Chương mở đầu: Nhà thơ lang thang, Venti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng lúc Fatui càng nhiều hơn, không chỉ mình tôi mà cả cặp sinh đôi lẫn Đội Kỵ Sĩ Tây Phong đều biết bọn chúng đang âm mưu tiêu diệt Phong Ma Long. Mọi chuyện đang dần xấu đi, nếu như không tìm cách giải quyết thì khả năng cao Phong Ma Long sẽ bị tiêu diệt, thời gian đang rất gấp rút. Chúng tôi chia nhau ra để thu thập thêm thông tin hi vọng sẽ tìm được cách giải quyết

Đầu tiên là Phong Ma Long, tiếp đó là tên mặc áo xanh đấy, sau đó là tinh thể màu đỏ, các ngôi đền bỏ hoang, cuối cùng là Fatui........

Khoan đã, còn có điều tôi suýt quên mất ngoài ra cái tên mặc áo xanh đó, lúc đó hắn nói chuyện với Phong Ma Long, có khi nào đó chính là mẫu chốt không?

*Vụt*

Một bóng người vừa chạy ngang qua, khoảng khắc tôi cảm nhận được một mùi hương nhẹ nhàng của hoa, cảm giác của sự tự do. Tôi nhìn về hướng người vừa chạy, thật tình cờ chính là tên mặc áo xanh đó. Viên ngọc phát sáng lên, đặt nhẹ tay lên đó tôi thắc mắc:

"Cái gì thế này? Viên ngọc của mình.......Không lẽ........"- Tôi

"Chị Ryuri!"- Aether

Nhìn về hướng người vừa gọi tên tôi đó chính là Aether, Lumine và Paimon:

"Bạn có nhìn thấy tên mặc áo xanh nào chạy ngang qua đây?"- Paimon

"Có, lúc nãy hắn chạy về phía kia kìa. Đừng nói là mấy đứa cũng......"- Ryuri

"Chẳng lẽ chị đã phát hiện ra điều gì đó rồi sao?"- Lumine

"Đúng vậy, chúng ta mau đuổi theo hắn thôi"- Ryuri

Nhờ vào khả năng nhìn nguyên tố, chúng tôi đã chạy đến trước nhà thờ, nơi có bức tượng lớn của Phong Thần, ở dưới chân bức tượng có rất nhiều người tụ tập lại. Đi qua đám đông, chúng tôi thấy tên áo xanh đó đang kể truyện:

"Câu chuyện tôi muốn kể bắt đầu từ ngày xưa

Lúc đó các vị thần ở trên đại lục

Rồng từ trên cao giáng xuống

Hiếu kỳ với mọi thứ của thế gian

Rồng đi tìm đáp án của mình

Nhưng lại không hiểu được sự phức tạp của trần thế

Người ca bài ca của gió gẩy dây đàn

Đàn Thiên Không trả lời nó

Rồng chẳng qua chỉ là đứa trẻ hiếu kỳ

Vô ưu bay lượn, cho đến ngày nay

Nó lắng nghe bài thơ, muốn học ca hát

Điều có thể khiến cho vạn vật hiểu lòng nó

Người ca sĩ, người kể chuyện và rồng trở thành truyền thuyết

Thời đại đen tối dần đến

Lúc này nanh sư tử đã rỉ sét, lá cờ đại bàng không còn phất lên

Một con ác long khác đến gần Mondstadt

Khổ nạn là bóng tối bao phủ Đại Giáo Đường

Tiếng thở dài lại được nhà thơ viết thành bài thơ

Tiếng bút viết người kể thành câu chuyện

Rồng Thiên Không nghe theo tiếng gọi mà đến

Tử chiến với ác long trong bão tố

Rồng Thiên Không nuốt lấy máu độc của ác long, chìm vào giấc ngủ

Nhiều năm sau, không ai nhận ra khi nó thức giấc

"Loài người hiện nay, sao lại chán ghét ta?"

Đàn Thiên Không không còn trả lời

Phẫn nộ và bi thương, sinh mệnh và máu độc

Hóa thành nước mắt chảy xuống từ khóe mắt rồng

Bài thơ yên lặng, câu chuyện không kể, sự mục rữa dễ dàng chiếm lấy

Đàn Thiên Không lại không thể vang lên nữa"

Khi kể truyện hết, tôi cảm thấy trái tim đau nhói.

*Lộp bộp*

"Chị Ryuri, chị đang khóc kìa!"- Lumine

"Hả? Cái gì, chị khóc sao?"- Tôi

"Sao chị tự nhiên lại khóc vậy?"- Aether

"Chị không biết, tự nhiên nước mắt cứ ứa ra"- Tôi

Nhanh chóng lau hết nước mắt, thì tên áo xanh bước tới:

"Ái chà, chưa từng có ai nghe kể xong xúc động tới mức khóc cả. Các bạn là.......những người dọa Dvalin chạy mất"- Tên áo xanh

"Dvalin? Ai cơ?"- Paimon

"Là tên thật của Phong Ma Long"- Tôi

"Nhớ rồi, tại sao bạn lại gọi nó như vậy? Không lẽ bạn thân với nó?"- Paimon

"Bạn đoán xem"- Tên áo xanh

"Tên này cứ kỳ lạ làm sao ấy"- Paimon

"Xin lỗi đã làm phiền, tên bạn là....."- Lumine

"Tôi là nhà thơ lang thang, Venti"- Venti

Khi chúng tôi đưa ra viên tinh thể giọt nước thì nó đã hoàn toàn thanh tẩy. Venti cũng kể rằng Dvalin vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, có lẽ do máu độc đã khiến Dvalin tức giận, khi cậu ta đưa viên tinh thể đỏ cậu ta đã giữ từ trước cho chúng tôi thì đột nhiên nó đã thanh tẩy hoàn toàn:

"Đúng là kì diệu thật, có lẽ nào các bạn có khả năng làm việc này?"- Venti

"Tôi chắc cậu không phải là một nhà thơ lang thang bình thường đúng không?"- Tôi

"Cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu"- Venti

Aether, Lumine và Paimon cảm nhận được điều gì đó từ người chị lớn nên liền lùi lại, tôi tiến lại gần khoanh tay nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Venti:

"Rốt cuộc.......cậu là ai? Theo những gì tôi nghiên cứu, câu chuyện mà cậu kể đã hoàn toàn bị lãng quên, đã rất lâu rồi không ai kể về nó. Cậu rất am hiểu về Dvalin, vậy chắc hẳn cậu không phải là người bình thường"- Tôi

Venti nuốt nước bọt, cậu cảm thấy bản thân nặng trĩu vì áp lực của đối phương, đã rất lâu rồi cậu mới có lại cảm giác này. Cảm giác bản thân là một con mồi nhỏ bé sắp bị thú dữ vồ lấy bất cứ lúc nào. Cậu biết đối phương không phải là một kẻ tầm thường, nhưng có một cảm giác quen thuộc len lỏi trong cậu, rất giống người đó.

"Nhưng mà thôi, vì ưu tiên Phong Ma Long trước, nên tôi sẽ để chuyện này qua một bên"- Tôi

Tôi lùi lại và thả lỏng bản thân, cặp sinh đôi và Paimon lại gần:

"Chị Ryuri, sao trông chị có vẻ biết về Venti vậy?"- Paimon

"Cũng chẳng có gì to tát cả, chị chỉ muốn xác minh thôi"- Tôi

"Xác minh chuyện gì?"- Lumine

"Nếu chị nói bình thường thì thận trọng với tên nhóc này, còn chị nói toẹt ra luôn chính tên nhóc này là thủ phạm ăn quỵt tiền ở quán rượu chị làm đấy"- Tôi

"HẢ?!?!?!?!"- Aether, Lumine và Paimon

"Eh? Sao cậu biết vậy?"- Venti

"Sao tôi lại không biết chứ? Ngài Charles đã luôn nói với tôi về việc ngài Diluc khổ sở vì một tên nhóc áo xanh chuyên uống rượu cho đến khi say khướt, đến cuối cùng không thèm trả tiền luôn"- Tôi

"Thì là do tôi quên tiền thôi"- Venti

"Bớt xạo đi, ngài ấy cũng nói việc tên nhóc áo xanh luôn quên tiền hoặc là thiếu tiền hay chưa kiếm đủ. Câu này ngài ấy nghe không chỉ một hai lần đâu, mà là rất nhiều rồi đấy"- Tôi

"Ờ thì........."- Venti

"Tôi cũng nói luôn, rượu mà tôi chế biến ra, Rượu Táo Tự Do, dành cho ngài Diluc thích cũng bốc hơi hết luôn"- Tôi

"Ủa, vậy Rượu Táo Tự Do là do cậu tự chế ra sao? Loại đấy tôi thích lắm, lần nào cũng uống hết sạch luôn"- Venti

"Vậy là nhận tội rồi hả? Tên nhóc nhà thơ bợm rượu?"- Tôi

*Rắc rắc*

Tôi bẻ ngón tay, tiếng xương kêu lên, Venti lùi lại nhìn hướng cặp sinh đôi cầu cứu nhưng họ đều quay đi chỗ khác bịt tai lại:

"Khoan khoan, từ từ đã có gì cũng bình tĩnh"- Venti

"Không được, phải nhận hậu quả. Đây là hình phạt tội ăn quỵt tiền và uống hết rượu của tôi nhé"- Tôi

"KYAAAAAAAA!!!!"- Venti

Cả Mondstadt đều nghe thấy tiếng thét thảm thương của ai đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net