Chapter 15: Durin và Dvalin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Hơn năm trăm năm trước, vùng Teyvat nằm trong một thung lũng khổng lồ gọi là Thung Lũng Đại Ngàn.

     Tại Libertaus ngày ấy, đất nước thờ phụng đứa con của thời gian và thờ phụng vị thần lướt qua thế gian bằng hàng ngàn cơn gió, có một giả kim thuật sư vĩ đại đã sinh ra một con rồng. Durin được sinh ra sau một buổi tiệc trà, và khi nó đủ trí khôn thì nó đã không còn thấy mẹ nó đâu nữa.

Durin bước trên những đồng cỏ lau sậy, mỗi bước đi của nó là mỗi lần cây cỏ đau đớn kêu than.
Thế là nó không đi nữa. Nó bay.

Durin sải rộng đôi cánh khổng lồ của mình, mỗi lần nó đập cánh là mỗi lần những con chim khác bị thổi bay đi mất.
Thế là nó không bay nữa. Nó lặn.

     Durin bơi lội trong những tầng sóng biển, mỗi lần nó ngụp lặn là mỗi lần biển khơi dậy sóng thần phá huỷ mọi nguồn sống.
     Thế là nó không lặn nữa. Nó lặng im nằm ngoan trên mảnh băng giá hoang vu vùng núi băng Long Tích Tuyết Sơn. Nó cứ thế chết dần trong sự cô độc đáng sợ.

     Cho tới khi nó nghe thấy tiếng gọi bên tai.

     Đó là một nam nhân đô con so với con người, nhưng thật bé nhỏ so với Durin.

   - Ngươi đang đi đâu thế? - Durin hỏi với sự tò mò.

   - Ta không biết. Ta cứ đi, ta cứ đi thôi.

   - Ngươi không có đích đến ư?

    - Chủ nhân trong lòng ta không cần ta. Ngài nói ta hãy tự tìm lấy tự do mà ta mong muốn, dù cho thứ tự do ta mong muốn là có được ngài...

   "Vậy hắn sẽ đi mãi ư? Vậy hắn sẽ đi đến bao giờ? Vậy hắn sẽ mãi đi một mình, chỉ một mình...?"

   - Ngươi có muốn đi cùng ta không? Bởi hai người cô đơn đi với nhau thì chúng ta không còn một mình nữa rồi!

   - Nhưng mỗi bước chân của ta sẽ dẫm nát hàng vạn sinh vật sống, mỗi lần ngụp lặn ta sẽ phá huỷ hệ sinh thái, mỗi sải cánh vươn rộng ta sẽ giết chết loài chim. Ta có thể đi đâu được chứ?

     Người nam nhân ồ lên, rồi dịu dàng ôm lấy Durin. Thật là một sinh vật nhỏ bé, khi hắn chạm vào Durin, nó lại căng cứng cả cơ thể vì sợ sẽ huỷ diệt mất hắn.

     Nhưng rồi Durin biết hắn còn hùng mạnh hơn cả Durin!!

     Người nam nhân dạy hắn cách hoá hình người, và dạy Durin cách gọi tên hắn: Dvalin.

·•·

     Dvalin và Durin cùng đi qua vô vàn những vùng đất. Hai con rồng thậm chí đã vượt ra cả ngoài Thung Lũng Đại Ngàn.
     Chúng đã cùng nhảy với nhau trên Rặng Musk, bay tới Đỉnh Amakumo, lội bên bờ biển Samudra vào buổi chiều tà, gặm nhấm quả xích niệm ở ốc đảo Vourukasha, đi tới Mân Lâm và làm bạn với một tiên nhân kỳ lân khổng lồ. 

     Nhưng mộng đẹp không tồn tại lâu, giấc mộng kết thúc khi nổ ra cuộc đại chiến ấy.

     Durin bị tà khí bủa vây, lời nguyền của Teyvat bám lấy nó. Con rồng đáng thương không còn nhìn thấy người bạn của nó, không còn nghe thấy tiếng hát của gió, không còn cảm nhận được bình yên của thế gian này. Durin đã mất đi lý trí, nó đã điên lên và lao vào phá hủy Libertaus.
     Dvalin đã không thể bảo vệ nó. Dvalin đã khóc cho người bạn thân, khi phải cắn răng giương móng vuốt và giết chết Durin.

     Dvalin đã thấy khoé mắt ươn ướt của Durin chìm trong biển lửa và một Libertaus lụi tàn. Những lời cuối cùng hắn nghe thấy từ người bạn thân là câu cảm ơn chẳng thể nghe rõ trong tiếng lửa bùng cháy.

      Dvalin không hiểu. Rốt cuộc hắn đang mong đợi điều gì trên thế giới này? Sự công nhận của người hắn tôn kính, hay những tháng ngày ở bên Durin được trở lại một lần nữa?

     Dường như nó đã tìm ra điều mình tìm kiếm khi chính bản thân nó đang bị máu độc của Durin nhuốm tà. Máu độc của Durin phá vỡ không gian, mở ra một cánh cổng, hút Dvalin vào Vực Sâu U Oán.

     Ngài nghe thấy tiếng gầm chói tai đầy bi thương, ngài nhìn thấy đáy mắt đầy tràn hối tiếc, ngài cảm nhận được nỗi đau thấu trời trong trái tim yếu ớt của Dvalin. Dvalin cứ thế chìm vào trong biển cát, chìm sâu xuống đáy Vực Sâu, để mặc ngài ở lại thế gian này.

     Phong Thần chưa bao giờ quên được cái nhìn ấy. Cái nhìn của kẻ sợ hãi sự cô đơn, sợ hãi bị ruồng rẫy, và chỉ vừa nhận ra khao khát của bản thân – thứ khát khao mà tự hắn biết bản thân sẽ không bao giờ có được.

·•·

   - Chừng nào người còn sống thì công trình sẽ còn tái xây dựng, vì thế Phong Thần sau đó đã tái sinh lại một Libertaus. Libertaus sau kiếp nạn đó đã đổi tên thành Mondstadt.

     Gió luồn lách qua những ngọn cỏ úa vàng, len lỏi qua những thân cây khô khốc. Sự bi thương của khung cảnh ảm đạm này cũng như ánh mắt hắn, ánh mắt mà Venti chưa từng quên, cũng chưa từng ngừng suy ngẫm. Rốt cuộc thứ Dvalin đã khao khát và nhận ra bản thân không thể có được là gì...?

   - Anh Venti...?

     Aether bất ngờ khi vị đàn anh mũ hoa nắm chặt lấy tay cậu. Chất giọng run run trong cổ họng anh phải chăng là đang nhớ về những ngày tháng xa xưa, những ngày tháng đã rời đi rất lâu rồi?

   - Hãy cho anh mượn nguồn năng lượng của cậu, Aether!
   - Em ư?
     Venti gật đầu:
   - Bên trong em là một nguồn năng lượng cực kỳ trong sạch, tới mức có thể hấp thụ baất kì nguồn năng lượng nguyên tố nào và thanh tẩy chúng. Nó sẽ cứu được Dvalin khỏi máu độc của đứa trẻ ấy...!

·•·

     Aether cặm cụi thu dọn đồ đạc vào lại cái túi đeo. Đằng xa xa, cách độ bảy mét, Vennessa khoanh tay nhìn những động tác thành thục của đứa trẻ tóc màu nắng – sắc màu nổi bật nơi Vực Sâu tang thương này.

   - Cậu nhóc đó đồng ý rồi...?
   - ...

   - Ngài có chắc cậu ấy sẽ làm được không?
     Venti nhắm hờ đôi mắt, những ngọn gió ồ ạt tiếp nhận suy tính của anh ta.

   - Aether chắc chắn là người trong lời tiên tri...

—— — – • · • – — ——

     Nó đang khóc. Nó đang than khóc và đang tìm lấy sự cứu rỗi đầy vô vọng.

     Nó là một sinh vật không còn hình hài vốn có. Nó đã từng rất xinh đẹp, từng là một con rồng oai phong lẫm liệt, với bộ lông mượt như tơ, với đôi mắt lấp lánh như những vì sao trên bầu trời Teyvat. Sải cánh của nó che khuất cả mặt trời, tiếng gầm của nó khiến muôn vật phải cúi đầu tôn vinh.
     Giờ đây nó xấu xí và dơ bẩn, giờ đây nó ngập ngụa trong tà khí, trong vũng bùn lầy mà càng giãy giụa tìm cách thoát, lại càng chìm sâu vào u tối.

     Nó nhớ nó có một người bạn, người ấy đã dạy nó cách biến thành người. Ở hình dáng con người trước kia, nó là một nam nhân cường tráng, với những múi cơ và làn da mịn, với mái tóc tựa như tơ lụa kết thành. Còn giờ đây nó nhỏ bé, thấp lùn và yếu ớt, làn da nó tím tái và nổi ung nhọt, tóc chẻ và xơ cứng, cả người nồng nặc mùi tanh tưởi hôi thối. Nó muốn khóc, muốn khóc thật to, muốn kêu tên người bạn cũ, muốn nhớ lại những kí ức vụn vặt tan nát trong tiềm thức, nhưng khoé mắt nó chỉ có thể rỉ ra máu độc.

     Con quái vật tự ngắm mình bên mặt hồ nước xám xịt, rỉ máu trong trái tim và khoé mắt. Nó đang khóc nhưng không ai an ủi nó, bởi những con quái vật khác sợ hãi máu độc của nó nên chúng đã bỏ đi cả rồi.
     Duy chỉ có một người, từ sau lưng, cẩn thận bước tới bên nó. Người đó không những không bỏ chạy, mà còn đang tìm tới nó. Người ấy chu đáo và tinh tế, ôm lấy nó từ phía sau, một cái ôm ấm áp sưởi ấm trái tim vụn vỡ của con quái vật. Nó đã hoàn toàn quên mất phải giữ khoảng cách nếu không muốn máu độc của mình huỷ diệt vạn vật.

   - Tìm thấy anh rồi.

     Nó bất ngờ trước giọng nói ân cần của Albedo, trước mái tóc trắng phau loé sáng và làn da không hề bị máu độc ô nhiễm. Albedo cẩn thận chỉnh tề lại những sợi tóc lộn xộn che mất khuôn mặt nó. Giọng nói âm vang trong trái tim con quái vật lại vọng lên một lần nữa:

   - Tìm thấy anh trai Durin rồi. Anh làm gì ở đây thế?

     Durin, đúng hơn là những mẩu cảm xúc chống lại được lời nguyền của Teyvat còn sót lại từ Durin, nghiêng đầu khó hiểu. Nó khó hiểu khi một đứa trẻ lạ gọi nó là anh trai Durin, và đứa trẻ ấy cho nó hơi ấm mà nó chưa từng có, hoặc là hơi ấm nó đã từng có nhưng nó chẳng nhớ ra nổi. Nó muốn hỏi đứa trẻ ấy rất nhiều, nhưng nó không thể nói được. Hình như nó không có dây thanh quản...?

     Albedo nhẹ nhàng bế anh trai mình lên, như đang bế một đứa trẻ. Họ bước vào trong rừng sâu, rời khỏi bên hồ với những bãi máu độc.

—— — – • · • – — ——

     Những cơn gió là đồng minh của ai nhỉ?

     Những cơn gió chẳng là đồng minh của ai hết.

     Nếu có ai hỏi gió điều gì, thì gió sẽ lắng nghe họ. Nhưng nếu họ là một phần của gió, thì bất kể bạn là ai, gió đều sẽ trả lời bạn. Dù là những linh hồn của những người đã chết, là người sở hữu vision phong, là Phong Thần hay đại diện Phong Thần – Học Trưởng Barbatos, là vị thần thời gian và những đứa con của bà – họ được tôn vinh bởi Libertaus xưa, hay chính là Durin, là Dvalin,... Gió sẽ trả lời những ai có một phần của gió.

     Bởi vì gió không kiêng nệ ai, vì thế gió đã trả lời lại Dvalin.
     Con rồng có lớp vảy xanh ngọc lam và đôi cánh xanh sapphire lấp lánh, đẹp như một tuyệt tác của tự nhiên, cuộn tròn cơ thể khổng lồ của mình trên tầng cao nhất Phế Tích Phong Long. Con rồng nặng nhọc thở hổn hển, cả cơ thể nhức nhối, không còn chút sức lực.
     Những ngọn gió chồng chất lên nhau kéo đến an ủi Dvalin. Rồi chúng nói rằng Phong Thần đã tới và đang hướng đến cái ổ của con rồng.

     Như một liều thuốc, là thuốc bổ mà cũng là thuốc độc, đôi mắt Dvalin mở như người vừa choàng tỉnh khỏi ác mộng. Tứ chi kiệt sức lấy lại sức sống mãnh liệt, hắn mở toang đôi cánh, đôi cánh huy hoàng và to lớn hơn của Durin rất nhiều. Hắn cuộn gió bay khỏi Phế Tích Phong Long, hắn bay về hướng của người hắn hằng tôn kính.

     À không không... Dvalin đã từng tôn kính vị thần gió ấy, nhưng cảm xúc này đã không còn là lòng tôn kính của một trung thần nữa rồi.

     Đây là cảm xúc cấm kị, đang bị thổi trương phồng bởi máu độc của người bạn cũ.

—— — – • · • – — ——

End: Chapter 15
Words: 2023!!¡¡!!¡!!! :))))))))))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net