Chương Thiên Hạ Nhân: Dạo Quanh Inazuma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, chúng ta đi thôi nào!"- Ryuri

"Cô không sao chứ? Trông cô hơi......"- Ei nhìn những cành cây và lá trên người Ryuri

"Không sao đâu, tôi vẫn ổn. Hoàn toàn ổn"- Ryuri nói vậy nhưng tay vẫn xoa lưng

"Nói là đi dạo, nhưng mà đi đâu mới được đây?"- Ei

"Đầu tiên là đi đến phố cái đã"- Ryuri

Ryuri liền nắm lấy tay của Ei kéo đi tới phố Inazuma, những người lính của Shogunate thấy vị thần của họ đang được cô gái lạ mặt dẫn đi thì thấy rất là lạ lẫm và khó hiểu.

Khi tới cầu gỗ để đi qua, Ei rất ngạc nhiên trước Inazuma của hiện tại.

"Đây là phố xá của hiện tại sao? Khác xa so với trí nhớ của tôi quá. Cửa tiệm trên đường, với cả thương nhân nữa, đều đã không còn giống như xưa nữa rồi"- Ei

"Đại, đại nhân Shogun?!"

"Tại sao đại nhân Shogun lại ở đây?"

"Không phải đại nhân Shogun bị bệnh rồi sao? Sao đột nhiên lại......"

"Hình như tôi làm mọi người sợ rồi"- Ei

"Dẫu sao thì đột nhiên xuất hiện nên mọi người mới không biết phải làm gì thôi. Nhưng mà, phản ứng này của mọi người thì đúng là hơi thái quá thật. Bình thường Shogun không đi thị sát sao?"- Ryuri

"Thị sát là việc của Hiệp Hội Tenryou, thông tin và mệnh lệnh của Shogun cần truyền đạt rất nhiều, không có thời gian để tự mình đi thị sát đâu. Shogun không cần nghỉ ngơi, thì đương nhiên cũng không cần đi dạo để thư giãn đầu óc"- Ei

"Đó chính là vấn đề đấy, chính vì không tự đi thị sát để nên dân chúng mới có phản ứng như vậy. Sau hàng năm, mới thình lình xuất hiện trước mặt dân chúng thì ai chẳng sợ. Mà thôi kệ đi, chắc cũng không sao đâu"- Ryuri đỡ trán

Bầu không khí náo nhiệt của thành phố chỉ trong nháy mắt đã im bặt vì sự xuất hiện của Ei, có vẻ như sau sự kiện "Truy Lùng Vision" đã để lại không ít di chứng cho người dân. Cũng vì quá lâu rồi không muốn ra ngoài, nên Ryuri suy ra một căn bệnh mà Ei mắc phải đó là bệnh Hikikomori.

Đó là một dạng bệnh khá phổ biến, hiện tượng này là tự giam bản thân mình trong phòng đơn lẻ và từ chối tham gia vào đời sống xa hội và gia đình trong suốt một thời gian dài. Đây là bệnh cần phải chữa ngay.

"Cư dân giờ đây gia dịch với nhau có lẽ vẫn đang dùng Mora đúng không?"- Ei

"Ừ thì nó là tiền tệ của cả lục địa Teyvat mà. Khoan đã, đừng nói với tôi là cô cũng không có Mora nhé"- Ryuri

"Đương nhiên là không rồi, trong "Nhất Tâm Tịnh Thổ" đâu cần giao dịch gì. Muốn có thứ gì cứ nói với hiệp hội là được rồi.....Mà sao cô lại nói chữ "cũng" nhỉ?"- Ei

"Cứ coi như tôi chưa nói gì đi....."- Ryuri

Ryuri đen mặt khi nhớ tới một người mà luôn muốn mua tất cả mọi thứ nhưng mà chưa một lần, chưa một lần nhìn giá cũng như mang theo tiền. Cô luôn là người phải bỏ đống tiền ra để trả thay cho người đó, cô nguyền rủa người đó.

"Hình như là thứ gì đó tôi chưa từng thấy qua"- Ei

Hóa ra là chú ý đến quầy hàng đồ ăn ở bên kia cầu, hai người họ tới đó thì chủ gian hàng liền chắp tay xin lỗi.

"Đại, đại nhân Shogun, thất lễ rồi....."- Tomoki

"Không cần đa lễ, hôm nay tôi chỉ đi dạo xung quanh thôi. Có thể giới thiệu cho tôi xem thử anh đang bán gì được không?"- Ei

"Đương nhiên là được rồi! Ở đây bán các loại thức ăn vặt, có Viên Bạch Tuộc, Dango, còn có......sữa bò nữa"- Tomoki

"Sữa bò sao? Nghe lạ lẫm thật đấy"- Ryuri

"Thấy "lạ lẫm" cũng phải, thực ra đó là điểm đặc sắc của bổn tiệm. Vì trong thành có rất nhiều quá ăn truyền thống, cho nên tôi bán món gì cũng không tránh khỏi bị cạnh tranh. Vì vậy tôi mới tạo ra một loại món ăn mới, để thực khách có trải nghiệm mới mẻ hơn. Gần đây nhất tôi đã chế biến ra một loại thức uống tên là "Sữa Dango", tôi thấy sự kết hợp này rất độc đáo. Không chỉ có mùi vị thơm ngon, lại còn mang cho thực khách cảm giác mới lạ nữa"- Tomoki

"Dango kết hợp với sữa bò, tôi chưa từng nghe qua....Ừm, tại sao anh lại nghĩ đến cách làm này nhỉ?"- Ei

"Xin lỗi đại nhân Shogun, tôi không phải có ý chống lại "vĩnh hằng"!"- Tomoki chắp tay xin lỗi

"Đã nói không cần đa lễ rồi, đừng đề phòng quá. Sự vĩnh hằng trong tôi thì sao lại có liên quan tới Dango và sữa bò chứ?"- Ei

Chủ gian hàng cảm thấy khó hiểu trước sự thay đổi khác thường của Shogun, Ryuri cố gắng nhẫn nhịn lại để không cười. Để giải quyết bầu không khí này có lẽ cô sẽ ra tay thôi.

"Dù sao thì sao chúng ta không thử nhỉ? Tôi nghe nói nó ngon lắm đấy, Ei luôn thích vị ngọt mà đúng không?"- Ryuri

"Cô nói cũng phải, không ngờ cô cũng nhớ điều nhỏ nhặt này"- Ei đỏ mặt

"Anh cho chúng tôi hai ly nhé"- Ryuri

"Đương nhiên rồi!"- Tomoki

Sau khi nếm vị của Sữa Dango, Ei cảm thấy mùi vị rất ngon miệng.

"Món "Sữa Dango" ngon vậy, có lẽ bán chạy lắm đúng không?"- Ei

"À ừm, cũng không giấu gì đại nhân.....thực ra lượng tiêu thụ chỉ ở mức trung bình thôi"- Tomoki

"Hả, tại sao?"- Ei

"Bởi vì......rất nhiều người không muốn uống thử, họ bảo sự kết hợp này hơi lạ, tuy là sau khi dùng thì lại khen.....Tôi không cố ý bảo khẩu vị của đại nhân khác người đâu! Mong đại nhân đừng trách tội!"- Tomoki

"Ừm, chuyện này đơn giản thôi mà, để Hiệp Hội Yashiro mua vài trăm ly đi phát cho từng nhà là được thôi"- Ei

"Đừng đừng, không cần phô trương thế đâu đại nhân!"- Tomoki

"Anh hiểu lầm rồi, cô ấy chỉ muốn để cho họ thưởng thức mùi vị mới lạ này thôi, nếu chưa từng nếm thử "Sữa Dango" thì thật là đáng tiếc"- Ryuri

Giải quyết xong vấn đề hiểu lầm, có vẻ như tâm trạng của Ei có phần nào đó thoải mái hơn nhiều. Tiếp đến là muốn tới "Nhà Xuất Bản Yae", vì Miko đã từng nói với Ei nhưng chưa có cơ hội để đến xem.

Khi tới đó phản ứng của biên tập viên cũng không khác gì anh chủ gian hàng là bao.

"Đại nhân Shogun đích thân đến đây, cho hỏi có chuyện gì cần chỉ bảo ạ?"- Kuroda

"Không có gì, đừng căng thẳng, tôi chỉ xem thử thôi"- Ei

"Xin lỗi, có phải chúng tôi đã vi phạm điều lệ gì không, khâu xuất bản, hay là.....khâu phòng cháy chữa cháy có vấn đề sao?"- Kuroda

"Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Cô ấy chỉ muốn được đổi gió một tí thôi, Shogun chỉ muốn xem tiểu thuyết thôi mà"- Ryuri

"Shogun đại nhân muốn xem.....tiểu thuyết sao?"- Kuroda

"Đúng vậy, có quyển sách nào đề cử không?"- Ei

"Tập khách hành của "Nhà Xuất Bản Yae" chủ yếu là dân thường, cho nên nội dung rất kỳ lạ, có thể đa số đều sẽ không hợp với sở thích của đại nhân......"- Kuroda

"Không sao đâu mà, dù sao thì tôi cũng sẽ giải thích cho Shogun nghe. Không cần căng thẳng vậy"- Ryuri

"À ừm, thì kệ bên kia là chỗ để các loại tiểu thuyết bán chạy nhất, các vị có thể qua đó xem thử. Ở đó cũng có tác phẩm đoạt giải "Quyển tiểu thuyểt này thật lợi hại", vừa mới xuất bản gần đây. Đại nhân đừng quá nghiêm túc, xem như là trải nghiệm vui nhé.....hic"- Kuroda

Qua gian hàng mà biên tập viên nói, Ei liền đọc thử một cuốn tiểu thuyết trong khi đó Ryuri đang quan sát những cuốn tiểu thuyết khác trên kệ. Tuy vậy nhưng mà Ryuri có một cái nỗi xấu hổ trong lòng, đó là mặc dù thích tiểu thuyểt nhưng việc giới thiệu tóm tắt tình tiết khiến cô cảm thấy sự ngượng làm sao ấy. Sau một hồi tìm kiếm, cô cũng lấy được cuốn sách thích hợp cho Ei.

Đó là "Chuyển Sinh Thành Raiden Shogun, Sau Đó Thiên Hạ Vô Địch".

"Thú vị đó, không ngờ trong mắt người thường thì Shogun là như vậy. "Lưỡi Đao Vô Tường" sẽ không dùng tùy tiện trong sách viết cũng sẽ không bị tâm trạng ảnh hưởng. Lý do để xuất đao, quyết định bởi thế cục và cực hạn của võ nghệ. Do khác biệt quá lớn nên tôi cũng không cảm thấy bị mạo phạm gì, ngược lại cảm thấy trí tưởng tượng có phần đáng quý. Nhưng tôi nghe nói là tiểu thuyết ở đây đều đã qua thẩm định của cô ta"- Ei

"Phải rồi, Miko....."- Ryuri nghĩ

"Dựa vào nội dung câu chuyện, cái mà tôi cảm nhận được, chính là vết tích thời gian của Inazuma. Khi tôi quyết định vào "Nhất Tâm Tịnh Thổ", khi ấy không có "Nhà Xuất Bản Yae", cũng không có những câu chuyện như vậy tồn tại. Shogun đã làm theo ý nguyện của tôi, tận lực tạo ra một vương quốc của vĩnh hằng, vương quốc này hẳn phải không có gì thay đổi mới đúng. Nhưng giờ đây, dù thức ăn hay là câu chuyện, tất cả đều đã khác xưa rồi....."- Ei

"Con người là vậy mà, luôn tiến tới truy cầu sự tiến bộ, ngừng lại là chuyện không thể"- Ryuri

""Ta không đồng tình với suy nghĩ của ngươi".......nếu như tôi còn ở trong "Nhất Tâm Tịnh Thổ" thì đây sẽ là câu trả lời. Nhưng sự thật đang ở trước mắt tôi, tôi cũng không có gì muốn phản biện"- Ei

"Dù mọi thứ không còn như trong ký ức nữa nhưng mà cuộc sống hiện tại tuyệt vời như vậy chẳng phải là tốt sao?"- Ryuri

"Ừm, như cô thấy đấy tôi trân trọng mọi sự thay đổi, nhưng một người truy cần sự vĩnh hằng như tôi, cũng sẽ không ngăn cản sự tiến bộ của con người. Chuyến đi này thực sự rất đáng để kỷ niệm. Thấy được nhiều cái mới, cũng suy nghĩ được thêm rất nhiều, nên dù tôi có khen ngợi thì cũng không quá đâu"- Ei

"Sao chúng ta không chụp ảnh kỷ niệm nhỉ?"- Ryuri

"Chụp ảnh".......lại một từ ngữ mới mẻ rồi"- Ei

"Đi nào, tìm chỗ nào đó đẹp để chụp hình thôi!"- Ryuri

Quả nhiên một người sống lâu nhưng lúc nào cũng ở một mình trong "Nhất Tâm Tịnh Thổ" thì không biết chụp ảnh gọi là gì. Nhưng điều này là giúp cho Ei có được trải nghiệm mới mẻ và tốt nhất mà Ryuri có thể làm.

"Tôi thấy cô khá là lạ trong hình dạng giống cáo đấy"- Ei

"Ý cô là hình dạng Nguyên Tố Lôi hả? Cô có muốn xem thử không? Nó khá là tuyệt đấy"- Ryuri

Ngay lập tức, Ryuri chuyển sang hình dạng Nguyên Tố Lôi, cô nhìn Ei rồi nghiêng đầu.

"Nhìn tôi thế nào?"- Ryuri vẫy vẫy tai

"Ít nhất là còn đỡ hơn cô ta"- Ei

"Lại nữa rồi...."- Ryuri nghĩ

Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng gì đó khá là ồn ào ở phía dưới.

"Ủa, đó không phải là người hầu cận của nhà Kujou ư?"- Ryuri

"Người của Hiệp Hội Tenryou sao?"- Ei

"Hình như anh ta đang gặp rắc rối thì phải, cùng xuống xem thử sao"- Ryuri


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net