Chapter 2: Ký túc xá có một cặp nhom nhom...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vào truyện: ÔI MẸ ƠI THI XONG RỒIII!! Thi xong thì phải làm gì? Phải cho OTP vào truyện :))))). Chuẩn bị chết khíp vì sự thèm khát OTP cụa tôi ik! Zô truyện lào các con dời : D (đoạn này sẽ khum nằm trong tổng số word)

—— — – • · • – — ——

Một chiếc gương chữ nhật lớn, nằm đoạn giữa cầu thang dẫn xuống. Cả chiếc gương sạch bóng, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh xung quanh, cứ như thể hằng ngày đều có người đến lau cho nó, nhưng rõ ràng nơi này đã lâu chưa ai động đến. Aether, Lumine và Paimon, cả ba có thể thấy cả bản thân mình trước cái gương cao đến 3m này. Rồi họ quay người bước xuống tiếp.
Tầng dưới là một hành lang không quá dài, tối om không có cửa sổ, thắp sáng bằng những chiếc đèn dầu cũ kĩ, cả hành lang dẫn tới một cái tủ quần áo lớn. Bởi không có ánh sáng mà chỉ có ánh nến yếu ớt, nơi đây trở nên tối tăm lạnh lẽo lạ thường, biến nguồn sáng từ trên cầu thang trở thành ngọn đuốc sưởi ấm và soi đường cho họ. Paimon nép sát vào Aether, cậu không lạnh mà run, ôm chặt đứa em gái nhỏ. Lumine không để ý điều đó, cô cảm thấy như thể cánh cửa đó cuốn lấy cô, thu hút một cách kì lạ...

- Trở lại đi, Lumine! Em tính làm gì vậy!!?
Aether hốt hoảng nắm chặt lấy tay Lumine kéo lại khi cô trong vô thức bước gần đến cánh tủ gỗ.
- Chỉ là...
Nói được nửa chừng thì Lumine lỉm đi, cô cũng dừng lại.

- Em có hơi tò mò... Nhỡ đâu đây là cách họ chào hỏi học sinh mới thì sao???
- Ý em là trang trí rùng rợn ngay ban ngày ban mặt, khiến cho ba học sinh đứng tim, thử thách lòng can đảm ngay ngày đầu tiên ấy hả??
- Đúng vậy thì sao? Thì trường top đầu cách đào tạo nó cũng có thể khác chứ?
- Lúc tới đây, Paimon không có được chào hỏi kiểu đó ;-; - Paimon nhìn như sắp khóc, níu lấy vạt áo chị gái mình - Chúng ta ra khỏi đây được không, chị Lumine...?

Lumine xoa đầu đứa em nhỏ. Được rồi, đành phải rời khỏi đây thôi. Ở lại cái nơi kì quặc đáng sợ này mãi cũng không ổn... Cô vừa nghĩ tới điều đó, vừa thở dài, thì bất chợt chiếc tủ gỗ rung lắc giữ dội. Cả ba sợ hãi ngã nhào ra nền đất, ôm chặt lấy nhau.

Kẹttttt...

Một bên cánh tủ hé mở, lộ ra bên trong một thứ sinh vật kì quặc độ mét sáu hơn với làn da tối màu, đeo chiếc mặt nạ bôi máu đỏ vẽ thành hoa văn. Nó quấn lông sói quanh vùng dưới cơ thể, trên đầu mọc cặp sừng, chòi ra từ mớ lông (?) rậm rạp màu rơm. Con quái vật không quá đáng sợ, nhưng dưới ánh nến mờ ảo trong không gian tăm tối chật hẹp, cùng với sự xuất hiện đầy bí ẩn của mình, nó dễ dàng khiến cả ba người rùng mình, đồng loạt nín thở.......

- Du ya zido dala?

- GƯAAAAAAAAAAAAAAA!!! - Aether lật đật bò dậy và thét lên ngay lập tức.
- GUAAAAAAAAAAAAAAA!!!!! - Nó gào lên đáp trả, bên trong tủ bị đập rầm rầm.

Aether không khỏi hoảng sợ mà giật bắn người, túm lấy áo Paimon lôi đi và xách Lumine lên chạy thục mạng. Vừa chạy cậu vừa la hét ầm ĩ, càng bấu chặt hai em mình hơn. Lumine bị anh trai xách trên vai, tay nắm lấy khăn quàng cổ cậu. Dù cũng đang sợ vãi mật, nhưng cô không phải lo vụ chạy trốn vì anh trai đang giúp cô vụ này rồi, có lẽ do vậy nên tính tò mò trong cô lại trỗi dậy. Trước khi Aether rẽ lên cầu thang và mất dạng hoàn toàn chiếc tủ, Lumine đã nhìn về phía đó. Con quái vật hình người đang nhảy theo điệu nhảy khì quặc khi đã mở tung hai cánh tủ, vung vẩy cây gậy trong tay như thể người bạn nhảy của mình. Cô nghe loáng thoáng những từ ngữ đơn giản kì lạ khi nó nhảy trong cái tủ sâu hoắm, nhảy trong cái tủ đang dẫn đến một căn phòng mà cô chẳng nhìn rõ...

Vụt. Aether chạy lên cầu thang, con quái khuất khỏi tầm mắt Lumine. Cô ngây người ra vài phút. Cho tới lúc nhận ra anh hai vẫn cứ cắm đầu chạy mà không hề biết trời trăng mây gió gì, thì mới vội vã giật mạnh đuôi tóc tết anh hai.
- Dừng! Dừng mau, Aether! Dừng, dừng, dừng, dừng! Anh chạy quá xa rồi!
- KHÔNG! CHƯA BAO GIỜ LÀ ĐỦ!!
Paimon nằm trong vòng tay Aether cũng thút thít:

- Thần linh phù hộ... hức... Barbatos phù hộ... hức hức huhu...

Lumine vò đầu, xoa nắn thái dương, hết chịu nổi mà tung mạnh một cú vào chỏm đầu Aether.
- Ắ!
- Dừng đi! Mọi chuyện ổn rồi!! Nó không có đuổi theo!!
- Nhỡ... hộc... nhỡ nó... biết tele... hộc hộc... teleport... hộc... - Aether đập đầu gối xuống đất, mất hơi thở hồng hộc, nhưng vẫn ôm chặt Paimon, giữ chặt em gái.
- Nó mà biết teleport thì anh không thoát nổi đâu! - Lumine cuối cùng cũng gỡ được tay anh trai, vung chân tìm mặt đất.

Cô đứng được rồi, nhìn anh trai vuốt mặt, lau đi mồ hôi nhễ nhại. Paimon thì vẫn ôm chặt Aether.
- Cuối cùng anh cũng chịu bình tĩnh lại!

·•·

Con Hilichurl vẫn nhảy điệu múa với cây gậy, bất ngờ gió nổi lên thật mạnh. Giữa hành lang tối om không ánh nắng, gió thổi cho tắt những cây nến, rộn lên tiếng sáo trong veo. Tiếng sáo điều khiển những cơn gió, như vũ bão lao vào con Hilichurl, đóng sầm cánh cửa tủ. Nó đập cánh tủ đòi mở, ú ớ mấy từ vô nghĩa nhưng không thành. Rồi cuối cùng cả nó và luồng gió đều biến mất, tất thảy chìm lại vào im lặng... Chỉ còn tiếng sáo vang vọng, tiếng sáo len lỏi qua những bức tường dày kiên cố nhất.

·•·

- Tiếng... sáo...? - Lumine nhăn mày, còn Aether và Paimon ôm chặt lấy nhau tái mặt.
Tiếng sáo ban đầu rùng rợn nhưng khó nghe thấy. Giờ chuyển sang thanh điệu vi vu, trôi nổi khắp cả khu giáo vụ. Tiếng sáo êm đềm một cách kì lạ, trầm bổng du dương như đang thôi miên cả những vật vô tri đứng dậy cùng ca hát.
- Đi mau, anh hai, Paimon! - Lumine cạn sạch sự sợ hãi, tính tò mò thể nào cũng có ngày hại chết cô mất toi. Aether nghĩ thế, nhưng không kịp cản lại em, đành vội vã xách theo Paimon đang ầm ĩ không muốn đi và đuổi theo đứa em sinh đôi của mình.

—— — – • · • – — ——

     Cạch. Cánh cửa mở ra, cậu con trai tóc trắng điểm lọn đỏ bất chợt giật mình. Trong gian ở của ký túc xá, cậu thấy một thiếu niên xinh đẹp, tóc màu chàm ánh lên sắc tím, với dăm lọn tóc lam xám sau gáy. Hắn ta mặc cái áo hoodie đen rộng thùng thình, che đi thân hình mảnh mai và những đường nét dụ hoặc có thể dễ dàng khiến cậu dớt dãi. Nhưng người con trai kia cũng không phải dạng vừa, là bóng hồng chỉ cần mở miệng là dễ dàng ươm lên tai các mỹ nữ những lời thơ đường mật. Có điều, ai cũng biết, bóng hồng đã có chủ. Chỉ chưa ai biết người kề bên cậu là kẻ thế nào.

   - Anh... Wand? - Người con trai tóc trắng mang vẻ ngạc nhiên trên mặt.
     Hắn ta không ưa nổi lời cậu vừa thốt ra, khẽ nhíu đôi mày thanh tú của mình. Trong mắt cậu thoáng lên một chút buồn, nhưng cậu vẫn vội vã chữa lại cái tên vừa gọi:
   - Anh Scaramouche... anh làm gì ở đây thế...?
     Hắn giãn đôi mày ra, nhưng không lâu thì lại dí vào sát nhau. Trông hắn chẳng vui vẻ tí nào. Điều này càng khiến cậu phiền lòng và lo lắng hơn nữa.

- Em... em nói sai gì sao...?
     Hắn vẫn nín thinh, chăm chú vào cái ti vi trước mặt, càng khiến cậu loay hoay lo sợ.

Kể cả kề sát tuyệt thế giai nhân, cậu cũng không ngại ngùng hoang mang như thế này. Còn hắn. Chỉ cần nhìn thấy hắn, người con trai tóc trắng đã thấy lâng lâng như trên mây rồi. Chết tiệt, ai mà đẹp thế không biết, crush cậu chứ còn ai! Nhìn hàng mi cong vút, đôi mắt xám màu lông sói kiêu kì đó đi!

     Cách hắn nhìn vật luôn mang vẻ hờ hững, nhìn người luôn mang vẻ độc đoán, nhìn thế gian luôn mang vẻ sầu não u uất, nhìn vạn sự luôn mang vẻ đau thương. Chỉ riêng khi nhìn cậu, chỉ một mình cậu, là bằng ánh mắt ích kỉ, tham lam lẫn một chút yêu mến. Chỉ riêng mình cậu mà thôi...

- Kazuha, lại đây.

Âm giọng hắn trầm, mà nhẹ nhàng, khiến cậu điên cả đầu. Kazuha dứt khỏi dòng suy nghĩ, chậm rãi tiến đến gần hắn. Cậu cẩn thận đứng gọn qua một bên, để hắn lười nhác xem thời sự.

     Hắn vẫn xem, vẫn chẳng nói gì. Còn cậu đang bày ra một vẻ mặt hết sức thảm hại, đỏ rực lên khi nhìn hắn. Cậu chú ý đến hơi thở phà ra từ đôi môi căng mịn, chẳng bao giờ động đến mĩ phẩm của hắn. Cậu hoảng lên khi hắn cắn nhẹ môi, lộ ra biểu cảm hết sức mĩ miều. Từ cách hắn nhìn, hắn nhíu mày, hắn bấm móng tay lên những đốt tay thon gọn, cho đến chất giọng hắn luôn vang đi vọng lại trong tiềm thức,... tất cả cậu đều yêu đến phát điên lên được. Và một lần nữa, hắn mở lời, cắt ngang dòng suy nghĩ của Kazuha.

   - Mày không thích anh ở đây à?
   - Dạ?? - Kazuha bối rối - Em... em không có! Em không hề! Em thích anh ở đây mà! Dù địa ngục có đè lên, tu la có truy sát, em cũng không đổi ý đâu!

     Hắn bất giác phì cười. Nhìn đường cong nhẹ nhàng vẽ lên khuôn mặt hắn, Kazuha đơ ra một khoảng lặng...

   - Đây là ký túc xá. Phòng anh ở đây, anh không ở thì còn đi đâu được? - Scaramouche nhàn rỗi tắt ti vi, đưa mắt nhìn thẳng vào tâm can cậu.

     À, lại là đôi mắt này. Đôi mắt luôn đau khổ, luôn tràn đầy sự thất vọng và căm ghét, chỉ vọng lên một tí ti niềm vui khi hắn nhìn cậu. Hắn thất vọng về điều gì, hắn căm ghét ai, ghét chính bản thân hay ghét quá khứ bi thương của hắn? Hắn không kể cho cậu, mà cậu cũng chẳng dám hỏi. Kazuha sợ mình sẽ đánh mất vị trí đặc biệt trong lòng hắn. Hắn không còn là crush cậu, mà đã là người yêu rồi. Cậu và hắn, một cặp đôi sứt mẻ, một tình yêu rất cần sự giúp đỡ...

   - Scaramouche... Em là nhà của anh, hãy trở về bên em khi anh bế tắc... Em luôn chào đón anh...
   - ...

     Cậu đặt một nụ hôn phớt lên môi hắn, và hắn chậm rãi ôm lấy cậu. Cái ôm càng lúc càng thít lại, dường như những tuần không ở bên nhau, hắn đã rất mệt mỏi. Cậu cũng ôm hắn, ôm gọn hắn, bảo vệ trong lòng mình.

     Đột nhiên, Scaramouche túm lấy cổ áo cậu, kéo mạnh Kazuha xuống cho sát tầm, và tóm lấy đôi môi cậu bằng cặp răng nanh của mình. Cứ thế, họ tiến vào một nụ hôn sâu. Sâu thật sâu. Đè lên nhau trong cơn đê mê, nụ hôn cướp đi lí trí cả hai người. Không còn những suy đoán căng thẳng, những kế hoạch chồng chất lên nhau, nặng trịch khiến vai họ mỏi nhừ. Chỉ có người họ yêu, người họ say trước mắt.
     Kazuha đè lên hắn, khiến hắn run rẩy trên chiếc bàn theo từng đợt tráo lưỡi của cậu. Hắn bấu chặt lấy lưng áo cậu, đắm đuối trong nụ hôn ngọt ngào giữa hai người...

   - LẠI NỮA!!?

     Một giọng nói cứng ngắc, đem theo vẻ tức giận, chọc thủng màng nhĩ họ, cắt đứt buổi tình tứ của hai con dời ngay giữa gian ký túc xá tầng sáu. Năm phút của họ kết thúc bằng sợi chỉ bạc óng ánh, vẻ tiếc nuối của Kazuha, và vẻ tức đến cùng cực của Scaramouche.

   - Xi... Xiao... - Kazuha, mặt tỏ vẻ hối lỗi, nhìn qua người đàn anh tóc bổ luống, màu xanh ngọc đậm với những lọn nhạt xen kẽ, đang tỏ ra 'hết sức bình tĩnh'.
   - Thằng lùn chết tiệt! - Scaramouche không vui, hắn ta gầm gừ Xiao khi đang liếm đôi môi đỏ chót của mình.

   - Nín. Mày nghĩ mày ngon hơn tao chắc. - Xiao chẹp miệng, Xiao chỉ cần thấy hắn là mọi sự vui vẻ trong ngày của anh hoàn toàn tan biến, thế vào đó là cục tức không thể nào nuốt trôi nổi. Nhìn chỉ muốn đấm cho một cái.
     Scaramouche cũng không vừa lòng. Bao giờ hắn bắt được tên tóc trắng chết toi (người yêu của hắn) và chuẩn bị lao vào đánh chén, thì thể nào Xiao cũng xuất hiện và làm phiền bọn họ. Như con đỉa. Chỉ cần nghĩ thôi cũng muốn đấm cho một cái.
     Hai người họ nhìn nhau, không cần dặn dò mà cùng lúc xắn tay áo...

     Phía sau Xiao, một thanh niên nổi bật với đôi nốt ruồi đối diện bên dưới hai mắt, ngán ngẩm vì chuyện đã xảy ra lần thứ một vạn linh một này. Đến cả hai anh cao to – một tên mặt đơ tóc đỏ, một tên da ngăm đeo bịt mắt – đang đi trên hành lang đến gian ở của họ, vừa bắt gặp cậu thanh niên đã biết ngay chuyện gì vừa xảy ra rồi.

   - Em cá với anh, tên tóc bổ luống lại bắt gặp thằng đào hoa lớp dưới hôn hít người yêu hắn đấy. - Tên bịt mắt cười lệch miệng. - PHẢI KHÔNG HEIZOU?!!
   - Anh biết mà Kaeya. Trăm lần như một... - Cậu thanh niên nốt ruồi dưới mắt gật đầu trả lời tên kia, lôi trong cặp ra một bịch bỏng ngô mới mua dưới căn tin ký túc xá.

     Quen rồi.

     Vậy là ký túc xá nam hôm nay vẫn ầm ĩ như mọi ngày...

—— — – • · • – — ——

End: Chapter 2
Words: 2438.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net