Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chợ đêm ầm ĩ người đến kẻ đi, trong đó có một quán bán đồ nữ trang không chút nào thu hút nhưng Liên Vân chỉ cần liếc mắt một cái là đã chú ý tới.

Trước quán là một đôi tình nhân, nam tử tuổi trẻ anh tuấn với thân hình cao lớn mà đám đông không thể nào chắn được. Trước mặt hắn là một nữ tử đang cúi đầu, lúc này nàng đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt nàng phản chiếu ánh đèn lồng giống như dải ngân hà khiến người ta mê muội.

Hắn cứ thế đứng dưới mai hiên đối diện, rõ ràng chỉ cách mấy trượng nhưng giờ khắc này trong lòng hắn như có núi cao vực sâu. Hắn không đi hết được con phố này cũng không vào nổi trong lòng nàng vì nơi đó đã có người khác.

Liên Vân trầm mặc mà nhìn, nhìn Sở Dịch đem một cái mặt nạ gắn vào trên mặt nàng sau đó hắn khom lưng ngồi xổm xuống cỏng nàng lên. Tiếng cười vui sướng của nàng cực kỳ rõ ràng trong khung cảnh ầm ĩ này, giống như nó vang lên ngay bên cạnh hắn khiến trái tim hắn như bị xẻo thành từng miếng.

Đây là một Triệu Nhạc Quân mà hắn chưa từng nhìn thấy. Nàng ở trước mặt mọi người vứt bỏ lễ nghi tư thái mà từ nhỏ đã được học rồi cứ thế cười lớn không hề cố kỵ.

"Lang quân......" Tùy tùng bên cạnh Liên Vân gọi hắn một tiếng nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt u tối của chủ tử nhà mình.

Lúc này hắn thu lại ánh mắt, thần sắc trở nên lạnh nhạt. Tùy tùng lập tức nói: "Lang quân, bên trong có người đang chờ."

Lúc này Liên Vân mới nặng nề bước qua ngạch cửa thấp bé của quán rượu đi gặp người hắn đã hẹn trước. Trong nội đường tối tăm, giống như quán đã đóng cửa. Sau khi hắn đi vào, cửa cũng được tên tùy tùng kia đóng lại.

Người ngồi ở bên trong không phải ai khác mà là tên thị vệ sáng nay bị đế vương đập vỡ đầu. Nhìn thấy hắn tiến vào tên thị vệ kia vội vàng muốn đứng lên chào hỏi nhưng lại bị hắn giơ tay ngăn lại.

Liên Vân ngồi xuống, quét mắt nhìn khuôn mặt xanh trắng của thị vệ rồi lại nhìn ánh mắt thất bại của hắn hỏi: "Sao bệ hạ hạ lại nổi giận với ngươi vậy?"

Hắn gọi người đến đây tự nhiên là có lý do vì thế hắn đi thẳng vào vấn đề một cách lưu loát không có gì xấu hổ.

Thị vệ kia nhấp môi, hắn cũng có vài phần quen biết với Liên Vân nên đương nhiên hiểu người này đang muốn hỏi thăm tin tức của mình. Chuyện hắn làm việc thất bại bị người khác hỏi thăm nếu là ngày thường thì hắn sẽ ngậm miệng không thèm nói một lời.

Nhưng đế vương rõ ràng rất bực, tiền đồ của hắn sau này coi như rơi xuống sông trôi nổi không ai đoán được rồi, đó là chưa kể có thể ngày nào đó hắn sẽ chìm xuống đáy sông không thấy mặt trời cũng nên. Đến lúc này cũng không có gì không tốt, coi như hắn bán chút ân tình, biết đâu sau này có thể được người trước mặt giúp nói đỡ vài câu trước mặt đế vương.

Nếu không hắn cũng sẽ không tới đây.

Thị vệ kia chỉ là do dự một lát đã thống khoái nói ra hết tình hình thực tế mà hắn biết, "Ta được phái đi tìm tung tích mẫu thân của Sở Dịch."

Liên Vân nghe đến đây thì quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa trước đóng chặt của cửa hàng giống như còn thấy được đôi nam nữ ở đối diện. Đáng tiếc cách ván cửa dày thế này dù bọn họ có còn ở đó thì hắn cũng không thấy được, huống chi bọn họ đã sớm không còn ở đó.

Hắn nhếch miệng thành một nụ cười trào phúng sau đó chậm rãi quay đầu lạnh mặt nói: "Nếu Sở Dịch đã đón người đi thì khẳng định sẽ để ở một nơi các ngươi không tìm thấy. Nếu không quả là uổng công hắn ở Hà Tây Thượng Quận nhiều năm như thế."

Trong lòng thị vệ cũng nghĩ thế nên hắn liên tục gật đầu lại thở dài nói: "Là ta vận khí không tốt bị sai đi làm việc này. Cũng may thánh thượng cũng không ép tiếp tục phải tìm người bằng không ta chỉ sợ lần tới sẽ phải dâng cái mệnh này lên. Sau này còn phải nhờ Liên đại nhân nói tốt giúp. Liên đại nhân có gì dặn dò thì cứ nói, ta sẽ giúp ngài làm thỏa đáng."

Liên Vân không nói được hay không mà chỉ nhìn thoáng qua tùy tùng của mình. Tùy hỗ lập tức lấy ra một túi vàng đưa qua nói: "Ngài cầm lấy mà tiêu, bồi bổ thân thể cho tốt."

Thị vệ lập tức vui vẻ vội duỗi tay đón lấy rồi cảm tạ lần nữa. Liên Vân rời đi trước, chen vào con phố náo nhiệt kia rồi đi qua trước cái quán nhỏ lúc trước gặp hai người kia.

Người bán hàng rong đã chuẩn bị thu dọn đồ muốn về bỗng nhiên lại thấy một vị công tử trẻ tuổi ăn mặc cực kỳ quý giá đi tới trước mặt thì lập tức tươi cười dò hỏi hắn có muốn mua cái gì không.

Tầm mắt Liên Vân nhìn chằm chằm đống trâm gỗ còn chưa kịp cất. Chúng nó xám xịt, không có châu báu, không có vàng bạc điểm xuyết, không hề tinh xảo hoa mỹ. Nhưng vừa rồi nàng đã cười nụ cười từ đáy lòng.

Trong mắt hắn nổi lên mờ mịt, lại nhìn quanh bốn phía rồi cứ thế ngây người. Người bán hàng rong thấy hắn cũng không phải muốn mua đồ thì thu dọn nhanh hơn rồi gánh quang gánh rời đi.

"Lang quân, nên trở về thôi." Tùy tùng chạy đến trước mặt hắn nhắc nhở một tiếng.

Cuối cùng Liên Vân cũng hoàn hồn không nghĩ đến quá nhiều đều những chuyện vừa rồi nữa mà đi tới xe ngựa dừng nơi đầu phố.

Lúc ngồi trên xe ngựa hắn mới chậm rãi cân nhắc những lời vừa rồi tên thị vệ kia nói. Đế vương không tiếp tục tìm kiếm Sở mẫu nhưng cũng sẽ không cứ thế từ bỏ. Hắn nhớ lại nụ cười khiến người ta lạnh run của đế vương, giữa mày cũng không nhịn được nhíu lại.

Chờ quay lại phủ tùy tùng mới hỏi hắn: "Mới vừa rồi vì sao lang quân không nói với hắn chúng ta biết Sở mẫu ở đâu?"

Như vậy so với dùng vàng mua nhân tâm thì càng thỏa đáng hơn, còn có thể khiến cái gai trong mắt lang quân là Sở Dịch không được yên.

Khuôn mặt anh tuấn của Liên Vân không có biểu tình gì, ánh trăng chiếu lên đầu vai hắn càng khiến hắn có vẻ quạnh quẽ cô đơn hơn.

Hắn nói: "Vì sao ta phải nói cho hắn?" 

Nói cho hắn để hắn tìm ra Sở mẫu thì đối với hắn cũng chẳng có chỗ tốt gì.

Đế vương không tiếp tục tìm kiếm Sở mẫu thì hơn phân nửa đã chuyển mục tiêu sang người Triệu Nhạc Quân. Sở Dịch ở đương triều nói Triệu Nhạc Quân khả năng đã mang thai con hắn, còn có cái gì có thể uy hiếp Sở Dịch tốt hơn cái này chứ?

Cho nên có tìm được Sở mẫu hay không đối với đế vương lúc này thì cũng chẳng quan trọng nữa.

Hắn cũng hy vọng Triệu Nhạc Quân ở lại Lạc Thành chứ không phải theo Sở Dịch đến Thượng Quận.

------------------------------

Triệu Nhạc Quân cảm thấy eo mình sắp đứt rồi. Nàng ghé vào trên giường không muốn động đậy chỉ muốn ngủ.

Thế nhưng Sở Dịch quấn lấy nàng hồ nháo nửa đêm lại tỉnh dậy lúc sáng sớm. Lúc này tinh thần hắn sáng láng nhẹ nhàng xoa ấn eo nhỏ cho nàng.

Đêm qua nàng khó có được lúc không kháng cự mà thuận theo hắn. Hắn nhất thời động tình ôm lấy nàng từ phía sau rồi yêu thương nàng.

Hắn biết mình một khi đã động tình thì sẽ có chút không kiềm chế được nhưng cho tới giờ hắn mới được nếm thử mấy tư thế mới, quả thật vừa mới mẻ vừa kích thích. Hắn biết nàng cũng thích, lúc nàng than nhẹ hắn làm gì còn lý trí gì nữa. Hắn chỉ nhớ mình cứ thế tiến quân chinh phạt.

Chờ đến khi tỉnh lại vào buổi sáng, nhìn thấy bên hông nàng còn hằn dấu tay hắn mới nhớ đến hôm qua mình hoang đường thế nào. Trong lòng hắn vừa đau lòng vừa hối hận, chỉ có thể giúp nàng xoa bóp để thư giãn.

Triệu Nhạc Quân xác thật cũng cảm thấy được xoa ấn thật thoải mái nhưng oán trách với hắn không hề giảm bớt. 

Sở Dịch ở bên cạnh dỗ nàng nói chuyện vài lần nhưng vẫn không được đáp lại. Khóe mắt hắn nhìn thấy bàn chân nhỏ chưa đi tất của nàng thì nhớ đến hồi ở Thượng Quận tất nàng bị rách.

Trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, Triệu Nhạc Quân lập tức cảm thấy bàn chân bị người ta cầm lấy, có có thứ gì đó ấm áp mềm mại dán lên chân nàng.

Nàng giật mình quay đầu lại thì thấy người nào đó đang gặm chân nàng. Mặt nàng lập tức đỏ lên, muốn rút chân ra. Kết quả hắn lại hôn lên mắt cá chân nàng.

"—— Sở Dịch!" Nàng nhịn không được run lên một chút.

Lúc này Sở Dịch mới ngẩng đầu cúi người tiến đến ôm lấy nàng nằm xuống.

"Quân Quân, nếu như bệ hạ còn kéo dài chuyện của chúng ta thì nàng theo ta về Thượng Quận đi." Nói xong hắn cúi đầu muốn hôn lên trán nàng nhưng Triệu Nhạc Quân vội né tránh.

"Chàng mới hôn chân ta, đừng lại đây!"

Sở Dịch hắc hắc cười: "Đều là nàng mà nàng còn ghét bỏ." 

Sau đó hắn cúi đầu nháo bằng được.

Triệu Nhạc Quân tránh né không được liền bị hắn vững chắc hôn lên miệng. Nàng ghét bỏ nâng tay áo lau mặt.

Sở Dịch thật là bó tay nàng, một người được nuông chiều từ bé như nàng đến bản thân mình cũng có thể ghét bỏ!

Hắn nói: "Nếu như ta trở về Thượng Quận mà nàng thật sự có thai, ta lại không ở bên cạnh nàng thì sao ta yên tâm được? Cho nên chờ người Hồ rời đi nàng theo ta được không."

Hắn biết Võ Đế hiện tại đang nhìn chằm chằm hắn, khẳng định sẽ không dễ dàng nhả ra.

Nàng lại trầm mặc một lát mới đúng sự thật nói: "Chưa chắc ta đã có thể hoài thai."

Sở Dịch nhíu mày, cúi đầu nhìn đôi mắt hơi âm u của nàng, trong lòng lại có dự cảm không tốt.

Quả nhiên hắn lại nghe thấy nàng nói: "Chàng chưa từng hoài nghi vì sao thành thân hai năm mà ta vẫn không có động tĩnh gì sao? Ta vốn thể hàn, không dễ hoài thai. Sau khi Liên Vân trở về đã giúp đã điều dưỡng nhưng cơ thể vẫn không có cải thiện mấy."

Sở Dịch lập tức ngồi dậy nhìn nàng với ánh mắt nặng nề: "Sao lúc trước nàng không nói với ta?"

Nàng nhấp nhấp môi: "Chúng ta luôn ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, ta có nói thì sao chứ?"

Hơn nữa lúc ấy mẹ hắn luôn nháo ầm lên, nàng thật sự không muốn để ý tới, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.

"Nàng nói ta tự nhiên sẽ coi trọng sức khỏe của nàng là trên hết!" Hắn có chút tức giận. Thê tử của hắn không khỏe mà hắn lại không biết, ngược lại trúc mã của nàng lại biết rõ. Mặt Sở Dịch tái đi.

Triệu Nhạc Quân thấy hắn tức giận thì rũ mi. Sắc mặt Sở Dịch lập tức biến thành màu đen, cùi đầu nhìn nàng hỏi từng chữ một: "Có phải nàng cũng nghĩ nếu chúng ta không có con thì mọi việc sẽ càng tiện hơn không? Cho nên nàng mới không nói, vì nàng cảm thấy ta sẽ giống mẫu thân mình phải không?!"

Nàng tưởng hắn sẽ để ý chuyện nàng không thể sinh con rồi nạp thiếp, hoặc trực tiếp hòa li sao?

"Triệu Nhạc Quân!"

Nàng không nói lời nào, cơ bản chỉ cam chịu khiến hắn tức đến gọi cả họ lẫn tên nàng. 

Nàng trầm mặc một lát mới đúng sự thật mà nói: "Sở Dịch, mặc kệ như thế nào hiện tại ta cũng vẫn không thể rời khỏi Lạc Thành được. Ta đi rồi đệ đệ sẽ tứ cố vô thân, thời thế căn bản không cho phép ta rời đi lúc này......"

"Cái gì mà đại cục, cái gì mà thời thế, đều là chó má!" Hắn lập tức đứng dậy rống lên.

Triệu Nhạc Quân nắm chặt tay, dưới tiếng rống giận của hắn sắc mặt nàng trắng bệch. Nàng biết hắn khẳng định sẽ tức giận, nhưng nàng phải gánh vác không phải chỉ có vận mệnh của mình mà còn của em trai nàng và cả Cơ gia. Nàng không thể ích kỷ rời đi lúc này.

Trần gia đã đổ nhưng còn có đám võ tường như hổ rình mồi. Đó là do một tay nàng thúc đẩy tạo thành cục diện này, nàng không thể buông tay rời đi được.

Sở Dịch rống lên một câu này rồi mới thấy vai nàng run lên. Hắn lập tức hối hận bản thân quá mức kíchđộng. Tình cảnh của nàng không có ai rõ hơn hắn.

Hắn hít sâu một hơi, cầm lấy áo ngoài mặc vào, lại không nói một lời xoay người chạy đi.

Triệu Nhạc Quân chậm rãi ngồi dậy, nhìn bình phong trước mặt mà ngây người rồi nhịn không được thở dài.

Nhưng bóng dáng cao lớn của hắn đột nhiên lại lộn lại, xuất hiện trước mặt nàng. Tiếng bước chân của hắn nặng nề chấn động.

Hắn chạy đến trước mặt nàng, ôm lấy mặt nàng gặm lên môi nàng một cái, hung hăng nói: "Ta không phải đang giận nàng!"

Dứt lời hắn lại buông tay, đùng đùng mà chạy ra ngoài. Triệu Nhạc Quân bị hành động của hắn làm cho không hiểu gì cả. Lúc này tiếng bước chân của hắn đi xa nàng mới lắc đầu bật cười.

—— hắn không phải vẫn đang giận sao? Mắt hắn trừng nàng lớn đến nỗi sắp rơi ra rồi kia kìa!

Nhưng ...... Hắn muốn làm gì chứ?

Một khắc sau Triệu Nhạc Quân lập tức che miệng. Trời ạ, hắn vừa mới hôn chân nàng đó, giờ lại gặm miệng nàng!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net