Chương 1: Cái chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong biển tự do, tôi quên cả hơi thở.

Những tiếng thở dài khuất sau câu hỏi với nụ cười.

Và vầng trăng kia cũng vẫn đang trốn chạy.

Nhưng nó vẫn còn đang soi rõ chúng ta.

Khi cây kim dài nhất chạm tới trần nhà.

Đôi mắt đẫm lệ này bị trói buộc bởi hiện tại hơn là tương lai.

Trong ước nguyện của tôi, đêm tối đem theo sớm mai vào ảo ảnh.

Hãy tô điểm mọi thứ, vầng trăng kia vẫn đang chiếu xuống chúng ta.

* * *

15-08-1877...

Một cơn gió nhẹ nhợt nhạt bất chợt thổi qua, những vòm cây rì rào đung đưa theo gió. Trời ngày của mùa Thu, những giọt sương còn đọng lại trên tán lá cùng với những tia nắng mặt trời soi xuống vùng đất London. Ở đâu đó, nằm khuất sau trong những hàng cây trong ngoại ô London yên bình là toà lâu đài của gia tộc Heathcote.

"Thiếu gia... mau dừng lại đi !"

"Thiếu gia... đừng chạy lung tung nữa !"

"Thiếu gia... cậu phải mang giày..."

Tiếng la thất thanh của các cô người hầu vang lên trong một căn phòng của gia tộc Heathcote. Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, một cậu bé tầm 6 tuổi chạy ra khỏi căn phòng to đùng, phía sau là 2, 3 cô người hầu vẫn đang thở dốc xách đôi giày của cậu vội vã chạy theo. Còn cậu, chẳng để ý những gì xung quanh, cứ mắt nhắm mắt mở lao đầu chạy về phía trước.

"Thiếu gia, coi chừng..."

"Huỵch...", thân người cậu đã đâm sầm vào một ai đó nên cậu liền ngã nhào xuống đất, cô người hầu hốt hoảng vội chạy lại đỡ cậu bé đứng dậy.

"Jeremiah, con lại không mang giày nữa à ?"

Giọng nói nhẹ nhàng chợt cất tiếng, cậu bé nhanh chóng ngước mặt lên. Một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung, bên cạnh là người đàn ông bảnh trai cao ráo, trên môi hai người nở một nụ cười nhẹ nhàng nhìn cậu bé. Nhưng cậu vẫn cười hìhì cho qua truyện, đang ngoan ngoãn để cho các cô người hầu xỏ chân vào đôi giày.

"Jeremiah này, con đã từng thấy máu chưa ?" - Người đàn ông bỗng khom người xuống, nhìn cậu bé và hỏi.

"Rồi ạ !" - Cậu bé nhanh nhảu đáp.

"Vậy con có sợ máu không ?"

"Sợ chứ ạ ! Có phải người nào có máu rơi xuống đều rất đau đớn phải không ba ?"

"Đúng, lúc đó họ sẽ rất đau, đau về cả tinh thần lẫn thể xác. Nhưng vẫn có người cố gắng kiên cường mà sống thật tốt cho bản thân, và điều quan trọng là họ không bao giờ khóc và từ bỏ."

"Vậy con sẽ giống như những người đó, con sẽ không khóc và dễ dàng từ bỏ."

Người đàn ông khi nghe cậu nói xong iền bật cười, nhẹ nhàng lấy tay xoa đầu cậu, mái tóc màu nâu len lỏi và xen kẽ giữa những ngón tay của ba mình. Đúng lúc đó, mẹ cậu bảo cô người hầu dẫn cậu, Catherine và Alicia đi dạo. Nghe đến việc vui chơi, hai cô bé Cath và Ali sáng mắt lên, cứ nằng nặc kéo cậu và cô người hầu đi một đoạn khá xa khỏi gia tộc. Trong toà lâu đài đó chỉ còn vỏn vẹn hai nụ cười nhợt nhạt.

Gần trưa, cậu cùng Catherine, Alicia và cô người hầu sải chân trên con đường bước về gia tộc. Khi về đến toà lâu đài nguy nga của mình, cậu vội vã chạy ngay vào trong tìm ba mẹ, nhưng mãi vẫn không thấy họ. Cả phòng khách, phòng ngủ, phòng sách,... đều không có. Đúng lúc đó, quản gia của ba mẹ cậu đột nhiên bước tới, liền nhanh chóng quay người lại và chạy về phía bác quản gia.

"Bác ơi, ba mẹ cháu đâu rồi ạ ?" - Cậu nhìn bác quản gia rồi vui vẻ hỏi.

Nhưng bác vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, nắm tay và dẫn cậu vào phòng ăn.

"Thiếu gia, mời thiếu gia dùng bữa !"

* * *

"Catherine, Alicia... cả hai em có nhìn thấy ba mẹ ở đâu không ?" - Jeremiah hỏi

Catherine và Alicia nhìn nhau rồi lắc đầu, cậu bắt đầu suy nghĩ những việc vẩn vơ, nhưng rồi tự nhủ thầm trong lòng rằng, ba mẹ mình bận công việc nên có thể sẽ về muộn. Cậu liền thoát khỏi trạng thái căng thẳng ngay lúc đó và tức thì, thái độ bình thường liền quay trở lại ngay với cậu. Suốt cả buổi ăn trưa, cậu và Catherine, Alicia vui vẻ trò chuyện, trêu đùa nhau như bao ngày.

11:00 PM....

Trời đã về tối, ở đâu đó trong hoa viên của gia tộc còn râm ran tiếng của những chú dế "hát hò" với nhau, nhưng... trong tòa lâu đài đó vẫn còn một người còn bé đang ngồi bên cửa sổ và chờ đợi một ai đó. Cậu bắt đầu lo lắng cho ba mẹ, còn Catherine và Alicia vẫn chơi trò rượt đuổi nhau khắp nhà, hai cô người hầu và bác quản gia chạy theo hai cô bé. Bây giờ, chỉ còn một mình cậu bên cửa số với ánh sáng của chiếc bóng đèn trên trần nhà, cậu vẫn đang cố chờ ba mẹ mình và lo sợ khi họ sẽ gặp chuyện gì đó.

"Thiếu gia, sao giờ này cậu vẫn chưa ngủ ?"

Bác quản gia từ bên ngoài cửa bước vào, ông vô cùng ngạc nhiên và chưa bao giờ thấy cậu thức muộn đến như vậy. Cậu ngước mặt lên nhìn ông, dáng người nhỏ bé, mái tóc màu nâu cùng đôi mắt tím vẫn còn phảng phất nỗi buồn và lo lắng. Đúng lúc đó, cậu thấy ánh đèn xe từ phía xa nên tưởng rằng ba mẹ đã trở về, cậu rất vui mừng và ngay lập tức vội vã chạy ra ngoài. Catherine và Alicia nghe thấy tiếng vui mừng của anh mình, nên cũng chạy theo cậu xem như thế nào. Khi đi ngang qua khu nhà kho, cậu vô tình bắt gặp những giọt máu nhỏ ở trên sàn nhà. Do tò mò, cậu liền mở cửa vào xem bên trong, nhưng thật không ngờ... cảnh tượng này lại làm cho cậu đau khổ nhất.

Ba mẹ cậu nằm lăn lóc trên sàn nhà, từ trên xuống dưới, thân người họ toàn bê bết máu. Máu... là máu... tại sao chúng lại vây quanh khắp thân thể người ba mẹ cậu. Cậu vội chạy lại chỗ hai người và lay lấy thân người họ.

"Ba ơi... mẹ ơi..."

Cậu vẫn lay hai người nhưng họ đã mãi mãi không tỉnh dậy, họ đã bỏ lại cậu và một mình cô đơn, lẻ loi trên cuộc đời này. Cậu khóc, khóc vì mình cảm thấy quá lạc lõng trên thế gian và đôi bàn tay của cậu... vẫn, còn và đang dính rất nhiều máu của họ. Sau đó, Alicia và Catherine cứ nhầm tưởng rằng anh mình giấu gì đó bên trong nên cũng chạy vào cùng các cô nữ hầu và bác quản gia đang thở không ra hơi vì quá mệt với trò rượt đuổi "vô thời hạn" của hai cô bé. Bên trong khu nhà kho, Catherine và Alicia thấy anh mình thẫn thờ đứng đó. Khi những sự việc này ập vào những đôi mắt của Catherine, Alicia cùng các người hầu của hai cô bé, họ đã sợ và hét lên. Tiếng hét đó đến tai của những người hầu khác trong gia tộc, họ vội vã chạy tới nhà kho, nơi mà cậu, Alicia, Catherine và các người hầu khác vẫn đang đứng đây. Họ đã chính mắt thấy cảnh tượng đau lòng này, vì đó là lúc Bá tước Richard Heathcote cùng phu nhân Elena Heathcote đã ra đi mãi mãi.

Cậu vẫn còn khóc, và khóc rất nhiều. Cậu không thể tha thứ cho kẻ đã ra tay sát hại ba mẹ mình, sẽ có một ngày hắn phải trả giá cho những việc làm mà hắn đã gây ra. Cậu không bao giờ dễ dàng bỏ qua, và... cậu sẽ quyết tâm trả thù cho hai người.

"Ba mẹ à... con sẽ làm tốt những công việc còn sót thừa của ba mẹ, xin ba mẹ hãy yên tâm mà yên nghỉ..."

Mùa thu không thể quên, đầy tội lỗi và những vết sẹo... đang đến.

Ba và mẹ sẽ không còn ở đây nữa.

Họ sẽ không cần tôi nữa.

Ngón tay lạnh lẽo của ba khẽ ra lệnh cho tôi.

Mẹ chỉ để lại một chút hơi ấm nhỏ nhoi.

Xin ba mẹ đừng bỏ tôi lại.

Cho dù tôi có nói điều gì...

Tất cả rồi cũng sẽ biến mất sau căn phòng ấy !

Bối rối, say ngủ... liệu còn có gì hơn nữa đây?

Tôi biết khi nào cần phải từ bỏ, tôi ghét những tên kiêu ngạo đó.

Và...

Kể từ ngày đó, tôi bỗng thích màn đêm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net