Chapter 2: Chains of Matrimony

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đang ở đúng thân phận của mình.

Thật thô lỗ.

"Tốt thôi," cô ấy đứng lên, chân và mông ê ẩm sau hàng đồng hồ chỉ để chờ anh ta, "Nếu anh đã nhất quyết để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm như vậy thì tôi sẽ chiều ý anh."

(Tất nhiên, Lumine phải với lấy chai Hỏa Thủy trên kệ trước đã. Không gì có thể khiến một hoàng tử kinh hãi hơn là một người phụ nữ quý tộc say xỉn lang thang vô định.)



==============



Ajax Mikhaelovich Alekseev đang gặp phải một vấn đề.

"Con không muốn kết hôn với ai hết."

Và nó đã được tóm tắt rất ngắn gọn. Anh có thể đang cường điệu hóa về những giới hạn sau khi tiến tới cuộc hôn nhân này và điều đó sẽ chấm dứt sự tự do của anh ra. Hoặc cũng có thể là anh đang tranh luận về những lý tưởng như công lý, sức mạnh ý chí và sự công bằng khi đưa ra sự lựa chọn cho bản thân. Anh thậm chí còn có thể thẳng thắn tuyên bố rằng việc sắp xếp một cuộc hôn nhân chính trị giữa mình và một người lạ hoắc nào đó đến từ Mondstadt sẽ là thảm họa.

Tuy nhiên, anh chỉ giải thích một cách thật ngắn gọn và nhẹ nhàng vì thời gian có hạn; cha anh phải đi ngủ sớm.

"Con bé có vẻ là một cô gái dịu dàng," mẹ anh phản bác trong khi xoa xoa các khớp ngón tay đau nhức của mình. Bệnh viêm khớp của bà luôn tái phát sau mỗi lần đập anh bằng dép, nhưng điều đó chưa bao giờ ngăn cản được sự tức giận của bà đối với cậu con trai quý hóa. Đôi khi điều đó cũng thôi thúc bà khuyến khích Anastasia hay Pavol thay mẹ mình làm điều đó, mặc dù Pavol biết tốt hơn hết là không nên động vào anh.

"Ta đồng ý," cha anh cũng gật đầu, "Biết đâu sau này con lại thích con bé."

Ajax suy ngẫm những lời nói chứa đầy hy vọng đó trong giây lát. Anh có thể thích cô ấy. Người con gái đó. Công chúa Barbara Pegg của Mondstadt.

"À vâng," Ajax gật đầu như thể hoàn toàn chìm đắm trong dòng suy nghĩ, "Một cô công chúa theo chủ nghĩa hòa bình và hiến dâng cả đời mình cho niềm tin tôn giáo, người hát những bài ca nhỏ đáng yêu để vực dậy tinh thần quốc gia của mình. Hẳn đúng là gu của con rồi."

Vẻ mặt cha anh bình tĩnh, "Con không hiểu con bé."

"Cha cũng vậy. Bên cạnh đó," Anh ta vừa cười khúc khích vừa đáp, "Con đã nghe nói về cô ấy, và con chắc rằng cô ấy cũng đã nghe nói về con. Đây không thể là một cuộc hôn nhân tồi tệ hơn."

"Con bé có thể làm cho con phải bất ngờ đấy." Tsaritsa nhắc nhở.

Lúc đó bà sẽ đánh anh bằng một chiếc dép khác nếu ngón tay của bà không bị đau như bây giờ. Đức vua nắm lấy tay vợ mình một cách cẩn thận và giúp bà xoa bóp chúng khi lên tiếng, "Ta thực sự xin lỗi vì đã đẩy con vào hoàn cảnh này."

"Con có biết rằng mẹ đã từng tuyên bố rằng mẹ với cha con là một cuộc hôn nhân tồi tệ?" Tsaritsa mỉm cười với chồng bà, hai má ửng hồng, "Và bây giờ con hãy nhìn xem cả cha và mẹ đã hạnh phúc như thế nào."

Không có cách nào để phản bác lại điều đó, cha mẹ anh đã yêu thương nhau rất nhiều. Ajax đã lớn lên và chứng kiến cái cách mà cả hai đối xử với nhau bằng tất cả sự tôn trọng và dịu dàng. Anh đã rất sốc khi phát hiện ra rằng cha mẹ mình cưới nhau vì đó là cuộc hôn nhân đã được sắp đặt từ trước. Tuy nhiên, "Cuộc hôn nhân của cha và mẹ có một cái kết đẹp không có nghĩa là người khác cũng vậy."

Bà chỉ thở dài, "Ba mẹ chỉ muốn con hạnh phúc bất chấp những sắp đặt bất lợi này."

"Đừng lo lắng về hạnh phúc của con." Những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Ajax là khi anh được chiến đấu với rồng và tự do rong ruổi khắp đất nước này. Công chúa Barbara Pegg sẽ không mang đến gì ngoài xiềng xích để anh lại một chỗ.

"Con đang lo sợ điều gì chứ?" cha anh nhẹ giọng hỏi, "Con cũng đâu có ý định kết hôn vì tình yêu, phải không?"

Anh không hề lo sợ, nhưng điều đó không có nghĩa là anh chấp thuận cuộc hôn nhân này trong bất cứ tình cảnh nào khác. Ajax đã tự hình dung trong đầu mình về tương lai anh sẽ tự mình cai trị Snezhnaya, chinh phục thế giới, sau đó anh sẽ chết vào lúc 102 tuổi trong khi chiến đấu với các cháu trai và cháu gái mà chính anh đã huấn luyện. Sau đó, các cháu gái và cháu trai của anh sẽ chiến đấu với nhau để giành lấy ngai vàng trong khi anh theo dõi chúng trong hình dạng là một hồn ma. Kẻ yếu thế hơn mà Ajax luôn tin tưởng sẽ giành chiến thắng và chiếm được ngai vàng, rồi Snezhnaya sẽ bước vào một kỷ nguyên mới và thống trị thế giới. Đó sẽ là một khoảng thời gian huy hoàng.

Dù sao thì.

Mẹ anh nói tiếp, "Ajax, mẹ biết con không cảm thấy hứng thú với việc kết hôn vì mối quan hệ chính trị, nhưng Snezhnaya cần điều này. Chúng ta cần cuộc hôn nhân này nhiều hơn những gì Mondstadt tưởng."

Đó là một sự thật luôn được né tránh trong những lần thảo luận về cuộc hứa hôn này. Snezhnaya không phải quốc gia dễ dàng để lộ ra điểm yếu của mình trước mặt người khác giống như Mondstadt. Ajax nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, "Con biết."

"Con không cần phải yêu con bé."

Anh cũng biết điều đó. Cha mẹ sẽ không bao giờ khó chịu hay ép buộc nếu anh thẳng thừng từ chối cuộc hôn nhân này ngay từ đầu, mặc dù những Quan Chấp Hành còn lại của Fatui và thành viên trong hội đồng chính phủ Snezhnayan chắc chắn sẽ có lời tới anh. Ajax còn chẳng mảy may quan tâm tới sự chỉ trích của bọn họ; những kẻ mà anh cho rằng là thậm chí còn chẳng thể bảo vệ nổi chính mình. Khi có chiến tranh nổ ra, đó chính là những người sẽ không thể sống sót nổi. Và bên cạnh vấn đề chính trị, anh ta càng trì hoãn cuộc gặp mặt với cô công chúa kia càng lâu thì mọi chuyện sẽ càng trở nên căng thẳng hơn. Đó là chưa bao gồm cuộc nói chuyện mà anh đã dự định từ trước với Barbara.

Ajax không phải là người lúng túng trong việc này , nhưng một cuộc trao đổi về chuyện chăn gối vợ chồng với công chúa Mondstadt nghe có vẻ không phải là một chủ đề thích hợp. Có tin đồn rằng Barbara giống như một tu nữ vậy. Chắc chắn cô sẽ từ chối sở thích của anh, nhưng anh sẽ không bao giờ ép buộc hay gây áp lực lên cô. Anh ta cũng không thực sự hứng thú với ý tưởng có một cô tình nhân.

Nhưng cha mẹ anh nói đúng. Snezhnaya cần cuộc hôn nhân này, và anh ấy cũng không có dự định kết hôn với ai khác. Vậy nên, vị hoàng tử thứ ba chính là ứng cử viên thích hợp duy nhất. Kế hoạch thống trị thế giới sẽ khó mà thành khi có Barbara Pegg ở bên cạnh, nhưng hy vọng, điều đó vẫn khả thi.

"Con sẽ để cô ấy được tự do," anh trầm ngâm, "Chúng con không cần phải lúc nào cũng cư xử với nhau như một cặp vợ chồng."

Mặc dù đúng là anh không biết gì nhiều về cô ấy, Ajax đã tưởng tượng ra cuộc hôn nhân của họ. Hai căn phòng riêng, những lời cầu nguyện với Chúa hàng ngày của cô ấy, và cuộc trò chuyện nhàm chán trong những bữa ăn buồn tẻ. Có lẽ cô thậm chí không cho anh chiến đấu. Có tin đồn rằng cô ấy khinh thường sự bạo lực dưới mọi hình thức. Không đời nào mà cả hai có thể là một cặp bình thường được cả.

"Con sẽ không bao giờ biết được..." mẹ anh nói nhỏ, mặc dù bà ấy đã sai hoàn toàn vì Ajax biết chắc chắn là vậy.

"Con chắc rằng cô ấy là một người tốt, nhưng con không nghĩ rằng cả hai sẽ bị thu hút bởi đối phương đâu..."

"Ít nhất thì con có thể gặp con bé trong bữa ăn tối trước khi quyết định không?" Cha anh ta van nài.

Anh đã định làm như lời cha anh nói, nhưng thật không may cho Mikhael Alekseev, con trai ông ta đang cảm thấy rất khó chịu vào đêm đó. "Vâng, tất nhiên rồi." Tuy cung kính cúi đầu, nhưng lại là một lời nói dối. Anh ta quay người rời khỏi phòng và chắc chắn không hề có ý định sẽ đi gặp Barbara Pegg.

Thay vào đó, anh sẽ đến nơi mà mọi công chúa đều muốn tránh xa.

Các bãi sân huấn luyện.

(Và anh ta sẽ lấy một chai rượu trên đường đến đó, không gì có thể khiến một cô công chúa kinh hãi hơn là một người đàn ông say xỉn và thanh kiếm trên tay.)

Có lẽ việc tỏ thái độ chống đối trước một đồng minh chính trị và là người vợ tương lai của mình không phải là hành động khôn ngoan. Nhưng anh dám chắc rằng công chúa Barbara Pegg sẽ không bận tâm đến điều đó, cô ấy hẳn cũng chẳng mặn mà gì với cuộc hôn nhân này giống anh. Có thể cô ấy đang ngồi trong căn phòng đó, vui mừng khôn xiết vì tên phản diện đáng sợ của Fatui vẫn chưa xuất hiện.

Anh thật sự đang trao cho cô một ân huệ.

Ajax rời khỏi phòng của cha mẹ mình, sau đó bước đi thật nhanh, cố ý tránh thật xa căn phòng khách mà Barbara đang đợi ở trong. Anh đã sống ở đây đủ lâu để hiểu rõ những người hầu gái, có lẽ họ đã mặc cho cô công chúa đó một bộ đồ theo phong cách truyền thống, hoặc thậm chí đã lỗi thời. Cô ấy hẳn sẽ cảm thấy mình như một con cá mắc cạn - không phải anh quan tâm đến điều đó. Anh tiếp tục đi xuống cầu thang và lướt qua những bức tranh sơn dầu cổ của tổ tiên mình. Hồi còn là một cậu nhóc, anh thường nghĩ rằng bọn họ lúc nào cũng dõi mắt theo mình. Ngay cả bây giờ, khi bước chân anh đã dần chậm lại, người ông cố vĩ đại Iker dường như đang ném cho anh một ánh nhìn phán xét.

"Cháu sẽ kết hôn với cô ấy," Ajax đứng trước bức chân dung và nói, "nhưng cháu sẽ không yêu cô ấy."

Ông cố vĩ đại Iker không trả lời.

Với một tiếng thở dài, anh ta dùng ngón tay cái bật nắp chai hỏa thủy và kệ nó rơi bộp xuống sàn nhà. Chiếc nút chai lăn từ từ lăn vào gầm ghế gần đó. Nghiêng miệng chai, Ajax để dòng rượu như có lửa đốt chảy xuống cổ họng và khiến cho cả cơ thể bắt đầu lâng lâng.

Anh ta sẽ kết hôn với công chúa người Mondstadt. Anh ấy sẽ phải cưới cô ấy. Anh ta sẽ hủy hoại cuộc sống của cô gái tội nghiệp đó vì lợi ích của những người quá yếu ớt để có thể tự lo cho bản thân. Anh không quan tâm nếu cô ấy có tình nhân, anh thứ Alexander và vợ vô cùng cởi mở trong mối quan hệ của họ và không ai trong giới quý tộc bận tâm quá nhiều đến điều đó. Tuy nhiên, Ajax chưa bao giờ tìm thấy hứng thú với sự lãng mạn hay các mối quan hệ thể xác. Barbara sẽ phải nhận thứ tình yêu đó từ một người khác thôi.

Anh cầm cái chai lên, lại trừng mắt nhìn bức chân dung của ông cố Iker, "Không phải cháu muốn kết hôn. Nhưng làm điều này chỉ cảm thấy..."

Ajax không hoàn toàn chắc chắn. Tất cả những thất bại như hòa chung với sự chán nản của anh. Thêm một ngụm rượu và một cái nhìn trừng trừng. Anh ta biết rằng mình không được bình thường khi đứng ở đây, nói chuyện với một người đàn ông đã chết từ lâu. Có một cô công chúa đang ngồi đợi nhưng chỉ mong được đứng lên để về phòng.

Đi dọc dãy hành lang và bước ra khu sân tập. Mấy đứa em của anh có lẽ bây giờ đã ngủ hết rồi, còn Sasha và Pasha thì nên ở cùng với vợ của họ, Anastasia thì biết tốt hơn là không nên làm gián đoạn các buổi tập luyện của anh. Cánh cửa bật ra và luồng khí lạnh lẽo ngay lập tức phả vào má anh. Khoảng sân tối om, chỉ có một vài Fatui đi tuần cùng với đèn dầu trên tay của họ. Do nơi cất giữ những món vũ khí cổ ở gần sân tập, nên luôn có những thuộc hạ quanh quẩn xung quanh đây như những bóng ma. Trong một vài trường hợp nhất định, nếu đang có tâm trạng, Ajax sẽ khiến cho mấy Fatui cấp dưới phải đấu với anh; anh đã không bỏ lỡ ánh mắt của một người lính canh gác trông bối rối đến mức nào khi thấy anh đi ngang qua.

Bước xuống lối đi gần đài phun nước, cho tới khi đến bên cạnh bức tường dựa vào vách đá của cung điện, anh tiếp tục tiến lại gần. Ajax uống thêm một ngụm rượu nữa, trong đầu chỉ toàn là về cuộc hôn nhân ép buộc này chỉ khiến ngọn lửa giận dữ trong người vị hoàng tử bùng lên dữ dội hơn. Kết hôn. Bất mãn và xiềng xích. Ngay cả khi Barbara không thích bạo lực, Ajax vẫn sẽ chiến đấu với bất cứ ai và làm bất kì điều gì anh muốn. Không có cô công chúa nào có thể ngăn cản nổi anh. Họ thậm chí còn chẳng cần sống cùng nhau.

Nhưng nó vẫn sẽ diễn ra. Snezhnaya cần cuộc hôn nhân này hơn những gì-

"Ngươi gọi đó là đánh nhau à? Ta cảm thấy thương hại cho những người sống ở Zapolyarny nếu những người bảo vệ còn lại cũng giống như ngươi đấy. "

Một giọng nữ trong trẻo vang vọng khắp sân tập, làm gián đoạn mọi suy nghĩ của Ajax. Anh như đóng băng khi nghe thấy tiếng cười xen lẫn sự xúc phạm của cô.

Có ai đó trên sân huấn luyện, một người có giọng nói cao vút. Lời giải thích duy nhất mà anh có thể nghĩ ra là Anthon có lẽ đã có một người bạn ghé thăm. Em ấy có chơi cùng một vài cậu bạn 12 tuổi, chắc là cậu nhóc này vẫn chưa vỡ giọng. Tuy nhiên, cho dù có là ai đi chăng nữa thì cũng nên ở trên giường đi ngủ vào lúc đêm muộn như thế này. Ajax tiếp tục bước đến chỗ sân tập khi tiếng thép va vào nhau vang lên với âm điệu quen thuộc của một trận đấu nảy lửa. Xét theo âm thanh của những lưỡi kiếm sắc bén thì đây không phải là một trận đấu thú vị.

Sân tập là những khu hình chữ nhật được phủ đầy tuyết và bùn được cắt ra một phần từ các khu vườn của cung điện Zapolyarny. Bên trên có một tấm vải che để tránh những khi tuyết rơi dày ảnh hưởng đến mặt sân. Tuy nhiên, nó vẫn đầy bùn đặc quánh. Ajax đoán rằng chiến đấu trong bùn đất dưới thời thời tiết lạnh lẽo còn tốt hơn là phải chiến đấu trên băng. Anh đã quá quen với cách khu vực này được bày trí như thế nào. Anh ta biết ai đã sử dụng hay tránh xa nơi này. Anh biết thứ mà những người lính canh phải để mắt đến.

Và ngay lúc này, mọi thứ anh biết đều bị đảo lộn.

"Đ- Điện hạ," Fatui ở lối vào thì thầm khe khẽ nhằm thu hút sự chú ý của anh, "xin hãy giúp chúng thần. Cô ta thật xấu tính."

Ajax đã để ý đến người đàn ông tội nghiệp ấy. Anh ta dính đầy bùn như thể anh ta vừa vật lộn trong đống nhớp nháp kia với chiếc mặt nạ của bị lệch sang một bên và gương mặt cắt không còn một giọt máu.

Cô ta thật xấu tính?

Có lẽ Tonia đã có một vị khách. Các bé gái 14 tuổi đôi khi có thể còn tồi tệ hơn các bé trai 12 tuổi.

"Ai cơ?"

"Cô ta!" Người lính gác chỉ ra giữa sân huấn luyện. Thật kỳ lạ là Ajax đã không nhận ra sớm hơn - những lời van xin của Fatui dính đầy bùn đất đủ để khiến anh ta phân tâm khỏi điều đó.

Cô ấy.

Một thanh kiếm trong bàn tay nhạt màu với cánh tay gầy thanh lịch. Nối với cánh tay ấy là một bờ vai có xương quai xanh lấp ló sau chiếc cổ áo chữ V trên bộ trang phục truyền thống của cô. Lướt mắt lên trên nữa là chiếc cổ, chiếc cằm mềm mại, và nụ cười ấy. Một nụ cười kiêu ngạo, thách thức nở rộ như đóa hoa trên đôi môi hồng xinh xắn.

"Thật đấy à?" Cô ấy hỏi người lính canh dưới chân mình, hiển nhiên là không mong đợi một câu trả lời, "Ngươi không thể làm gì tốt hơn sao?"

Tên Fatui chống hai tay xuống rồi bò lồm cồm dậy. Trên mông vẫn còn một vệt bùn trông không khác gì một con sên khổng lồ. Cô bước thêm một bước về phía tên lính tội nghiệp khi anh ta rên rỉ. Một thứ gì đó bí ẩn và kì lạ như nghẹn lại trong cổ họng Ajax như thể nuốt phải một viên sỏi. Cô ấy.

"C- Chúng tôi đã bị cắt giảm ngân sách, thưa cô, chúng tôi thậm chí còn không đủ có mora cho việc tiền huấn luyện!" Người lính canh cầu xin.

Ajax còn không thèm giấu đi sự chế giễu đối với anh ta. Đó là một lời nói dối, họ chắc chắn đã được huấn luyện bài bản, chính anh đã được tận mắt chứng kiến. Một người lính Fatui đáng lẽ ra phải là đủ để đánh bại một người phụ nữ nhỏ bé. Họ đáng ra phải là quân đội mạnh nhất ở Snezhnaya.

Tuy nhiên, cô gái này đã hạ gục anh ta, chiếc váy trắng chỉ dài tới bắp chân tung bay trong cơn gió lạnh của buổi đêm. Cô vén tóc ra sau mang tai và để cho những lọn tóc vàng xoăn óng ả buông lơi xuống tấm lưng trắng ngần. Viên sỏi trong cổ họng của Ajax lại một lần nữa xuất hiện.

Kì lạ.

Một cô gái xinh đẹp bí ẩn nào đó đang đập cho đám cấp dưới của anh một trận thừa sống thiếu chết.

"Thứ lỗi cho tôi." Ajax cắt ngang tiếng rên rỉ của cậu lính Fatui, "Nhưng không phải giờ đã là hơi muộn để một người phụ nữ ra ngoài vào lúc này này ư?"

Cô quay lại mặt đối mặt với anh như thể ngạc nhiên trước sự hiện diện của chàng trai với mái tóc màu nâu đỏ. Anh đã đứng đó ít nhất một phút, chứng kiến cảnh tượng cô nhìn người lính canh nằm bẹp dưới chân mình. Cô khóa hình ảnh của anh vào trong đáy mắt vàng và nheo lại, sau đó nhìn xuống chai rượu trong tay anh. Ajax cũng nhận ra chai rượu đã cạn một nửa của cô.

Lại là một người phụ nữ say rượu nào đó đã trèo tường vào cung điện. Dành cho tầng lớp thương gia một chút tôn trọng và họ bắt đầu nghĩ rằng Zapolyarny là chỗ chơi của họ.

"Trời cũng không quá tối," cô gái lên tiếng, tiến một bước về phía anh với một vẻ kiêu ngạo, "Và tôi có thể tự mình giải quyết tốt chuyện này, cảm ơn."

"Chà, tôi đã thấy cách mà cô hạ gục những cậu lính này rồi." Anh liếc nhìn hai tên thị vệ.

Người dưới chân cô đang nhân cơ hội này để rướn mình lên và bỏ trốn. Anh ta vẫn cố gắng giữ lại một chút lòng tự trọng, ngay cả khi xém chút nữa là vấp ngã vào đống tuyết. Cô gái kia chỉ cau mày, "Tôi đang đợi một người mà tôi không nghĩ đó là anh đâu, vì vậy nếu anh có thể rời đi thì thật tuyệt quá."

"Tại sao? Cô có kế hoạch giết một người hầu nào đó vào tối nay à? Hay là ăn cắp vũ khí của chúng tôi?"

Những lời chế nhạo của anh khiến cô càng thêm khó chịu. Cô ném cho ánh một cái lườm sắc lẹm trước khi nốc thêm một ngụm từ chai hỏa thủy trên tay. Cô lau miệng lên tay áo trước khi đáp, "Tôi đã nói với anh, tôi đang đợi một người nào đó. Cho đến khi anh ta đến, tôi muốn trút hết sự thất vọng của mình lên những người đàn ông tội nghiệp này. Điều đó cũng tốt cho họ thôi, thật đấy, họ sẽ học được một hoặc hai bài học sau chuyện này."

Một lần nữa, cô gái đó đã nhắc nhở Ajax rằng tình huống này kỳ quặc đến mức nào. Lính canh Fatui sẽ có thể hạ gục một người dân bình thường, đặc biệt là một người nhỏ nhắn như cô ấy. Tuy nhiên, những người lính gác lại trông vô cùng lo lắng khi cặp mắt vàng ấy chiếu vào họ.

Thật đáng ngờ.

"Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi không thể để cô ở lại đây," Ajax giả vờ nhăn mặt khi anh ta cúi xuống để lấy một thanh kiếm bị bỏ lại trên đất, "nhưng nếu cô đang tìm kiếm một trận đấu, thì tôi có thể cho cô điều đó."

Anh ấy không mong đợi gì nhiều. Rõ ràng là cô đang lảo đảo, đôi gò má ửng hồng vì rượu, và thậm chí còn không mang giày hay đeo huy hiệu gia tộc. Mặc dù chẳng thể lý giải nổi sự xuất hiện của cô gái này ở đây, nhưng có vẻ như cô ấy cũng không quá đáng sợ.

Tuy nhiên, một cuộc chiến vẫn là một cuộc chiến. Ajax không phải là người từ chối một người phụ nữ đang tìm kiếm thứ gì đó để chém vào.

"Được rồi," cô đồng ý sau một lúc nhìn anh, một nửa bị phân tâm bởi chai rượu trong tay, "nhưng tôi hy vọng rằng mình sẽ không đánh phải bất cứ nhân vật nào quan trọng."

Một trong những lính canh kêu lên một tiếng khó chịu. Ajax lờ đi âm thanh đó trong khi bước qua lớp tuyết và bùn, mỉm cười toe toét, "Đừng lo lắng về điều đó, tôi không phải là nhân vật nào quan trọng cả."

Tất nhiên đó là một lời nói dối không chớp mắt. Cô ấy là người duy nhất ở đây không nhận ra lời nói dối của anh. Thiếu nữ tóc vàng vung kiếm lên, chiếc váy trắng vẫn bay trong gió. Với mặt trăng ở sau lưng, hình bóng của chiếc eo nhỏ bên dưới tấm vải thêu hoa văn xanh và trắng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô ấy có thể là một tinh linh, một vila. Điều đó cũng hợp lý; Một tiên nữ gió bước ra từ chốn rừng sâu để bắt đi gã đàn ông tội nghiệp nào đó vào đêm trăng tròn.

"Hãy sẵn sàng đi!" Cô vung tay, sau đó tự vấp phải chân mình và ngã sõng soài rồi loạng choạng đứng lên với tiếng cười sảng khoái, "B- Bởi vì anh sắp phải đối mặt với cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình đấy!"

Hoặc có lẽ cô nàng này là một bà phù thủy say xỉn lỡ đi lang thang quá xa khỏi nhà. Điều đó thậm chí còn hợp lý nhiều.

Anh hoàn toàn không cảm thấy chút lo lắng nào, không phải sau khi thấy cô vấp ngã một cách ngớ ngẩn như vậy. Tuy nhiên, thanh kiếm của cô lóe lên trong khóe mắt anh chỉ trong vài giây ngắn ngủi, và một vệt sáng bạc mờ đục nhắm thẳng đến chiếc cổ của anh. Anh loạng choạng né sang một bên để tránh đòn tấn công đó.

"Vào thẳng vấn đề luôn nhỉ," Ajax quan sát, "Ai gục trước là thua hả?"

Cô không nói lời nào, lao về phía anh. Anh ta sẽ coi đó tức là đồng ý.

Ajax né tránh thanh kiếm trong khi cô ở thế tấn công. Bởi thông thường không phải là người ở thế tự vệ, nên anh đang rất hoan nghênh bài luyện tập này đây. Tuy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC