Chương II: Vạch trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo thông tin từ Kurisu thì có một người buôn bán "Tủy Pha Lê" nhưng giá thành rất là cao, thế là họ phải tới hỏi thử nhưng đáp lại từ người đàn ông đó có thái độ quá đáng.

"Đi đi, nói với tên Kurisu kia rằng đáng lý ra phải cảm ơn khi mua được hàng của ta đấy"- Werner

"Thái độ của anh ta tệ thật"- Aether

"Hay là chúng ta đi hỏi địa thổ đi"- Lumine

"Anh đang nói dối đúng không?"- Ryuri

"Lảm nhảm cái gì thế hả? Đi chỗ khác đi để tôi kinh doanh"- Werner

Ryuri tiếng tới nói bằng một giọng nhẹ nhàng, cô còn lén lút sử dụng một sức mạnh để gợi lại hình ảnh mà đã học được.

"Phong cảnh yên bình thế này giá như mà có một người hát rong và một ly rượu bồ công anh thanh nhã thì tuyệt vời biết mấy nhỉ?"- Ryuri

"Mondstadt.....cô đang nói đến Mondstadt sao?"- Werner

Ryuri lấy ra một bông hoa Cecilia cho Werner xem, hình như anh ta đã có chút lay động.

"Đây là! Chà, tôi đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng được thứ này là khi nào nữa.....Hơi thở của Mondstadt.....thật khiến người ta hoài niệm mà..."- Werner

"Nghe theo hướng gió, Phong Thần bảo vệ anh"- Ryuri

"Cổ hương, haiz, tôi muốn quay về đó quá.....thành bang của tự do..."- Werner

Aether và Lumine với Paimon vô cùng ngạc nhiên khi Ryuri sử dụng đòn tâm lý lên Werner, nhưng có vẻ anh ta chưa chịu khuất phục.

"Hãy nghe thật kỹ, anh nghe thấy tiếng gì?"- Ryuri

"Đây là....tiếng sóng biển?"- Werner

"Món Cá Hổ Nướng đặc trưng của vùng đó"- Ryuri

"Cảng Liyue! Trước mắt ta, tiếng sóng biển, Liyue cứ như hiện ra trước mắt vậy!"- Werner

"Những ánh lửa lơ lửng trên bầu trời tựa như những vì sao....."-Ryuri

"Là đèn tiêu! Là Tết Hải Đăng! Tôi có thể thấy được đèn tiêu bay lên rồi....Haiz....Liyue, Liyue...."- Werner

Một lần nữa Ryuri đưa ra một bông hoa Nghê Thườngm lần này Werner đã hoàn toàn khuất phục.

"Có rất nhiều người giống như anh, họ đều nhớ tới quê hương của mình và những nơi họ đã từng tới, thậm chí họ không ngần ngại giúp đỡ một người như anh. Vậy thì tại sao anh lại đối xử với những người ân nhân như thế?"- Ryuri

"Các người nói đám thương nhân ở Thương Hội Vạn Quốc đúng không....đúng là họ cũng là người ngoại quốc như tôi. Buổi tối tôi thường hay ra biển để nghe tiếng sóng, hồi tưởng lại âm thanh quê nhà. Lúc đó, tôi cũng gặp những người trong thương hội, nhưng tôi chỉ có thể che mặt rời đi....Haiz, tôi cũng muốn trò chuyện với họ để chia sẻ tâm tư lắm chứ...."- Werner

"Vậy tại sao lại....."- Paimon

"Bọn họ quá kiên cường, một nhóm người đào kết dựa vào nhau mà sống.....Nhưng mà, tôi không dám...."- Werner

"Cái đó là anh quá nhát gan không dám đối mặt, bây giờ việc sai thì phải bù đắp lại. Chạy trốn thì không khác gì là kẻ hèn nhát, bị dằn vặt suốt đời bởi tội lỗi của bản thân. Nếu anh tự mình đối mặt với điều sai trái bản thân làm thì họ sẽ tha thứ. Rốt cuộc ai là kẻ đã khiến anh phải làm việc này?"

"Đó là do bọn Keijirou giở trò"- Werner

Thu thập thêm được mạnh mối, kẻ đáng nghi mà Werner nói là Ashigaru Keijirou, hắn là kẻ nói với Werner buôn bán "Tủy Pha Lê" bán lại cho các thương nhân với giá cao, còn chia một phần cho anh ta đủ để sống quá ngày. Thế là bọn họ theo dõi hắn một cách lén lút tới một nơi cách đó không xa.

"Hắn đến nơi này để làm gì....?"- Werner

"Hình như là chôn một thứ gì đó"- Aether

"Mau qua đó xem thử đi"- Lumine

Khi đối tượng rời đi, họ khai quật được một cuốn sổ tay, bên trong có ghi thứ gì đó.

"Hóa ra là vậy, đây chính là bằng chứng khá thuyết phục đấy chứ. Xem đi"- Werner

"Không sai rồi, đấy chính là sổ sách ghi lại đầy đủ tội trạng"- Werner

"Nếu đã lấy được chứng cứ rồi thì chúng ta đi báo cho Kurisu chứ?"- Paimon

"Vậy, vậy tôi không tiễn nữa nhé, tôi về trước đây.....Tôi cần có thêm chút thời gian để gặp gội trưởng...."- Werner

Có được chứng cứ thuyết phục trong tay rồi thì có thể giúp được Kurisu và những thương nhân khác khỏi bị lỗ vốn làm ăn. Nhưng khi đến nơi thì họ thấy cái gã Keijirou ở đó đang chất vấn với Kurisu với một thương nhân khác là Harrison.

"Thật là quá đáng mà, cứ như vậy thì chúng tôi kinh doanh sẽ bị lỗ vốn mất, vậy thì chúng tôi chỉ có chết đói thôi...."- Kurisu

"Pháp lệnh là pháp lệnh, quy tắc là quy tắc, một đồng cũng không thể thiếu, không được phép có lý do!"- Keijirou

"Người không nói quy tắc chính là anh đấy, Keijirou!"- Ryuri

"Ai đấy! Người mói của thương hội sao?"- Keijirou

"Sổ sách này là bằng chứng rõ ràng về việc tham ô của anh, từ lô hàng cho đến tiền bán hàng. Anh sử dụng chúng để hãm hại các thương nhân ngoại quốc"- Ryuri

"Cái này....tôi....chuyện thuế mà...."- Keijirou

"Có thể đưa sổ sách cho tôi xem thử không?"- Kurisu

Sau khi xem sổ sách thì Kurisu và thương nhân kia rất tức giận.

"Mỗi khoản thuế và lô hàng giao dịch của thương hội đều đã được ghi lại, quả nhên là thật. Anh Keijirou, chắc anh cũng không có gì phải giải thích nữa rồi, chuyện này phải giải quyết thế nào đây...."- Kurisu

"Hừ, đừng nghĩ đã nắm được thóp, tôi chẳng qua là mưu cầu chút lợi ích mà thôi....."- Keijirou

"Là một samurai, ngài nên biết rằng nếu chuyện này bị người đời phát hiện ra được thì sẽ trở thành vết nhơ lớn trong danh dự của samurai, sẽ ra sao nhỉ?"- Ryuri

"Ngươi.....ngươi đang uy hiếp ta sao?"- Keijirou

"Đương nhiên là không rồi, hay ra làm một cuộc trao đổi nhỉ? Anh còn giữ đống lô hàng đó nhỉ? Nếu vậy thì hãy cho họ thời gian đi, có được không?"- Ryuri

Cô mỉm cười thương hiệu khiến gã Keijirou cảm thấy vô cùng bối rối.

"Được rồi, được rồi, nể mặt cô nên tôi cho không anh ta đấy"- Keijirou

"Mặt dày thật...."- Paimon

"Như vậy thôi sao! Tiệm của tôi đã đóng cửa mấy ngày nay rồi, tôi phải sống nhờ vào bạn bè tiếp tế đấy, món nợ này giải quyết thế nào!"- Harrison

"Này, Harrison! Đến đây là được rồi, đừng nói nữa....."- Kurisu

"Tôi nhịn đủ rồi, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như thế được!"- Harrison

"Harrison!"- Kurisu

"Ai la lối om sòm thế, muốn kháng lệnh hay gì?"

Một giọng nói vang lên đó là một người đàn ông trung niên, to cao hình như là đội trưởng thì phải. Tình huống lúc này thực sự căng thẳng vốn dĩ định thương lượng một cách nhẹ nhàng nhất nhưng ai ngờ lại kéo thêm rắc rối vào.

"À à, vấn đề thuế có chút chuyện thôi mà, thuộc hạ đã chiếu cố nhưng bọn họ không nhận"- Keijirou

"Chiếu cố gì chứ! Đây là hành vi đầu cơ, tôi sẽ báo cáo cho đại nhân Hiiragi Shinsuke biết chuyện này!"- Harrison

"Từ từ đã nào, thực sự thì tôi không muốn phải dùng tới biện pháp mạnh đâu. Nhưng nếu chuyện này kéo dài thì e rằng là sẽ xảy ra chiến tranh đấy, tôi chắc các ngài không muốn điều đó xảy ra chỉ vì một thứ nhỏ nhặt đấy chứ? Dù sao thì tạm thời dừng chuyện này đi nếu không thì sẽ làm phiền người khác lắm. Nhất là làm liên lụy tới những bề trên, các ngài hiểu chứ?"- Ryuri

Câu cuối Ryuri trầm giọng xuống đe dọa, đôi mắt lườm sát khí, mặc dù cô ấy mỉm cười nhưng thực chất đó là cảnh cáo. Cặp sinh đôi và Paimon không muốn mở lời vì họ biết Ryuri lúc này đang tức giận, nên khi tức giận thì chỉ tổ rước hoạ vào thân.

Cả hai Keijirou và gã đội trưởng kia đều cảm thấy không nên dính dáng thêm tới nữa.

"......Không cần phiền đến nữa, chuyện này coi như kết thúc tại đây"- Katsuie

"Nhưng mà......"- Keijirou

"Đi!"- Katsuie

"Chào nhé, có duyên gặp lại"- Ryuri

Khi hai gã đó bỏ đi thì cô mới bỏ cái nụ cười đó. Đúng lúc này thì Thoma mới tới để giải quyết nhưng có lẽ không cần nữa rồi.

"Tôi không ngờ là cô có thể tự mình giải quyết vấn đề đấy Ryuri, nó khiến tôi thật bất ngờ"- Thoma

"Sao giờ anh mới tới?"- Thoma

_______

(Tác giả: Đừng có hé một lời nào khi chị ấy đang trong tâm trạng xấu, nếu như không muốn phải ngồi quỳ cả buổi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net