Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn tượng đầu tiên của Kunikida Doppo về chàng trai tóc đỏ tới từ dị giới này là hai từ, "nghiêm túc".

Hắn có một mắt đỏ tuy trầm ổn nhưng lại ẩn chứa sức mạnh nồng cháy, trên tay hắn là thanh đại kiếm đồng dạng ánh lên sắc đỏ, tuy cố thu liễm nhưng không thể che giấu được sự huyết khí của chính bản thân người sử dụng nó. Vật trang trí lấp lánh với ấn kí ngọn lửa treo ở bên hông hắn cũng toả ra ánh sáng đỏ rực, càng làm tăng lên sự mãnh liệt của hắn.

Người đàn ông này có tính nguy hiểm cao, Kunikida Doppo có thể xác định điều đấy. Tựa như sư tử, vị vua muôn loài động vật vậy, hắn lúc bình thường và nghiêm túc tựa như hai người hoàn toàn khác nhau, như dã thú ngủ say bỗng tỉnh lại và để lộ hơi thở của vị lãnh tụ trên người mình vậy.

Lúc phượng hoàng lửa biến mất cũng là lúc kẻ địch biến mất hoàn toàn, không ai có thể sống sót khi đứng trước kẻ mang trên mình sắc đỏ ấy. Kunikida Doppo đã cầm sẵn quyển sổ trên tay, chuẩn bị sử dụng dị năng lực ngay lúc cần thiết để đối phó người kia.

"Ái chà, trông ngầu thật đấy!" Vị cộng sự cuồng băng vải ngay cạnh hắn bỗng không đúng thời điểm mà nói.

"Này, Dazai...!"

Quả nhiên, Dazai Osamu không theo lẽ thường mà tiến lên, hưng phấn chào hỏi đối phương ngay lập tức: "Xin chào, vị khách đến từ dị giới. Tôi là Dazai Osamu, còn đằng kia là Kunikida Doppo, mà chắc anh cũng biết rồi nhỉ. Quan trọng hơn thì chiêu vừa nãy là gì vậy, anh vừa mới triệu hồi cả con chim lửa khổng lồ ấy ư? Trông siêuuuu ngầu luôn, có thể thử làm với tôi nữa được không nè?"

Diluc, đang mải thu thập nguyên vật liệu rớt ra sau khi diệt quái: .....?

"Đừng làm vẻ mặt như vậy chứ. Tôi thừa biết là anh có thể điều khiển lửa thiêu tôi về với đất mẹ ngay lập tức mà không thấy đau đớn mà." Dazai Osamu vừa đi vừa nói, hắn tiến tới vỗ vai Diluc tỏ thiện ý của bản thân, tiếp tục lôi kéo đối phương.

"Nhân tiện thì, phương châm sống của tôi là [Tự sát một cách thanh thản, vui vẻ và lành mạnh], nên tôi rất muốn thử bị giết chết bởi ngọn lửa huy hoàng như vậy nha~"

".... Tôi không giết người bừa bãi." Diluc hơi cạn lời, Dazai Osamu bình thường đều như này ư.

"Ôi không, đấy không gọi là giết người, mà là anh đang thực hiện ước mơ bé nhỏ của tôi! Nhân tiện thì anh là..."

"Diluc."

"Diluc-san, anh nên mở lời nhiều hơn, không cần quá nghiêm túc như vậy. Đừng như ai đó đeo kính đứng đằng sau tôi nhé, vị bốn mắt ấy cũng siêu nghiêm túc như anh nhưng chẳng được mấy tiểu thư mến mộ đâu, tại Kunikida-kun bị cuồng công tác mà."

"Ít ra tôi còn đỡ hơn tên suốt ngày rủ phái nữ tự tử đôi như cậu!!" Kunikida Doppo thực sự chịu hết nổi với cộng sự của mình, anh cũng tiến lên chuẩn bị giáo dục Dazai Osamu.

Diluc lúc này đã nhặt hết nguyên vật liệu trên mặt đất, quay sang nhìn hai người đấu khẩu với nhau (chủ yếu là Kunikida Doppo bị gài). Hắn biết Dazai Osamu đang có ý định thử mình, nhưng cứ gà bay chó sủa như này thì hơi tốn thời gian. Diluc, bị ảnh hưởng bởi bản thể, muốn về nhà nằm nghỉ càng sớm càng tốt nên đã chủ động nói:

"Tôi ở cùng chỗ với Ganyu và mấy người khác. Hai người có thể đặt lịch hẹn trước nếu cần, còn giờ tôi có việc khác. Vậy thì, ..."

"Khoan khoan, sao phải vội vậy Diluc-san. Anh nghĩ sao nếu đến trụ sở công ty chúng tôi để thưởng trà nhỉ, tôi khá chắc là chúng ta có nhiều chủ đề để nói chuyện lắm."

"Tôi xin phép từ chối." Diluc nghiêm mặt trả lời, hắn cũng khá chắc là vị quấn băng vải trước mặt đang tính kế điều gì đấy, nên tốt nhất là rời khỏi đây trước đã.

"À đúng rồi, Ranpo-sama mà anh ngưỡng mộ có hỏi thăm về đồ ngọt dị giới ấy, không biết mấy người các anh có tình cờ quên gì không nhỉ~"

Diluc: "....."

-----

"Vậy là cậu bị lừa về đây thành công à?" Edogawa Ranpo ngậm kẹo trong miệng, quay đầu lại nhìn về người đối diện.

Diluc, biết là sẽ bị lừa nhưng vẫn trúng bẫy, hiện tại đang ngồi trong văn phòng Công ty Thám tử Vũ trang: "... Có thể nói như vậy."

"Ranpo-san, đừng nói thế chứ. Tôi và Kunikida-kun mời anh ấy về đây đàng hoàng hẳn hoi đấy." Dazai Osamu ngồi cạnh Edogawa Ranpo, cười tủm tỉm mà nói.

Diluc không nói gì. Mời là mời thật, nhưng lí do mời lại khác với hắn tưởng tượng. Vị thám tử đại nhân đúng là rất muốn nếm thử đồ ngọt tới từ thế giới khác, nhưng Edogawa Ranpo biết sớm hay muộn gì mấy người họ cũng sẽ mang tới nên cũng chẳng cần nhắc nhở họ. Còn đâu không biết tại sao Dazai Osamu biết và tận dụng điều này, nhưng hắn đã thành công kéo Diluc đến uống trà tại trụ sở công ty, vậy là đủ hiểu rồi.

"Edo... Ranpo-san, tôi đã nhờ người mang đồ ngọt tới rồi." Diluc định gọi Edogawa-san, cũng may là hắn vẫn nhớ lời nói của vị thám tử này mấy hôm trước nên đã kịp thời sửa lời. Quả nhiên, hắn thấy được một bé mèo Ranpo gật đầu cái rụp tỏ vẻ đồng ý.

Mèo Edogawa Ranpo (trong tưởng tượng của El): Biết điều đấy, nhân loại ngu ngốc!

Cũng may là Diluc lúc nào cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, nếu không thì nội tâm đầy hồng phấn của El đã bị mọi người biết rồi. Có vẻ bản thân bé mèo trong tưởng tượng của El cũng đoán được điều đấy, nhưng này là trường hợp đặc biệt nên không tính. Diluc nhìn thoáng qua Dazai Osamu, vị này hình như cũng đoán được một chút, nhưng đây lại là trường hợp khác.

Người nào đó mang đồ ngọt tới không ai khác chính là Ganyu, nàng đã kịp thời chạy về nhà và đang chuẩn bị bánh Pudding Padisarah. Món pudding ấy được tạo nên từ những cánh hoa Padisarah và hoa hồng Sumeru, những loài hoa chỉ có ở Teyvat, được hòa quyện với đường, gelatin cùng vị béo ngậy của sữa bò, cuối cùng được trưng bày trong một chiếc cốc xinh đẹp. Mong là quý ngài thám tử sẽ thích món ngọt này.

"Quay lại với chủ đề chính nào. Anh có thể nói cho chúng tôi biết về đám quái vật đấy được không, Diluc-san?" Dazai Osamu như không để ý mấy mà trực tiếp hỏi. Hắn biết chắc chắn đối phương không muốn dài dòng, nên lựa chọn phương thức này sẽ đạt hiệu quả cao nhất.

"Không phải mấy người biết rồi sao?"

"Làm gì có~ Tôi vẫn muốn nghe anh kể mọi thứ anh biết về chúng đấy, còn tôi cũng chẳng biết được bao nhiêu đâu."

Nói dối, chắc kèo là nói dối luôn, Diluc nghĩ thầm trong lòng như vậy. Ai lại không biết tính cách và trí thông minh của Dazai Osamu chứ, chưa kể ở đây còn có một vị IQ siêu khủng bố khác nữa. Nhưng những điều ấy là El biết, tức "người chơi" biết, mà không phải những vị khách từ dị giới như họ nên biết. Tốt nhất là nói với họ đúng sự thật vậy.

Diluc bắt đầu sửa sang lại trí nhớ của mình, trông có vẻ lâu nhưng trên thực tế mới trôi qua vài giây. Hắn tóm gọn những thứ mình biết để kể với đối phương:

"Về cơ bản thì chúng là quái vật thường thấy bên thế giới của chúng tôi. Có vẻ đã có trục trặc xảy ra trong quá trình chuyển đổi giữa hai thế giới, nên không chỉ chúng tôi mà cả lũ quái vật cũng sang được thế giới bên này. Vậy nên nhiệm vụ của chúng tôi là tiêu diệt lũ quái vật ấy." Trục trặc xảy ra là có thật, nhưng vì sao lũ quái vật sang được bên này lại là vấn đề khác.

Diluc để ý thấy những người khác trong văn phòng đang giả bộ làm việc nhưng cũng bắt đầu nghe ngóng bên này. Đặc biệt là vị nữ bác sĩ ở bên kia, đang vừa nghịch đống kim tiêm vừa vểnh tai lên nghe ngóng. Không phải làm thế hơi nguy hiểm sao...?

Diluc có chút trầm mặc, hắn lựa lời rồi nói tiếp: "Đám sinh vật trông như thạch nhiều màu sắc là Slime, cùng cách gọi với bên này. Lũ slime đấy là sinh vật nguyên tố, có thể dễ dàng phân biệt chúng dựa trên màu sắc, chẳng hạn như màu đỏ sẽ là Slime Hoả, hay màu tím hoặc vàng là Slime Lôi,... Còn mấy sinh vật đeo mặt nạ mà chúng ta bắt gặp là Hilichurl, một loại quái vật đặc biệt ở bên tôi."

"Ra vậy ra vậy, nên anh mới dùng lửa để đối phó với mấy con Slime Băng sao. Lần sau nhớ cẩn thận nha, chúng tôi thấy được dấu vết còn sót lại sau nhiệm vụ của anh đấy." Dazai Osamu tiện nhắc nhở một chút, coi như là quà tặng kèm để chuẩn bị cho câu hỏi phía sau: "Còn nữa, sức mạnh mà anh sử dụng gọi là gì thế?"

"Vision, món quà mà thần ban tặng. Nó giống như dị năng lực về các nguyên tố khác nhau."

Diluc cũng không giấu giếm gì, dù sao việc hắn vẫn đang mặc trang phục chiến đấu đồng nghĩa với việc chắc chắn sẽ có người để ý đến Vision treo trên hông hắn mà. Tiếc là không kịp thay quần áo, mà nếu có thì giờ thì có lẽ Dazai Osamu và Kunikida Doppo cũng làm lỡ cơ hội mà thôi.

Edogawa Ranpo nhìn chằm chằm vào viên đá quý đỏ rực trên hông Diluc, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt Diluc một chút, như nhận được xác nhận mà vui vẻ nói: "Cho tôi mượn đi!"

Diluc, cũng là El, không chịu nổi sự dễ thương của Ranpo mà gật đầu đồng ý, lấy Vision ra đưa cho đối phương nghịch.

El: Ranpo! Đang! Nghịch! Vision! Kìa!

Như mèo con vậy, Diluc nghĩ thế. Edogawa Ranpo tò mò nghiên cứu viên đá quý trên tay một lúc rồi trả lại cho chủ nhân của nó, cậu cũng đoán được phần nào rằng đây là vật bất li thân của đối phương. Khả năng cao là dù có người khác trộm mất hay bị chủ bỏ quên, Vision cũng có thể tự tìm về với chủ nhân của mình được.

Dazai Osamu nhìn ký hiệu ngọn lửa ở trên Vision, trong đầu đã xây dựng được gần như sơ bộ thông tin về hệ thống sức mạnh tới từ dị giới này. Tạm thời hắn đã thu thập vừa đủ thông tin, đến lúc từ từ thả đối phương rồi.

Kunikida Doppo lúc này đã viết xong báo cáo, anh rời khỏi vị trí rồi tiến tới gần Diluc.

"Cho phép tôi hỏi một câu, Diluc-san. Liệu lũ quái vật đấy có ảnh hưởng xấu gì đối với Yokohama không? Hiện tại chưa thấy có báo cáo gì về việc ảnh hưởng tới người dân, nhưng sự tồn tại của chúng là một điều không hề tốt gì đối với Yokohama."

Trải qua quan sát và nghiên cứu, Kunikida Doppo có thể xác định rằng lũ quái vật sẽ không chủ động tấn công người khác, trừ phi có người chủ động lại gần. Bình thường nếu đống Slime hay Hilichurl chỉ tập trung ở một cứ điểm ít người thì sẽ không sao cả, nhưng nhỡ đâu có người tò mò lạc vào thì sẽ dẫn tới hậu quả lớn.

"Sẽ không, bởi quy tắc sẽ bảo vệ Yokohama." Diluc mặt không đổi sắc mà nói.

*****
P/S: Món Pudding Padisarah làm từ 2 hoa Padisarah, 1 hoa hồng Sumeru, 1 sữa, 1 đường nên tác giả nghĩ là nó siêu siêu ngọt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net