▼ ▼ ▼ CHƯƠNG I • NGỌN GIÓ THỔI ĐẾN TỪ CHỐN HOANG VU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người biết không, thế giới này là thế giới của khoa học. Chính vì sự phát triển vượt bậc của khoa học mà những thứ không tưởng lại trở thành chuyện thường nhật. Loài rồng, thú nhân, cách để một người bay được, hay quyền năng đến từ địa ngục, tất cả đều có hết.
Trường Teyvat nằm trong thủ đô Teyvat của quốc gia GITB, là ngôi trường đứng top hàng đầu, ngôi trường của tương lai, ngôi trường lớn nhất thế giới. Ngoài kia, người ta tung hô danh nó bao nhiêu, thì bên trong Teyvat lại loạn lạc gấp bấy nhiêu lần.
Hội học sinh nắm quyền điều hành, hiệu trưởng đương nhiệm chỉ là bù nhìn.
Tổ chức ngầm trực tiếp khiêu chiến với hội học sinh, phá vỡ sự bình yên vốn vô cùng mỏng manh của Teyvat.
Và tất nhiên, phải kể đến truyền thuyết đen tối của trường Teyvat. Không phải những bí ẩn như đàn piano tự đánh, nhà vệ sinh thứ ba của tầng thứ ba có hồn ma của đứa trẻ đã chết, hay cầu thang vô tận dẫn đến không gian khác. Điều kì lạ của trường Teyvat chính là sự tồn tại của nó. Nó được xây nên từ lời nguyền rủa, chiến tranh, bệnh dịch, nạn đói và nằm trên nấm mồ hoang tàn của kẻ chết...

—— — – • · • – — ——

     Từng có câu chuyện kể về một con rồng, một con rồng được sinh ra từ lời thề sâu đậm giữa loài người và những phù thuỷ. Nó là tượng trưng cho sự hạnh phúc và vĩnh cửu, nó là bầy tôi trung thành của những phù thủy tối cao kia. Nhưng một ngày, loài người không tin vào những phù thuỷ nữa, họ truy bắt và đem thiêu sống những phù thuỷ ấy. Con rồng bé nhỏ sinh ra bởi niềm tin, chết đi cũng bởi niềm tin của loài người.
Người tự do đã chứng kiến nỗi đau của nó, đã vì xót thương đau đớn mà đem cho nó sự tái sinh, đem cho nó tự do thoát khỏi xiềng xích của quá khứ.
Người tự do hỏi nó: 'Ngươi muốn trở thành gì?' Con rồng muốn trở thành cánh tay của người tự do, nhưng người tự do lại từ chối con rồng. 'Đừng đem tự do của ngươi trói buộc hai chúng ta, hãy đi và tìm ra điều ngươi thực sự mong muốn'.
Con rồng đã đi, dù toàn thân nó không còn vết trói nhưng trái tim nó vẫn chưa hề tự do. Rốt cuộc, nó đang tìm lấy điều gì trên thế gian rộng lớn này?
Cuối cùng, con rồng vì quá mệt mỏi nên đã dừng chân ở nơi đồng không hiu quạnh, cất lên một tiếng gầm chói tai đầy bi thương, và chìm vào giấc ngủ. Ngọn gió của người tự do cảm thông cho con rồng, đã đem theo nỗi niềm của nó đi đến khắp mọi miền thế giới.

·•·

   - Senpai, câu chuyện này là về điều gì thế? - Aether tò mò hỏi người bạn lớp trên cùng gian ký túc xá - Đó là truyện ngụ ngôn à?
   - Không, chỉ là đột nhiên tôi muốn kể thôi. Cậu muốn hỏi điều gì không?

   - Em muốn! Sau đó con rồng có tỉnh lại không? - Lumine chòi ra từ sau lưng Aether, giơ cao một tay, vẻ mặt hào hứng.
   - Nó có. Nhưng lúc nó tỉnh dậy, xung quanh nó không còn ngọn gió luôn ủi an của người tự do, mà chỉ còn nỗi căm hận tích tụ do kẻ bại trận đem đến.
   - Cái gì thế? Sách Khải Huyền còn dễ hiểu hơn câu chuyện của anh đấy... - Aether nhướn một bên lông mày bình luận.

     Người học sinh khoá trên vui vẻ bật cười, xoa đầu hai người họ cười xoà:
   - Đúng rồi đúng rồi, rất là khó hiểu! Thế nên hai em không cần hiểu được nó đâu! Trời sắp tối rồi, tốt nhất là chúng ta mau trở về ký túc xá thôi, kẻo gió sẽ đem khí lạnh đến nhét vào người tụi bay đó!
     Anh ta đột nhiên quay ngoắt câu chuyện, đẩy tụi nhỏ mau trở về.

—— — – • · • – — ——

   "Lại nữa... lại nữa rồi..."
     Gió gào thét, gầm lên tiếng kêu than khổ đau của người bạn cũ. Từ đâu...? Rốt cuộc là từ đâu đến...?
   "Đợi ta, Dvalin... Nhất định ta sẽ tới... sẽ tới giải thoát ngươi..."

—— — – • · • – — ——

End: CHƯƠNG I
Words: 751.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net