnh, hút mùi lũ Đạo Bảo Đoàn vào trong nó. Nhờ thế mà không khí xung quanh thoáng hơn hẳn, bớt bốc mùi ô nhiễm.

     Bẹp, bẹp, bẹp.
     Tiếng vỗ tay chậm rãi thành từng nhịp, báo hiệu sự xuất hiện của một kẻ bất thường. Thì đúng rồi, có ai bình thường mà lại đi vỗ tay trong cái cảnh máu me chất đống này đâu.

     Lumine quay lưng lại. Paimon tò mò bay nhướn lên khỏi tầm che của Amber để soi người vừa tới. Còn Amber mừng rỡ ra mặt, đôi mắt long lanh sáng bừng.

     Một thân hình không quá lực lưỡng, tô màu da ngăm như bánh mật. Mái tóc xanh đại dương thả dài, buộc lại đằng sau cổ. Mắt trái đeo bịt mắt. Còn mắt phải là con ngươi hình sao bốn cánh, long lanh ánh xanh bí hiểm. Cao, to vừa phải, đen như tách cà phê sớm, đẹp trai lai láng như quàng tử, và không hôi. Một người mê mẩn cái đẹp như Lumine tất nhiên đã ngừng lại phút giây toả sáng, thảy tên Trùm Đạo Bảo qua một bên, ngắm nghía người lạ mặt mới đến.

   - Không ngờ lại có kẻ mang một sức mạnh phi thường như thế... - Lumine không thể hiểu chất giọng kẻ đó, anh ta đang giễu cợt hay lập rào phòng bị cô? - Cô gái nhỏ... phải chăng... cô lại là cơn bão khác?

     Gì đây? Đây là bảo cô tiềm ẩn nguy hiểm hả? Và còn cơn bão nào khác đang de doạ bình yên nơi đây ngoài Lumine sao? Một tên kì quặc, Lumine cười khẩy trước vẻ kì quặc đó:
   - Anh là ai?

     Tên đàn anh nheo mắt thích thú. Anh ta sẽ giới thiệu bản thân thế nào đây? Người duy nhất có thể trấn áp được sự đen đủi của Bennett? Đội trưởng Đội Kỵ Binh của Đội Kỵ Sĩ Gió Tây Phong? Em trai của vị lão gia đình đám ngành rượu Mondstadt? Không, chẳng có cái danh hiệu nào trong số đó đủ gợi khát khao của Lumine lên cả.

- Tôi sao? Tôi là bạn nhậu của người đã đem anh trai cô đi đấy, Lumine. Không biết chừng nếu đi theo tôi, cô sẽ tìm ra người mình đang tìm kiếm?

Lời mời gọi của Kaeya đã chọc trúng chỗ ngứa của chiến nữ. Lumine nắm chặt thanh kiếm, phút chốc thả lỏng tay cho kiếm tan biến trở lại [Túi] vision. Cả hai kẻ đều tia mắt thăm dò nhau, bởi cả hai đều nắm giữ thứ người kia muốn.

—— — – • · • – — ——

End: Chapter 12
Words: 2299.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net