Chương mở đầu: Rượu Táo Tự Do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay muốn uống....."- Venti

"Bỏ rượu ngươi mò được dưới quầy xuống cho ta"- Diluc

"Dừng lại ngay, tên nhóc này!"- Tôi

Tôi kéo Venti ra khỏi quầy không thì tên bợm rượu này lại mò mẫm tìm rượu mà tôi vừa chế biến hôm qua xong, đáng lẽ ra hôm nay phải chuyển cho ông chủ nhưng lại đi có việc nên ngài ấy sẽ tự đến đây lấy, chai rượu còn nguyên chắc ngài ấy chưa đến.

"Được rồi, các ngươi cần trả lời câu hỏi của ta rồi"- Diluc

"Để ta uống trước đã. Ta sẽ trả tiền....À, trả bằng biểu diễn vậy"- Venti

"Không phải vấn đề tiền bạc, ngươi trông chưa đến tuổi uống rượu"- Diluc

"Cái này anh có thể yên tâm, lúc ta đang uống rượu anh còn đang......"- Venti

"Xin lỗi vì đã cắt ngang, vị này là ai vậy?"- Tôi

"Vị này chắc là lão gia Diluc, ông chủ lớn đằng sau..........ông chủ quán rượu. Là người nổi tiếng đó, Tiện cũng nói luôn, tôi rất thích rượu bồ công anh của nhà anh ấy sản xuất. Tuy rằng đa phần tôi không muanổi cả bình"- Venti

"À hiểu ra là ông chủ...........Hả? Lão gia Diluc.........người này hả?"- Tôi bàng hoàng

"Đúng rồi đó"- Venti gật đầu

Tôi nhìn nam nhân tóc đỏ rồi nhìn gương mặt cười chắc chắn của Venti, đầu óc tôi lúc này đang có chút hoang mang, vậy người đứng trước mặt tôi chính là ông chủ. Người mà tôi thường xuyên gửi rượu táo sao? Lão gia gì mà trông trẻ quá vậy, còn trẻ hơn cả tôi mà đã là ông chủ rồi sao?

"Tôi vừa nghe vệ binh nhắc đến về tên trộm"- Diluc

"Đúng rồi đây, không phải lúc nói về việc này, có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết"- Tôi nghĩ

"Phải giải thích trước, các bạn dám đi trộm Đàn Thiên Không, tôi rất đánh giá cao. Dù các bạn là tên ngốc, thì cũng là tên ngốc ngàn năm hiếm gặp"- Diluc

"Cái này là khen hay là đang chỉ trích người ta thế hả?"- Tôi nghĩ

"Không phải chúng tôi ăn trộm! Thủ phạm thực sự là người khác"- Paimon

"Mấy vị này là những người mới đang được yêu mến của đội Kỵ Sĩ, làm sao đi trộm thánh vật của Mondstadt được chứ?"- Venti

"Những người mới yêu thích.....? À, hóa ra là các bạn à. Các bạn cũng quen nhà thơ lang thang à?"- Diluc

"Thực ra là không thân lắm"- Tôi, Aether và Lumine đồng thanh

"Là những Nhà Lữ Hành, lại sẵn lòng ra tay giúp khi Mondstadt gặp nguy. Nhưng người như vậy, gia nhập đội Kỵ Sĩ thật đáng tiếc. Đội Kỵ Sĩ Tây Phong........với việc của Phong Ma Long cứ nhát gan, hiệu suất quá thấp. Về ngoại giao với Fatui cũng nhu nhược và bảo thủ. Chậc.....thôi kệ, tôi không muốn nhắc vấn đề này nhiều nữa"- Diluc

"Xem ra lão gia Diluc rất ghét Đội Kỵ Sĩ Tây Phong"- Venti

"Chỉ là không cùng định hướng thôi. Đối với thành phố Mondstadt này, tôi có sự kỳ vọng khác......Bây giờ trả lời câu hỏi của tôi, tại sao các bạn muốn trộm Đàn Thiên Không"- Diluc

"Nếu tôi biểu diễn câu chuyện có thật, bạn sẽ tin tôi chứ?"- Venti

"Tùy theo tình hình, tôi sẽ tự đưa ra phán đoán. Thù là từ 5 Mora đến Đàn Thiên Không, tùy theo câu chuyện của bạn"- Diluc

Thế là Venti kể câu chuyện đó một lần nữa, sau khi kể xong nước mắt của tôi lại một lần nữa tuôn trào:

"Rốt cuộc là chị có bị bệnh gì không vậy? Sao nước mắt cứ trào sau khi nghe câu chuyện của cậu ta vậy?"- Aether

"Em hỏi chị thì chị hỏi ai đây? Nước mắt cứ tự động trào ra khiến chị cũng khó chịu lắm đấy chứ"- Tôi lau nước mắt

"Thú vị.........Những người phương xa, hình như vì có thân phận đội Kỵ Sĩ, nên không bị nghi ngờ. Nhà thơ lang thang, tốt nhất là không nên rời khỏi quán rượu"- Diluc

"Không vấn đề! Tôi rất thích quán rượu"- Venti

"Đừng có mà mò mẫm rượu đấy. Lo mà trả tiền đi, tên bợm rượu"- Tôi chỉ vào trán của Venti

"Ehe, cậu hiểu ý tôi quá mà"- Venti

Tất cả đã thống nhất hẹn nhau ở quán rượu vào tối hôm sau, cặp sinh đôi và Paimon đều buồn ngủ thế là tôi đưa mấy đứa về nhà trọ để nghỉ ngơi, nhưng thật kì lạ đã là đêm tối rồi mà sao tôi lại không có cảm giác buồn ngủ nhỉ? Bình thường thì giờ này tôi đã nằm lăn trên giường rồi. Nghĩ lại thì sau khi sử dụng thứ đó thì cơ thể trở nên nặng nề, nhưng sau đó thì cảm thấy tỉnh táo hẳn.

Mà khoan, tôi đang làm gì thế này? Đang là đêm tối, sao tôi tự nhiên đi ra khỏi thành Mondstadt để lấy táo vậy? Trên tay cầm một bịch táo lớn lại còn tay kia đang lấy táo trên cây:

"Ôi trời ạ, có lẽ do thói quen "kiếm việc để làm" nên mình mới như vậy. Thôi kệ vậy, mình cũng phải làm thêm rượu táo vì sắp hết rồi, may mà Venti không uống cái chai trong quầy"- Tôi

Nghĩ lại khi gặp ông chủ Diluc lúc ở quán rượu, tôi phải công nhận người đâu mà đẹp trai kinh khủng, cái hào quang đó là gì vậy hả? Vừa lạnh lùng lại còn ngầu nữa, còn tôi thì đã là bà cô 27 tuổi rồi chưa ưng bất cứ người đàn ông nào như vậy.

*Vụt*

"!!!"

Tôi bất ngờ bị bịt miệng từ đằng sau rồi kéo vào một khe đá gần đó, tôi vùng vẫy mạnh cho dù tên này định làm gì tôi thì hắn xác định chết rồi đấy.

"Đừng giẫy dụa nữa"

"Giọng nói này........lão gia Diluc"- Tôi ngạc nhiên

Ngước lên nhìn, lần đầu tiên tôi ở gần một người khác giới như vậy, nhưng tại sao Diluc lại ở đây chứ?

"Lão gia Diluc, có chuyện gì vậy?"- Tôi thì thầm

"Suỵt, là bọn Giáo Đoàn Vực Sâu"- Diluc

"Giáo Đoàn Vực Sâu?"- Tôi

Liếc nhìn một cái thì tôi thấy một tên pháp sư màu trắng cầm gậy lượn lờ ở đó. Sau đó bỏ đi, tôi vội vàng đứng lên để thoát khỏi người của Diluc.

"Là kẻ thù của loài người, có ở khắp nơi trên đại lục Teyvat"- Diluc

"Vậy mục đích chính của chúng là gì?"- Tôi

"Không biết, nhưng dạo gần đây chúng cứ lảng vảng quanh đây. Kẻ mà tôi đã hạ gần đây nhất, hắn tiết lộ rằng đang tìm một người nào đó không phải của thế giới này"- Diluc

""Một người nào đó không phải của thế giới này"? Không phải là Aether hay Lumine, vậy chẳng lẽ là mình. Vô lý, Aether và Lumine đều là hai người từ thế giới khác mà nhưng Diluc nói là một người, chỉ có một người mà thôi"- Tôi nghĩ càng lúc càng khó hiểu

"Mà sao cô lại ở đây? Không phải đêm hôm định làm gì đó mờ ám đấy chứ?"- Diluc

"Đâu có đâu, tại tôi không ngủ được nên kiếm việc để làm thôi mà"- Tôi bối rối

"Táo?"- Diluc

"Tôi định lấy để làm thêm rượu táo thôi. Vì táo tôi đã dùng hết rồi, nếu gọi thì chuyển tới không kịp nên tôi ra ngoài để tìm"- Tôi

Diluc liếc nhìn bịch táo rồi vác bịch táo lên và đi về hướng Mondstadt, tôi im lặng đi theo. Đi được một lúc, bầu không khí im lặng này thực sự khó xử:

"Rượu Táo Tự Do, sao cô lại đặt tên cho nó là như thế?"- Diluc

"Là vì lúc tôi chế biến ra rượu thì tôi cảm thấy rượu của quán đều là có cồn, mang lại cảm giác say nhanh, vậy nên tôi muốn làm một loại rượu gì đó không có cồn nhưng vẫn mang cảm giác lâng lâng nhẹ"- Tôi

"Ra vậy"- Diluc

"Lão gia Diluc, hình như ngài không thích rượu đúng không?"- Tôi

"Sao cô nghĩ thế?"- Diluc

"Vì ngài thường xuyên uống rượu táo mà tôi làm vì nó không có cồn"- Tôi

"Cô có vẻ biết nhiều nhỉ?"- Diluc

"Chỉ là quan sát và phán đoán thôi, chẳng có gì to tát cả"- Tôi

Khi gần về đến cổng thành thì gặp một bóng người quen thuộc, mà đây là kẻ tôi không muốn đụng mặt nhất:

"Oya, trùng hợp quá nhỉ?"- Kaeya

"Kaeya!?"- Tôi cứng đờ

"Một trai một gái đi đâu giữa đêm hôm khuya khoắt thế này? Không lẽ là hẹn hò?"- Kaeya

"Anh đang châm trọc đó hả?"- Tôi

"Chỉ là đi ngang qua thôi, sao cậu lại ở đây?"- Diluc

"Vẫn lạnh lùng nhỉ? Đây là cách nói chuyện của một người anh nói với người em sao?"- Kaeya

"Eh? Hai người là anh em hả?!?!?!"- Tôi bất ngờ

"Chỉ là con nuôi thôi, đừng có ngạc nhiên quá"- Kaeya

"Anh thật biết khiến người khác bất ngờ đấy"- Tôi

"Dù sao đã muộn rồi, tôi sẽ đem bịch táo tới quán, nếu rảnh thì cô có thể làm không cần làm thường xuyên đâu"- Diluc

"Cảm ơn ngài! Vậy chúc một đêm đẹp ngài Diluc, Kaeya- Tôi mỉm cười và cúi đầu, sau đó vẫy tay chào rồi quay về nhà trò

Khi nhìn nữ nhân đó đi xa, Diluc ném bịch táo cho Kaeya rồi bỏ đi, Kaeya theo sau:

"Đúng là một người thú vị đúng không? Lần đầu tiên có người khiến anh để ý đấy"- Kaeya

"Ý là gì?"- Diluc

"Thôi nào, nó biểu hiện từ anh đó, cô ấy gọi là "ngài Diluc" thì người anh lại giật một cái giống kiểu như........."- Kaeya

"Bớt lo chuyện bao đồng đi"- Diluc

Lấy bịch táo từ Kaeya rồi đi vào quán rượu, tiếng đóng cửa mạnh tới mức vang trong đêm, Kaeya thở dài:

"Ôi, biểu hiện rõ rành rành thế kia bảo không phải, cô gái Ryuri thật sự thú vị đấy"- Kaeya

Ở phòng trọ, tôi đang ngắm trăng từ cửa sổ thì hắt xì một cái:

"Quái lạ, đêm nay không lạnh sao lại hắt xì ta? Chẳng lẽ có ai nói xấu sau lưng mình à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net