Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quy tắc? Ý anh là luật pháp ư?" Kunikida Doppo hơi đẩy mắt kính mà hỏi.

"Không phải."

Diluc cũng không giải thích gì thêm, chủ yếu là bởi El cũng chưa nghĩ ra gì để nói tiếp. Quả thật là có tồn tại vài quy tắc, nhưng nó phụ thuộc hoàn toàn vào hệ thống. El không nhớ toàn bộ, nhưng những nội dung chính như [Không phá huỷ cốt truyện nguyên tác] hay [Ủy thác sẽ không quá ảnh hưởng tới trật tự thế giới] thì cậu vẫn nắm rõ.

Bản năng mách bảo El rằng không nên để lộ sự tồn tại của phe thứ ba, tức hệ thống, trong lúc tận hưởng thời gian ở thế giới này. Vì vậy cậu lựa chọn không nói gì tiếp. Chắc là các vị đầu não sẽ dựa vào dàn ý mà khai triển được ra cốt truyện trọn vẹn thôi.

Edogawa Ranpo không biết đã lấy kính ra đeo lên lên từ lúc nào, nhìn Diluc một lúc rồi nói: "Thì ra là thế, là thế giới sao."

Diluc gật đầu, không hổ danh là đại thám tử, chưa gì đã biết được từ mấu chốt nhất.

Kunikida Doppo đang định hỏi thêm, đúng lúc này tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

"Mời vào."

Cánh cửa mở ra, đằng sau cửa là Ganyu, rất may là đã kịp thay thường phục, cùng túi quà trên tay. Nàng cất tiếng chào hỏi mọi người rồi đem quà tới trước mặt ngài thám tử.

"Ranpo-san, tôi mang đồ ngọt tới như đã hứa nè. Món này gọi là Pudding Padisarah, mong là ngài thích nó."

Edogawa Ranpo ngay lập tức bị thu hút bởi món pudding độc lạ từ thế giới khác này, cậu bỏ hẳn việc Diluc đang bị đồng nghiệp điều tra sang một bên. Đồ ngọt vẫn là số một!

Ganyu thấy người nhận vui vẻ như vậy cũng rất mừng, nàng quay sang bảo với những người còn lại: "Tôi cũng đã chuẩn bị vài phần nữa, không biết mọi người có muốn nếm thử không ạ?"

Nói là vài phần, nhưng chính xác ở đây là 30 phần. Trong balo của El còn dư quá nhiều nguyên liệu, nên mấy người các cậu đã tình cờ chuẩn bị nhiều chút. Mong là đủ số lượng để chia cho mọi người ở Công ty Thám tử Vũ trang, bao gồm cả các thành viên hiện đang ra ngoài làm ủy thác nữa.

Ganyu và Diluc liếc mắt nhìn nhau vài giây, rồi người nào lại về vị trí của người nấy. Diluc tiếp tục giữ mặt lạnh nhìn về vị đang ghi chép vào sổ tay cùng vị quấn băng vải trước mặt, Ranpo đại nhân đang mải ăn đồ ngọt rồi nên không tính. Còn Ganyu tiếp tục mỉm cười chia đồ ăn cho mọi người, tiện thể trao đổi trong đầu cùng đồng đội.

Ganyu: Sao rồi, còn ổn chứ?

Diluc: May mà cô đến kịp đấy, tạm thời thì ổn rồi.

Dazai Osamu có chút suy tư mà nhìn cả hai người, hắn vẫn còn nhiều bí ẩn chưa giải đáp được. Nhưng có lẽ từ từ vẫn là trên hết, có gì hối lộ Ranpo-san đồ ngọt xong hỏi một chút cũng được. Không nên đánh rắn động cỏ làm gì, hắn cũng chưa muốn để đối phương trốn chạy mất.

Yosano Akiko đã ngừng nghịch kim tiêm và hoàn toàn để vụ nghe lén bí mật về dị thế giới ra sau đầu. Nàng thấy Ganyu tới liền niềm nở chào hỏi và nhận lấy bánh pudding.

"Ngon thật đấy, pudding vừa mát lạnh vừa ngọt ngào. Tay nghề của cô tốt thật đấy Ganyu-san!"

"Là mọi người cùng nhau làm đấy ạ, cảm ơn vì lời khen nhé Yosano-san. À phải rồi, cuối tuần này cô có thời gian không nhỉ, nếu được chúng ta cùng nhau đi mua sắm nhé."

"Dĩ nhiên là được~"

Edogawa Ranpo đã ăn được gần hết một cốc pudding, đang định lấy thêm một phần nữa. Cậu vẫn chưa bỏ kính xuống, nên ngay lúc chạm tay vào cốc pudding thứ hai, Ranpo đã quay sang gọi thiếu nữ với mái tóc tóc xanh dương.

"Ganyu!"

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Băng?" Đôi mắt xanh lục trong veo của thám tử đại nhân nhìn thẳng vào nàng, đây dường như là câu khẳng định hơn là một câu nghi vấn.

Ganyu và Diluc đều giật mình, tài năng của Edogawa Ranpo luôn khiến người khác phải bất ngờ. Ganyu gật đầu, cất tiếng xác nhận: "Đúng vậy ạ, quả nhiên là Ranpo-san có khác."

"Hừm, dù sao ta cũng là đại thám tử số một thế giới mà!" Edogawa Ranpo đắc ý mà nói.

Yosano Akiko, Kunikida Doppo cùng đa số người khác ở đây đều chẳng hiểu gì, nhưng họ đã quá quen với trí thông minh xuất thần của thám tử đại nhân nên cũng không bất ngờ lắm. Dazai Osamu thì khác, nhờ gợi ý ấy mà hắn đã suy đoán được thêm một chút. Thì ra là vậy, vị tiểu thư này có dị năng lực, không, Vision liên quan tới băng ư...

Diluc: Đừng bảo là cô lấy Vision ra để giữ lạnh cho đống pudding đấy?

Ganyu: Là ý của El... Tôi cũng không ngờ vì điều này mà đoán ra được...

El, đang ở nhà nằm chơi với Barbara: Không phải mỗi mình tôi, cả ba đều thống nhất với nhau như vậy mà!!

Cũng may là Edogawa Ranpo chỉ nói vậy chứ cũng không có ý định đào sâu thêm về vấn đề. Diluc thấy thời cơ thích hợp liền đứng lên chào hỏi: "Nếu không còn gì nữa, chúng tôi xin phép về trước do nhà có việc. Tạm biệt các vị."

Ganyu cũng chào tạm biệt mọi người, tiện nhắc nhở người bạn nữ tính của mình: "Yosano-san, đừng quên buổi hẹn của chúng ta nhé!"

Yosano Akiko gật đầu đảm bảo nàng sẽ không quên, cũng lâu rồi nàng chưa ra ngoài mua sắm nên phải tranh thủ dịp này mới được. Tốt nhất là kéo thêm ai đó không bận mà có nhiều sức khoẻ, để xem nào...

Nakajima Atsushi đang làm ủy thác ở đâu đó cùng Izumi Kyouka, bỗng dưng hắt xì một cái, cả người hơi rét run.

"Anh có sao không?" Izumi Kyouka quan tâm hỏi.

"Không... Chắc là không có gì?" Nakajima Atsushi hơi nghi ngờ, chắc hẳn ai đấy đang có ý đồ gì mà nhắc tới cậu. Lẽ nào là tên Akutagawa sao...?

-----

"Vậy thì, chúc mừng cả nhà đã tạm thời vượt qua nguy hiểm!" Barbara mở lời trước, bốn người trên bàn ăn cùng nhau cụng ly và bắt đầu bữa tối

Lần ăn mừng này là dành cho việc vẫn sống sót sau khi tiết lộ thông tin về thế giới bên kia. Chắc hẳn bên Công ty Thám tử Vũ trang, đặc biệt là hai vị mèo đen Ranpo cùng mèo nâu Dazai, sẽ tò mò điều tra thêm về bọn họ. Nhưng có gì cứ để đấy đã, chỉ mong họ không suy diễn quá nhiều thôi.

El ra hiệu với Diluc: Xử lí ổn thoả rồi chứ?

Diluc gật đầu, trên đường về nhà hắn đã tiện tay thiêu cháy đống máy nghe trộm không biết bị gắn trên người hắn từ lúc nào. Quả nhiên là nên đề phòng người họ D tên O nào đấy mọi lúc mọi nơi.

Ganyu cũng tiếp lời: "Ít nhất thì hiện tại mọi thứ đều ổn, không phải lo đâu. Tạm thời chúng ta đã có được niềm tin từ một trong ba tổ chức, mong là hai phe còn lại không gây khó khăn gì cho chúng ta..."

"Nếu cần có thể cho Lumine đi chơi cùng với người ấy nè, em ấy khá là phù hợp." Với vị thủ lĩnh nào đấy cuồng loli, đặc biệt là loli tóc vàng, Barbara thấy vậy.

El đang uống nước cũng bị sặc, cầu nguyện rằng điều đấy không xảy ra. Nhưng nếu không còn cách nào khác mà bắt buộc phải làm vậy, cậu cũng sẽ không có dị nghị lắm. Dù sao thì trong thâm tâm El vẫn là một thiếu niên, nào phải một bé gái 10 tuổi như bề ngoài hiện tại đâu.

"Về phía còn lại thì hơi khó. Có lẽ chúng ta cần bàn thêm về điều này." Diluc hơi suy ngẫm, Khoa Đặc vụ Dị năng có dính dáng đến Chính phủ nên sẽ khá là rắc rối nếu nhà họ vướng phải.

El thấy mọi người bắt đầu vừa ăn vừa suy nghĩ, liền nhắc nhở một câu: "Anh chị à, đừng quên mục đích của chúng mình là gì. Chúng mình đến đây để tận hưởng và nghỉ ngơi mà."

Phải rồi, là tận hưởng và nghỉ ngơi. Nhưng kế hoạch nghỉ ngơi của họ có vẻ không ổn lắm, có cố tránh cũng không thể tránh hết được toàn bộ nhân vật chủ chốt của thế giới này. El còn tính tới việc rời khỏi Yokohama, nhưng "thư" không cho phép điều đấy nên đành phải từ bỏ.

Vậy sẽ ra sao nếu cậu tận hưởng kỳ nghỉ này theo một cách khác? Một cách mà bản thân cậu thi thoảng lắm mới phải ra ngoài vận động, cậu có thể nằm sờ cá mà không hề bị ai làm phiền?

Một ý tưởng đồng thời vụt qua trong đầu cả bốn người ngồi trên bàn ăn.

"Điều này có ổn không nhỉ? Tôi biết là chúng ta không có ý đồ xấu, nhưng mọi thứ sẽ hơi loạn đấy." Ganyu hơi cân nhắc một chút.

"Sẽ không sao đâu, chúng ta sẽ giảm ảnh hưởng tới mức tối thiểu. Với cả, nơi này là Yokohama mà." Barbara nhẹ nhàng cười. Chỉ mong là các vị cầm kịch bản của BSD không để ý thôi, bởi kế hoạch của bọn họ quả thật quá mức đơn giản.

"Sẽ cần thêm người, em làm được chứ Lumine?" Diluc quay sang hỏi bé con nhỏ nhất trên bàn ăn, nếu muốn thực thi kế hoạch sắp tới họ sẽ cần thêm khá nhiều người so với dự kiến ban đầu.

"Được ạ, em cũng muốn ngồi chơi ở Yokohama mà!" El vui vẻ tiếp lời, nếu mọi chuyện ổn thoả thì cuộc sống của cậu sẽ càng thú vị. Nhưng cần hỏi thêm ý kiến của một vị nữa...

[Hệ thống-]

[Hệ thống đã tiếp nhận thắc mắc của người chơi. Trên tiền đề không phá huỷ cốt truyện, người chơi có quyền trải nghiệm mọi thứ trong thế giới này theo thư mời đã viết.]

[Nhanh thật đấy, đừng bảo là bên mấy người đã tính trước điều này rồi nhé.]

[Báo cáo, đúng vậy. Trong 30 người nhận được thư mời, 18 người chơi đã quyết định trải nghiệm thế giới này theo phương thức riêng, 11 người chơi quyết định tham dự trực tiếp vào cốt truyện. Ngài là người cuối cùng.]

[Đừng lo, dù ta có đổi phương thức nhưng ta vẫn muốn được lười biếng thôi.]

[Đã hiểu, chúc ngài may mắn.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net