Già Thiên 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nay, Vương tộc thái cổ vẫn ở tít trên cao, đứng trên thiên hạ nhìn xuống đất bằng, chưa từng bị người ta đánh tới như thế?

Hôm nay, đánh tới trời trăng không ánh sáng, quỷ khóc thần gào, Thần Linh Cốc sắp hóa thành quỷ cốc, khắp nơi là tử thi, gió tanh mưa máu vô tận.

Nhân tộc lần đầu tiên bước vào nơi này, tiến vào chinh phạt biến động khủng bố.

Bên kia, Trương Lâm thét dài, ngạo nghễ đứng đó, chiến ý sôi trào, đè ép Tổ Vương thái cổ, sắp chém giết hắn.

Tổ Vương kia tung ra một chiêu mạnh nhất, bốn mươi chín đôi cánh vỗ lên, luân âm đại đạo không dứt, sau lưng xuất hiện thần linh bất hủ.

Ánh sáng chói mắt bùng lên, xuất hiện từng đạo thần hoàn vờn quanh, vỗ cánh, đồng bộ động tác với thần linh, đánh thẳng tới trước.

Xuyên qua vũ trụ hồng hoang, cô đọng thiên địa huyền hoàng.

Khai thiên lập địa, đạo chi thủy, thần chi tắc, toàn lực chém tới.

Định Mạch Khóa Càn Khôn!

Trương Lâm đối mặt với công pháp tuyệt thể của Tổ Vương thái cổ, vẫn vận dụng cổ thuật trong Nguyên Thiên Thư.

Từng đạo thần quang trút xuống từ khe hở, như tơ như lũ hóa thành từng đạo ánh sáng như hoa, xuyên thấu mọi thứ, chọc thủng hư không quấn chặt phía trước.

Đây là thuật định núi non long mạch, có thể trói trời trăng ngân hà, thay trời đổi đất, hôm nay trở thành thần tắc sát sinh.

Tổ Vương thái cổ bị trói cánh, thần linh hiện lên sau lưng cũng bị khóa chặt như bị cố định trong luyện ngục.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bầu trời đêm.

Thân thể hắn bị xé rách, tựa như có xích sắt đang cuốn lấy, kéo chặt đứt rời.

Trương Lâm như đã hợp đạo, lật tay đánh xuống thần quang vô tận, đại đạo bùng nổ, ầm ầm giáng xuống cực kỳ khủng bố.

Phốc!

Tổ Vương kia bị thiên đạo thần liên cắn nát, nguyên thần bay ra muốn đoạt đạo khu, bị đạo minh ầm ầm đánh thành phấn bụi.

Ầm!

Nhưng cùng lúc, Nguyên Thiên Sư cũng bị thương nặng, gần như bị xé thành hai nửa, một vị Tổ Vương già yểu hết chỗ nói xuất hiện, xé mất nửa người của hắn.

Một vị Tổ Vương cuối cùng trong Thần Linh Cốc hiện thân, hắn vẫn ngủ say đến nay mới thức tỉnh, phá tan Thần Nguyên đi ra.

Hắn không có tóc, da đầy nếp nhăn, hiển nhiên thọ nguyên đã cạn đến mức đèn cạn dầu, nhưng cũng cực kỳ hùng mạnh, khủng bố đến cực điểm.

Đó là tổ đương thời của Thần Linh Cốc.

Trương Lâm toàn thân đầy máu, lông đỏ trên người cũng bị nhuộm đỏ, nhưng hắn vẫn trấn tĩnh, không nối lại nửa người, lẳng lặng đối mặt phía trước.

- Trương Lâm...

Trên vách núi, Dương Di đầy nước mắt, Nguyên Thiên Sư oai hùng vẫn hiên ngang như trước.

- Tổ sư!

Diệp Phàm tiến lên muốn ra tay.

Trương Lâm cản lại, nói:

- Tám mươi mốt cây cờ có thể hủy thiên diệt địa một lần, ngươi tự quyết định khi nào sử dụng, nhưng mà lấy ra chúng nó sẽ nhanh chóng hủy hoại, không thể để lâu.

Nói xong những lời này, hắn ung dung đối mặt nhìn thẳng Tổ Vương xa xưa nhất phía trước.

Một đêm sắp qua, vầng trăng ngã về tây, đã không còn nhiều thời gian.

Trương Lâm nhìn trời, nhìn lại bên này, không nói gì nữa, xoay người nhìn về vách núi xa, nơi đó có một bóng hình xinh đẹp.

Bỉnh minh phủ xuống, không còn nhiều thời gian, hắn sắp phải biến mất.

- Trương Lâm!

Dương Di khóc lớn mặc kệ mọi chuyên lao tới nhào vào lòng Trương Lâm, mặc cho máu loãng nhuộm bẩn quần áo trắng của nàng, ôm thật chặt không muốn buông tay, sợ chỉ trong khoảng khắc là hắn sẽ biến mất.

- Nghe ta, phải sống cho tốt.

Trương Lâm vỗ nhẹ lưng nàng, chậm rãi lau nước mắt trên mặt của hắn.

Vào lúc này, Tổ Vương hùng mạnh nhất Thần Linh Cốc lại ra tay, đại đạo đè bầu trời, hủy hoại mọi thứ.

- Thiên thu vạn cổ, nhất mộng trảm đạo!

Cùng lúc, Trương Lâm quát, thân thể hắn hóa thành một đạo thần quang bất hủ.

Không có âm thanh, không có dao động, không có bờ bển, cực kỳ tường hòa, đạo thần tắc chém hết Thần Linh Cốc, Tổ Vương kia đứng mũi chịu sào, nhanh chóng bị chưng khô.

Tiếp đó, tất cả sinh linh trong cốc không ngừng vỡ vụn, biến mất trong đạo ánh sáng bất hủ.

- Nên làm đã làm, Nguyên Thiên Sư nhất mạch diệt trừ Thần Linh Cốc, trấn áp Bắc Vực, để cho Nhân tộc thanh bỉnh.

Trương Lâm lời cứng cỏi như chuông vang.

Cuối cùng, hắn vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt cuối cùng cho Dương Di.

- Trương Lâm!

Dương Di dùng sức ôm lấy hắn, sợ hãi mất đi.

Một tia bỉnh minh sáng ngời cắt qua không trung.

Toàn thân Trương Lâm nhuộm một tầng ánh sáng vàng rực, một thân lông đỏ biến mất, lộ ra hình dáng oai hùng.

Hắn cười sáng lạn, vẫn như còn trẻ, tự tin, phong thái siêu phàm, Dao Trì Thánh nữ Dương Di lập tức ngây dại, ruột gan đứt từng khúc, nước mắt rơi như mưa, muốn dùng sức níu kéo.

Nhưng mà hết thảy thành không, bóng đáng hùng vĩ thành cát bụi trong tay nàng, trở thành mảnh vỡ ánh sáng chậm rãi trôi đi, biến mất xa xăm.

- Không, Trương Lâm... chàng...

Dương Di khóc lớn, nước mắt chảy dài, muốn lưu lại một đoàn ánh sáng cuối cùng, nhưng cũng không cầm giữ được.

Mảnh vụn ánh sáng không ngừng trôi đi, tràn qua khe bàn tay của nàng, bóng người hùng vĩ mơ hồ dần mất đi.

Nguyên Thiên Sư đời thứ năm phong thái vô thượng buông tay trần đời, khiến người ta khó quên.

Trong bóng đêm lóe ra tia càn khôn, để cho Nhân tộc một lần bỉnh an, cuối cùng hóa đạo bước đi trong ánh bỉnh minh, trở thành một đạo sáng chói vĩnh hằng.

Nguyên Thiên Sư đời thứ năm hoàn thành sứ mạng của hắn, làm xong chuyện nên làm, bước đi để lại vô tận đau thương.

Ánh bình minh tinh mơ sẽ ghi khắc lại công tích của hắn, tất cả những gì hắn đã làm...

 Chương 803: Bắc Vực Đại Loạn

Ánh bình minh sáng lạn vĩnh hằng, thân thể Trương Lâm hóa thành mảnh vụn ánh sáng tán đi theo gió, vĩnh viễn biến mất.

Mảnh vụn ánh sáng không ngừng trôi đi, không lưu giữ được, Dương Di thê lương khóc đến xé lòng, nước mắt rơi như mưa, khắp thiên địa là tiếng khóc bi thương của nàng.

Đây là buổi sáng khiến người ta Ầm đạm, khắc sâu vào trong tâm trí, đời này kiếp này cũng khó quên.

Trong lòng Diệp Phàm cũng chua xót, Nguyên Thiên Sư đời thứ năm đã đi mất, anh hùng kết thúc, khóc như bi ca, khiến ta thương cảm.

Đây là nơi an nghỉ của Trương Lâm...

Nụ cười sáng lạn, phong thái vô thượng, bóng người vàng tan vỡ trong bình minh, trở thành vĩnh hằng, hình ảnh bất hủ đóng dấu sâu trong lòng người.

- Trương Lâm... Đừng rời khởi ta, chỉ cần chàng sống, ta nguyện trọn đời trầm luân trong địa ngục, cầu phúc cho chàng.

Dương Di khóc lớn thê thương muốn chết, bất lực quỳ dưới đất, dùng ngón tay chạm vào nơi Trương Lâm đứng, ngón tay trắng nòn gom góp nắm đất kia.

Nàng run run, khóc hô, thổn thức quỳ ở đó, vùi đầu vào nắm đất, vĩnh viễn không muốn đứng lên.

Một đoàn ánh bình minh chiếu vào Thần Linh Cốc, từng tử thần lần lượt hóa thành tro bụi, chỉ để lại một chiếc áo đen rũ xuống.

Cuối cùng đã kết thúc, đoàn chiến đội vô địch đến từ Tử Sơn trở về bụi bặm, Thần Linh Cốc bị hủy hoại.

Ầm!

Diệp Phàm ra tay nhanh như chớp, chỉ lên mi tâm Dương Di, nhanh chóng làm Tiên Thai vỡ vụn của nàng ổn định lại.

Trên trán bóng mịn, tia đỏ hồng thê lương rơi xuống, ánh mắt Dương Di Ầm đạm thần thương, lẩm bẩm nói:

- Ngươi đã rời đi, ta sống còn có ý nghĩa gì...

Nàng không muốn sống một mình trên đời, chỉ muốn được chết, chấm dứt đời này đi theo cùng Trương Lâm.

- Tâm nguyện duy nhất của Trương Lâm tổ sư là hy vọng cô sống thật tốt.

Diệp Phàm nhẹ giọng nói.

Dương Di đau đớn khóc như mưa, ôm nắm đất không ngừng vuốt ve, đặt trong lòng, lại dán xuống mặt đất như vĩnh viễn không muốn rời.

Nàng thổn thức, nước mắt nhòa đi, nghĩ tới những gì đã trải qua.

Vạn năm trước nàng là Dao Trì Thánh nữ, phong hoa tuyệt đại Bắc Vực, cao cao tại thượng, tuấn kiệt thiên hạ đều điên cuồng vì nàng.

Còn Trương Lâm oai hùng tu thành Nguyên Thuật vô thượng, có khả năng thông thiên triệt địa ngạo mạn giữa thế gian, phong thái tự tin.

Một vạn năm trước, một người tiên tư vô song, một người vạn chúng chú ý, Dao Trì Thánh nữ cùng Trương Lâm cùng một chỗ được cho là một đôi.

Nhưng mà đủ loại nguyên nhân, cuối cùng hai người lướt qua, Dương Di Ầm đạm.

về sau Trương Lâm cưới vợ sinh con, nhiều năm sau thành người hộ đạo của Dao Trì, bảo hộ trong im lặng.

Khi về già bọn họ chỉ có thể là tri kỷ, dù có gặp mặt cũng chỉ kính lễ, khó mà đến gần.

Thẳng đến khi tin dữ truyền đến, Trương Lâm tuổi già xảy ra điềm xấu, hóa ma ra đi, Dương Di mới giày khôi gông xiềng lao vào Tử Sơn tuẫn tình.

Một vạn năm, thương hải tang điền, nhưng đối với bọn họ vẫn là một khắc ly biệt, trái tim vĩnh viễn không đổi.

Ánh bình minh vĩnh hằng đọng lại một màn sầu não, Diệp Phàm không muốn nhìn tiếp, quay đầu đi vào sâu trong Thần Linh Cốc.

Trên đường máu tươi chảy tràn, thi thể khắp nơi, toàn là hài cốt, tất cả sinh linh cổ đều chết, không còn một cái sống sót.

Trong nháy mắt rạng sáng, Trương Lâm thi triển ra một đạo thần tắc vang dội cổ kim, nhất mộng trảm đạo chém hết Thần Linh Cốc, đó là một đạo thần quang bất hủ.

Ba đại Tổ Vương toàn diệt, vô số sinh linh cổ tan vỡ, hoàn toàn diệt bỏ.

Chiến lực, phong thái như vậy khó tìm trên đời, một đêm chém ba tồn tại cấp Thánh nhân thái cổ, dũng mành khí phách cỡ nào.

Diệp Phàm đi vào thần cốc này, tiến vào trong đền đài xa xưa, cẩn thận tìm tòi, cuối cùng hắn mang đi một bộ cổ kinh, cùng với một ít kỳ trân.

Chẳng qua hắn sẽ không cướp sạch như châu chấu, bởi vì như vậy không xứng với thân phận đệ tử thủ hạ Vô Thủy Đại đế.

Không lâu sau, hắn đi ra khỏi sơn cốc, thần diễm bùng lên thiêu đốt hừng hực, bao phủ cả thiên địa, hắn dẫn động Nguyên Thiên cấm trận do Trương Lâm bày ra.

Quần núi sôi trào long khí vô thượng, nơi đây trở thành lò lửa không ngừng thiêu đốt, tiếp đó sụp đổ.

- Dương Di tiền bối, phải đi rồi.

Diệp Phàm nhẹ giọng, chuyện nơi này đã xong, không thể ở lại.

Dương Di đứng dậy, dùng vạt áo trắng bao lấy nắm đất vàng, lau khô nước mắt nói:

- Ta… ta hiểu rồi.

Diệp Phàm kinh dị, không quá rõ ràng.

Nàng ngừng khóc, trong mắt có một tia sắc thái, biến thành kiên cường.

Hào quang chợt lóe, một mảnh đạo văn lóe lên, bọn họ rảo bước vào trong vực môn hư không, biến mất khỏi nơi này.

Sơn mạch vô tận đang thiêu đốt, toàn bộ long khí trong lòng đất hóa thành ánh sáng chói lọi, rất nhiều ngọn núi lớn đổ sụp tung đầy bụi.

Không ngừng đổ vỡ như tận thế tiến tới, nơi này trở thành một mảnh hoang vu.

- Đã xảy ra chuyện gì, Thần Linh Cốc ánh lửa tận trời, đang cử hành thánh tế hay sao?

- Dao động thần năng thật mạnh, chẳng lẽ bọn họ đang tế luyện tổ binh vô thượng hay sao?

Từ sau khi Thần Linh Cốc xuất thế, nơi này sớm trở thành một vùng đất ma, không ai dám tới gần, kẻ dám xâm nhập giết không cần hỏi, mấy ngàn dặm đều là cấm địa.

- Không đúng, các người nhìn ngọn núi kia đang sụp đổ, xem ra cốc kia đang lún xuống như bị phá hủy, chẳng lẽ đang có tiến công Thần Linh Cốc quy mô lớn?

Rốt cuộc, mọi người phát hiện khác thường, có người bắt đầu dựa vào lá gan lớn mò tới gần, quan sát xem đã xảy ra chuyện gì.

- Toàn bộ Thần Linh Cốc là xác chết, máu chảy thành sông, nhuộm đỏ mặt đất không còn một người sống.

Mọi người kinh hoảng, rốt cuộc là ai làm? Toàn diệt một Vương tộc thái cổ, quả thực không thể tưởng tượng.

Núi non sụp đổ, sơn cốc chìm xuống, mặt đất lốm vào, tất cả đều đang hủy diệt, nơi này trở thành vùng tai nạn, không bao giờ khôi phục như xưa.

- Trương Lâm dưới trướng Vô Thủy, vâng theo pháp chỉ Đại đế trấn áp Thần Linh Cốc!

Mọi người hoảng sợ, lời này như ma chú quanh quẩn trong núi non, ầm ầm vang vọng thiên địa.

Đây là Thiên Nguyên cấm trận vận chuyển, không ngừng củng cố dấu ấn rõ ràng, thúc đẩy thiên uy vô thượng như Đại đế khẽ gầm lên.

Âm thanh to lớn truyền khắp mảnh đất này, ầm ầm như chiến xa Thiên Đế lướt qua, nghiền ép bầu trời, kích động huyết tính.

- Thần Linh Cốc bị diệt, có ai nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì?

Tin tức vừa truyền ra dẫn tới chấn động dữ dội, Thần Thành là trạm đầu tiên, từ nơi này khuếch tán khắp nơi.

- Làm sao như vậy được?

Ban đầu mọi người không tin.

Thần Linh Cốc là chỗ nào, là đại vương tộc trong vạn tộc thái cổ, dù không giống như Huyết Hoàng Sơn, Thần Tàm Lĩnh, Hỏa Lân Động có Thái Cổ Hoàng, nhưng cũng vô cùng đáng sợ, là một đại tộc huy hoàng.

- Thật sự bị diệt, không chỉ đốt sạch thần cốc, ngay cả khu địa vực đó cũng sụp đổ, tất cả núi non đều sụp mất.

Có người chỉ lên trời thề là tận mắt nhìn thấy tất cả, dẫn tới sóng gió cực lớn.

Tin tức nhanh chóng được chứng thực, có không biết bao nhiêu tu sĩ đến tự mình thăm dò.

Trong đó có Nhân tộc, cũng có rất nhiều các loại cô tộc hình thể dung mạo khác nhau, tất cả sinh linh đều chấn động, nơi này quá đáng sợ, không còn một người sống.

- Thần Linh Cốc bị diệt trừ, hơn nữa là một lần diệt tộc!

Đạo tin tức như sấm nổ khiến màng tai người ta ong ong, thần hồn rung động, làm cho Bắc Vực lập tức đại loạn.

Rung động quá mức, tất cả không thể tưởng tượng, một Vương tộc thái cổ bị diệt, trong một đêm thành lịch sử, vĩnh viễn biến mất.

- Đại đế, Nhân tộc còn có Đại đế chưa chết, là Vô Thủy hạ chỉ diệt Thần Linh Cốc!

Tin tức này vừa truyền ra, làm cho người ta rung động còn hơn cả Thần Linh Cốc bị xóa sổ, mọi người ngây dại nghẹn họng trân trối như hóa đá.

- Vộ Thủy dưới trướng Trương Lâm, vâng theo pháp chỉ Đại đế trấn áp Thần Linh Cốc!

Thần âm này trải qua Nguyên Thiên Thần Trận cùng cố, âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng vang dội hơn cả thiên lôi, ầm ầm vang vọng chấn sụp núi non.

Âm thanh như Đại đế khiến trách, mỗi người nghe được linh hồn run sợ muốn quỳ bái, vĩnh viễn quỳ mãi không đứng dậy.

Cuối cùng, núi non sụp đổ, Thiên Nguyên cấm trận vô cùng thần diệu biến mất không thấy bóng, xóa sạch một ít dấu vết còn lại của đoàn người Diệp Phàm.

Mọi người tranh nhau truyền tụng, làm cho đông đảo cổ tộc hoảng sợ, khiến Bắc Vực sôi trào.

Trương Lâm đã mất, nhưng cái tên này như thần văn Thiên Đế, trọn đời không thể xóa nhòa, đóng dấu vào lòng mọi người.

- Trương Lâm trấn áp Bắc Vực, hủy diệt Thần Linh Cốc.

- Phong thái tuyệt thế, là người dưới trướng Vô Thủy Đại đế, quả nhiên siêu phàm nhập thánh, không thể tưởng tượng, trấn áp giết sạch một mạch Vương tộc thái cổ.

Toàn Bắc Vực sôi trào, các tộc đều xôn xao như nước sôi, rốt cuộc khó mà bình tĩnh.

Núi non sụp đổ, Nguyên Thiên cổ trận biến mất, rất đông tu sĩ, không biết bao nhiêu cường già lao vào Thần Linh Cốc tìm kiếm bảo tàng.

Ngày xưa không ai dám đặt chân vào nơi đây, nhưng mà lúc này đông đảo sinh linh nối chân nhau tràn vào trong.

Vừa sợ hãi vừa hưng phấn, sôi trào rung động, đông đảo tu sĩ Nhân tộc, rất đông cường giả cổ tộc cạy lên từng tòa thạch điện thiêu hủy lún vào lòng đất, dò tìm trong phế tích.

Thật sự có người tìm được không ít bảo bối, tìm được một ít kỳ trân, liên tục có mười mấy bảo tàng lớn bị mở ra.

Ngày này Bắc Vực đại loạn, các tộc thái cổ run sợ, tất cả đều hoảng loạn, phát ra sợ hãi từ nội tâm.

Thần Linh Cốc không đến một ngày đã bị người ta cướp sạch, rất nhiều người có chút đau lòng, thần tàng chân chính đã sớm bị đốt sạch.

Thẳng đến khi có Tổ Vương đến, mảnh sơn mạch này mới yên tĩnh lại, tất cả tu sĩ nơm nớp lo sợ rút lui.

Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, rung động Bắc Vực, thiên hạ kinh hoàng, Tổ Vương thức tỉnh không thể không chú ý.

Trên thực tế, trong lòng có bọn họ đang sợ hãi, không ai hiểu ba vị Vương cổ ở Thần Linh Cốc khủng bố cỡ nào, nhưng đã bị hủy diệt như thế.

Bọn họ không thể không tự mình đến tra xét, muốn biết rõ ràng là chuyện gì.

- Vô Thủy Nhân tộc thật sự còn sống sao, đệ tử dưới trướng của hắn cũng có thể trấn áp Thần Linh Cốc, Trương Lâm này tất nhiên là Đại Thánh thông thiên triệt địa.

Ngày hôm đó, rất đông Vương cổ tụ tập ở mảnh phế tích này, tất cả cảm giác sống lưng phát lạnh, toàn thân đông cứng.

Một trận chiến này Thận Linh Cốc chỉ còn một cô gái sống sót không bị giết ra, còn lại toàn diệt. Người sống sót là Tử Thiên Phượng, là chị của Tử Thiên Đô.

- A...

Thiên Hoàng tử rống to, sắc mặt xanh mét, đập nát chén trà.

Rất nhiều cổ tộc đều biết hắn từng đi du thuyết Thần Linh Cốc, muốn bọn họ xuất binh Nam Lĩnh tắm máu Man tộc, hôm nay lại xảy ra chuyện này.

- Vô Thủy có thể còn sống?

Hắn nghiến răng nghiến lợi, lần này Thần Linh Cốc bị diệt, đả kích rất lớn tới uy tín của hắn. Thân là con thần, có vòng sáng không ai sánh bằng bao phủ, nhưng cũng không chịu nổi tiêu xài như vậy.

 Chương 804: Đấu Chiến Thắng Phật Pháp Chỉ

- Đời người chẳng qua là một thoáng chớp mắt trong dòng sông, nếu chết đi là vĩnh viễn, còn lâu hơn vạn cổ.

- Không được tùy tiện nói chuyện chết, là bởi sống ngắn ngủi hơn chết nhiều lắm, đáng để quý trọng.

Đó là những lời Trương Lâm đã nói, Dương Di si ngốc nghĩ, ánh mắt lại nhòe đi, cuối cùng nàng ôm đống đất vàng kia, từng bước đi xa.

Tiếp theo nàng sẽ đi đâu? Có lẽ là về thạch trại Nguyên Thiên Sư xưa, có lẽ nơi hậu nhân của Trương Lâm, có lẽ là Dao Trì.

Diệp Phàm nhìn nàng rời đi, chỉ có thể phát ra một tiếng than khẽ, nhưng không cách nào giúp được, nhiều chuyện phải tự mình trải qua, mới có thể chân chính bước qua cánh cửa đó.

Bắc Vực rối loạn, Thần Linh Cốc sâu không lường được bị xóa sổ, biến mất khỏi vạn tộc, đảo điên cách nghĩ, nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Thân là đại vương tộc thái cổ, trải qua ngàn kiếp trường tồn xa xưa, vẫn măi sừng sững không ngã, địch thủ nào mà chưa gặp qua?

Trong những năm thái cổ tàn khốc, cổ tộc san sát, trải qua đại chiến máu rơi đầy trời, mỗi trận đại chiến chủng tộc là mấy ngàn đến cả vạn năm.

Bọn họ là tinh túy trong đó, bằng không dựa vào cái gì truyền thừa tiếp tục, càng đánh càng hăng, được phong làm Vương tộc, nhìn quen tràng diện lớn, gặp phải vô tận đại địch.

Vượt qua đại kiếp nạn thái cổ, vốn tưởng rằng có thể đứng trên thiên hạ, chậm rãi tĩnh dưỡng mấy ngàn năm, nào ngờ mới xuất thế đã bị diệt mất.

Hơn nữa, là do bọn họ khinh thường Nhân tộc, trong những năm thái cổ là chủng tộc không được coi trọng, mấy lần có họa diệt tộc, gian nan đi tới hôm nay.

Mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say, nghĩ rằng đã tới thời đại huy hoàng của bọn họ, giờ thành kết cục như thế, khiến cho rất nhiều cổ tộc hít một hơi lạnh, trong lòng run sợ.

Sóng ngầm mãnh liệt, khắp Bắc Vực không bình tĩnh, chỉ có Nhân tộc kích động sôi trào, thủ hạ Vô Thủy Đại đế ra tay tác động lòng người.

Ảnh hưởng trận chiến này quá lớn, tất cả chủng tộc thái cổ đều hoảng sợ, Thần Linh Cốc hùng mạnh như thế còn bị diệt, còn ai không sợ chứ?

Diệp Phàm nghe những tin tức này liền vui mừng, Trương Lâm không chết uổng phí, một trận chiến trấn áp Bắc Vực, khắp nơi e ngại.

Hắn cũng không chậm trễ, chạy về nơi chôn thân rút đi chân thân. Lúc trước lo lắng tiến vào Tử Sơn quá nguy hiểm, trước khi đi hắn để lại thân thể cùng một đoạn nguyên thần, để lại hy vọng sống lại.

Ngọn núi yên tĩnh, không một ngọn cỏ, không một âm thanh, Diệp Phàm đào mặt đất thẳng xuống mấy ngàn thước, lập tức biến sắc.

Có người đến đây!

Hắn liền nóng nảy, đây là đạo khu của hắn, làm căn bản chứng đạo, không thể thừa nhận một chút sơ xuất, là ai đến đến nơi này?

Đến khi đi vào chỗ sâu nhất trong lòng đất, hắn thấy được một cái hang lớn tự nhiên mà thành, Diệp Phàm tức muốn nổ phổi, mắng:

- Tên Đoạn Đức chó chết kia!

Tên mập mạp thất đức kia không có ở đây, nếu không thì hắn đã không ngại treo lên làm bao cát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thiên