Chương Lời Đồn Năm Xưa: Hồi ức đã qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tay tôi là "hũ muối" và "thước muối", tôi đi theo Zhongli tới đỉnh Cô Vân Các, lần đầu tiên tôi nhìn Cô Vân Các ở nơi cao như vậy, đây vốn là nơi những ngọn thương trấn áp ma thần trong cuộc chiến ma thần. Những cuộc chiến trở thành lịch sử, rồi dần dần bị bóp méo theo thời gian biến thành những lịch sử giả dối.

"Ryuri......"- Zhongli

"Tôi ổn, chỉ là tôi cảm thấy thật trống rỗng........"- Tôi

"Cô đã cùng với các em cô, vượt qua biển sao, đi khắp tầng mây. Khắc ghi lịch sử này trong ký ức thì vào một ngày nào đó sau này, sẽ có thể đi cùng chị em cô đến một thế giới khác. Là một Nhà Lữ Hành, chỉ cần "ghi lại", thì thời đại và lịch sử của Teyvat sẽ có được một thứ gọi là "bản sao lưu của sự tồn tại"......"- Zhongli

"Tôi hiểu rồi.......giờ chúng ta sẽ kết thúc thời đại của Harvia ngay tại đây chứ?"- Tôi

"Đúng vậy, mấy nghìn năm trước. Liyue hỗn loạn không ngừng. Cô Vân Các, nơi mà ngọn thương trấn áp những ma thần....Trài qua hàng nghìn năm, cuối cùng trở thành những câu chuyện cổ tích cùng với truyền thuyết, lưu truyền trên phố thị. Osial........ngươi và ta là kẻ thù. Nhưng sự đối địch xa xưa của chúng ta chỉ là hồi ức đã qua mà thôi"- Zhongli

"Di vật của Harvia, ngươi cứ giữ lấy đi"- Tôi

Zhongli sử dụng sức mạnh mang "hũ muối" và "thước muối" ném ra biển, tôi nhìn hoa muối trên tay rồi cũng ném đi. Nhìn ba di vật chìm xuống biển:

"Từ đây, thần tích của Cảng Liyue lại ít đi một phần.......Vạn vật giữa đất trời, cứ để hậu thế bình phẩm"- Zhongli

Khi xuống khỏi đỉnh Cô Vân Các, tôi và Zhongli định trở về một cơn gió thổi ngang qua.

"Cảm ơn cô rất nhiều Crystalline......."- Harvia

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó tôi quay đầu lại thì thấy ảo ảnh của Harvia đang mỉm cười với tôi bên cạnh cô ấy là một nam nhân rất quen thuộc, đó chính là Osial trong hình dạng người. Sau đó họ biến mất, tôi mỉm cười nhẹ rồi bỏ đi.

Hôm nay là ngày tôi phải rời Liyue để tới Mondstadt, tất cả công việc của Thất Tinh đều đã hoàn thành, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cơn ác mộng đống giấy tờ đó. Mặc dù có Ganyu giúp đó là phần giấy tờ thôi, nhưng thêm nhiều công việc của Keqing như là xây dựng, đánh những con quái vật hay là phán xét những kẻ có tội nữa thì tôi phải cố gắng lắm mới không gục ngã, Liyue quả thật nghiêm khắc quá!

Trước khi tôi đi thì tôi muốn mua một vài món đồ lưu niệm để đem về cho mọi người ở Mondstadt, tới Nhà Thuốc Bubu tôi chưa có dịp để xem ở đó có gì ngoài chuyện quen ông chủ hiệu thuốc Baizhu và cô bé cương thi nhỏ QiQi lần trước.

"Hôm nay là ngày cô đi rồi đúng không?"- Baizhou

"Tôi sẽ trở lại mà, chỉ đi một khoảng thời gian thôi. Khi nào tới Mondstadt tôi sẽ gửi cho anh mấy loại lá ở đó"- Tôi

"Nếu cô đi thì QiQi sẽ buồn lắm đấy"- Baizhou

"Dù sao cô bé sẽ quên ngay thôi mà"- Tôi

Đột nhiên có thứ gì đó kéo khăn quàng của tôi, nhìn xuống thì thấy QiQi đang nhìn tôi với hai con mắt to nhìn như cún con:

"Ryuri đi sao? Ryuri không ở lại chơi với QiQi ư?"- QiQi

"Cái này.........thì....."- Tôi

"Không lẽ, Ryuri ghét QiQi sao?"- QiQi

"Không không không!!! Ryuri chỉ đi.....ừm.......đi tìm sữa dê dừa cho QiQi thôi. Vì sữa dê dừa ở một nơi rất xa nên Ryuri đi lấy ở đó"- Tôi nói dối

"Vậy sao.......QiQi sẽ nhớ Ryuri lắm"- QiQi

"Ryuri sẽ về sớm thôi mà"- Tôi

Phải mất một hồi lâu thì QiQi mới cho tôi đi, con bé cứ níu giữ chân tôi nhìn tôi bằng đôi mắt cún con không cho tôi bước ra khỏi Nhà Thuốc BuBu còn Baizhu không làm gì mà chỉ đứng cười. Tiếp đến là Vạn Dân Đường, tôi đã đặt khá nhiều Đậu Phụ Tuyệt Vân do Xiangling nấu để một lúc nữa thì mới quay lại lấy.

Bây giờ, tôi và Childe đang đứng đối diện với nhau, tuy đã nói khi có cơ hội thì sẽ đấu với nhau nhưng tôi nghĩ đây là thời điểm thích hợp trước khi tôi tới Mondstadt. Cả hai lao vào đánh nhau vô cùng vũ bão, thi thoảng có người đi ngang qua nghe thấy tiếng kim loại va chạm mạnh vào nhau nhưng không dám lại gần xem thử.

Đá mạnh vào bụng của Childe khiến anh ta bị đánh xa, tôi nhân cơ hội giơ tay lên thì một cột đá xuất hiện sau Childe khiến anh ta bị đập mạnh vào đó rồi bất tỉnh. Trong trận đánh này Childe là người chịu nhiều sát thương nhất nên vết thương trên cơ thể khá nhiều, may mắn là nhờ có sợi dây liên kết mà tôi có thể hồi phục cho anh ta. Một tay vác Childe bị đánh tả tơi còn tay còn lại cầm vũ khí về Liyue để chữa, nhiều người đi qua đều mở to mắt nhìn một thiếu nữ vác một nam nhân to gấp đôi đi. Tôi còn tốt bụng để lại một đồ cho Childe đó là cung Tuyệt Huyền coi như là món quà cho sự cố gắng.

Bước ra khỏi thành Liyue rồi đi qua cầu, tôi bước trên những bậc thang đá rồi quay đầu lại nhìn Cảng Liyue một lần nữa, Liyue ngày xưa đã thay đổi quá nhiều nhưng vẫn sẽ mãi là Liyue. Tôi quay người bắt đầu đi tới Mondtstadt, hẹn một ngày nào đó quay lại Liyue một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net