Chương 6: Tiếp cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Deux avis valent mieux qu'un [1].

Vẫn như ngày nào, tôi lại lê bước trên con đường dài vô tận. Bước từng bước, tôi chợt nhận ra giữa mình có một khoảng cách rất xa xăm, xa đến mức không thể tìm được lối thoát cho chính mình.

Chiếc vòng xiềng xích này, đến khi nào nó mới bị phá vỡ đây?.

***

Cổ xe ngựa bắt đầu lăn bánh, tiếng cọt kẹt phát ra từ bên trong. Sau một ngày có vẻ được Hầu tước và phu nhân Steven nhiệt tình đến thăm, Jeremiah mới có thể dám thở phào một cách nhẹ nhõm. Nhưng không, ngay cả hôm nay cậu cũng không được nghỉ ngơi. Do có sự sắp xếp sẵn của hai người nên hôm nay, chính tại cỗ xe ngựa này, Jeremiah phải đưa Alice đến Bournemouth để du ngoạn.

Cậu nhìn Alice một lúc lâu rồi nhanh chóng gật đầu xuống, thở dài. Cậu chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi mà, chỉ một chút thôi, không được sao?.

Nhưng nghĩ lại, cậu cũng không thể trách Alice được. Hôm nay, Alice vận một bộ váy tay chuông màu beige,  phần ống tay bắt đầu từ khuỷu tay trở xuống được thiết kế xòe rộng với những lớp vải, bèo rủ. Trông cô rất tươi tắn với tâm trạng hiện có của mình. Đã rất lâu rồi Alice không được ra ngoài, đã mang thân là nữ nhi thì trăm mọi sự đều lo lắng, đó là điều tất yếu của mọi gia. Nhưng một khi có Jeremiah đi cùng là hai người đều vô cùng an tâm.

- Alice này, trông em có vẻ rất vui, phải không?. - Jeremiah nói với cô, nhưng cậu chỉ nhìn ra ngoài khoảng không xanh ngắt, với tiếng gió thổi nhè nhẹ.

- Em không vui, anh nghĩ như vậy sao?.

- Ừ.

 Ngưng một lúc lâu, Jeremiah mới trả lời, tiếng bánh xe ngựa cộc cạch trên đường, va vào những hòn đá nhỏ khiến chúng văng ra xa.  

- Không, em hạnh phúc lắm.

Jeremiah giật mình trước câu trả lời của Alice, bỗng chốc cậu khẽ cười, rồi lại nghĩ. Sao trên đời lại có người ngốc đến như thế. Chỉ một điều nhỏ nhặn thế này mà cũng khiến lòng được hạnh phúc sao. Đừng trông đợi nó làm gì ngay khi mình chẳng hề cảm nhận được điều đó. Đối với người từng trải qua một bi kịch nào đó, hay thậm chí có điều tồi tệ nào xảy ra thì định nghĩa của niềm vui có lẽ đã phai nhạt rồi.

Một vết hằn khá sâu, nếu tìm được một điều may mắn khác khỏa lấp nơi thiếu thốn kia, liệu có được không?.

Lúc Jeremiah xoay đầu lại, một nụ cười thư thái như mây trời đang hiện diện trên môi, nhìn cậu với lòng tràn ngập niềm vui.

Tiếng chuông nhà thờ vang lên một hồi ngân dài, lớn đến nỗi từ ngoài thành vẫn có thể nghe thấy. Vậy là cả ba người bọn họ đều đã đặt chân đến Bournemouth rồi.

Không ồn ào, vội vã và sầm uất như London, Bournemouth là một thị trấn nhỏ ven biển nằm ở phía Nam Anh Quốc, quá đỗi bình yên và dung dị. Nhưng có lẽ vì nó nhỏ bé, "không có gì đặc biệt" và ít phô trương như vậy nên Bournemouth mới được mệnh danh là thị trấn yên bình.

Với những bữa tiệc chẳng ầm ĩ, lại chẳng có đông người tham dự, ở Bournemouth này, rất tĩnh. Nó là như thế, nên con người ở đây cũng vậy, nhẹ nhàng và từ tốn mà hưởng thụ cuộc sống, không bon chen, không vồn vã. Sống giữa những con người này, tâm hồn tự nhiên cũng sẽ được thả lỏng hơn. Có khi chính vì Bournemouth như thế, nên lại càng khiến người ta nhớ sâu hơn mỗi khi ghé đến vùng đất này.

Edward bước xuống xe rồi mở cửa cho cậu và Alice. Hôm nay anh là người đánh xe, nhưng không phải chỉ một mình Edward ngồi suốt từ sáng đến bây giờ mà còn có một người khác, họ thay phiên điều khiển cổ xe ngựa. Tên cậu ấy là Clyde, là người làm vườn của gia tộc Heathcote. Chỉ nghe đến đây thôi là đã rất tự hào, phải không?.

Tuy là người làm vườn song cậu ta rất ăn diện, và tính cách của cậu ấy đôi khi... "hơi" vụng về một tí. Thật dễ dàng để có thể giao cho Clyde là người chăm sóc khuôn viên gia tộc nhưng trái lại, muốn làm cho nó trở về như lúc ban đầu thì quả là rất khó. Clyde có biệt tài là chọc phá người khác và tất nhiên, cả thực vật cũng vậy. Đừng hỏi vì sao chỉ mới mùa hè mà cây lá trong vườn đã tuốt hết áo, đã bay hết trang phục dự trữ rồi hay không?.

Thành thật mà nghĩ rằng, Clyde có tính cách như thế nhưng sao Jeremiah lại không hề nổi giận, dù chỉ một ít?.

- Thiếu gia, tiểu thư Alice, mời hai người...

Không đợi đến Edward dứt câu, Clyde liền nhảy vào tiếp chuyện.

- Thiếu gia, chúng ta đã đến Bournemoth rồi. Cậu có cảm thấy đói không? Tôi có mang một chút lương thực theo nè, cậu sẽ ăn chứ!?.

- Clyde, cậu cứ ăn đi, tôi không đói.

- Tôi có hỏi anh bao giờ đâu?.

Edward bật cười thành tiếng nhưng anh nhanh chóng kiềm lại mình, nâng tay Alice và dìu cô bước ra ngoài.

Những đôi chân sải bước trên con đường dài của thị trấn, bầu trời cao với những tia nắng nóng rực hắt xuống từng con người nhỏ bé, một vài cái bóng hiện lên mặt đường. Cảnh vật thật tĩnh, rất lặng.

Để thuận lợi khi ra ngoài, thoát khỏi bầu không gian lạnh lẽo và nhợt nhạt chốn xa hoa, mỗi người đều ăn vận như những người bình dân, một phần vì nó thực sự thoải mái, còn lại có thể tránh được sự chú ý của những kẻ "bám đuôi". Nhưng đến bây giờ, cậu vẫn chưa thực sự hiểu ý của Dượng. Vì sao phải đến đây, tận phía Nam xa xôi này, để làm gì cơ chứ?.

Alice vẫn giữ khư khư trạng thái lúc trước của mình, bước đi bên cạnh Jeremiah. Chẳng nói chẳng rằng, cậu không biết Alice đang nghĩ gì, nơi cô muốn đến là đâu hay thậm chí tự do tự tại làm những điều mình thích.

 Sao lại có thể phụ thuộc vào người khác nhiều như thế, trong khi đó chỉ là tên đã bị giam lỏng cùng với nơi góc khuất sâu trong lòng kia, khóa chặt nội tâm của mình, không để ai biết. Cho dù có thấy thì ai sẽ hiểu cho, ai thông cảm cho?.

Hoặc là không ai cả.

- Tiểu thư, trông cô có vẻ mệt, hay là ghé vào tiệm trà phía trước để nghỉ ngơi, đợi đến khi nào cô khỏe thì chúng ta đến nơi khác.

Đấy là một quán trà Trung Quốc nên tạo cảnh chính của không gian quán nghiêng theo lối của người Trung, nó chẳng quá cầu kỳ nhưng lại được thiết kế khá độc đáo. Trước cửa được treo một tấm bảng hiệu bằng gỗ, cạnh hai bên là những chiếc đèn lồng giấy đỏ, trải dọc từ cửa  vào cho đến hết dãy hành lang tầng trên. Nhưng không một ai chú ý đến điều đặc biệt ở quán này cả.

Không có quá nhiều khách, không gian lại vô cùng rộng rãi, hôm nay lại được đón những vị khách đường xa ghé thăm, trông thật có điều gì đó khác hẳn thường ngày. Mùi trà bay lên từ phía xa, xen lẫn với một chút vị ngọt từ nước táo vừa mới được ép xong, Jeremiah có cảm thật yên bình. Đây là cơ hội tốt để cậu có thể thư giãn một chút ít, rồi sau đó lại cùng ba người tiếp tục chuyến thăm nơi khác trong Bournemouth.

Những con người ấy bước qua cánh cửa, ngồi sẵn vào bàn nhưng chẳng thấy người phục vụ đâu cả. Ngồi đợi một khoảng không lâu, Clyde thấy ai đó đang mở cửa phòng cạnh bên nơi pha chế. Ờ, thì là... nhưng sao cửa phòng nó lại to lớn như thế?.

- Thành thật xin lỗi đã để các vị đợi lâu.

Một giọng nói vang lên, khi cánh cửa phòng bật mở, cả bốn người đều tỏ vẻ hoảng hốt. Đứng trước mặt họ là một người đàn ông, độ khoảng hơn 40 tuổi, điều đáng nói ở đây là ông ta trông như một người khổng lồ. Với chiều cao "khiêm tốn" 240cm, ai cũng ngại khi trò chuyện với ông. Ngại là khi họ không thể ngẩng đầu lên mãi mà tiếp tục cuộc đối thoại, hay thậm chí là giữ nguyên trạng thái bình thường, dán mắt vào thân ông mà đáp lại.

Vẫn là mùi trà xanh quen thuộc nhưng khi uống lại có chút vị và màu sắc khác so với loại trà xanh cậu vẫn hay dùng. Theo như lời của Edward, đây là trà Long Tỉnh của Tây Hồ, một trong những loại trà xanh của đất nước Trung Hoa. Loại trà này rất nổi tiếng, nó có lịch sử lên tới hàng nghìn năm, trà Long Tỉnh có bốn đặc điểm, đó là sắc, hương , vị và hình dáng lá trà. Người ta uống trà Long Tỉnh thường uống trong cốc thuỷ tinh, tốt nhất là chỉ uống ba cốc, cốc thứ nhất để ngửi, cốc thứ hai để uống và cốc thứ ba để nhìn.

- Rất vui được trò chuyện cùng các vị, tên của tôi là Chiêm Thế Sai [2]. - Ông nở một nụ cười, một nụ cười thân thiện chào đón các vị khách xa nhà đến thăm.

Thôi thì trước lạ sau quen, chúng ta vẫn còn có dịp gặp mặt nhau lần nữa phải không, hỡi những vị khách đường xa đáng kính của tôi?.

---

AN: [1] Deux avis valent mieux qu'un: Một câu ngạn ngữ tiếng Pháp, nó có nghĩa "Nhiều ý kiến tốt hơn là một".

[2] Chiêm Thế Sai: Có chiều cao vượt bậc 240cm, ông được người phương Tây đặt biệt danh là "Người khổng lồ Trung Quốc" ở Triều đại nhà Thanh, sinh năm 1841, quê ở huyện Vụ Nguyên, tỉnh An Huy. Ông đã đi chu du thế giới và lấy được một người vợ Anh Quốc. Năm 1893, chỉ sau đúng bốn tháng khi người vợ của ông mất, Chiêm Thế Sai cũng qua đời.

Câu chuyện về ông trong tác phẩm chỉ dựa theo một phần của ghi chép qua thông tin trên Internet, còn lại đều là hư cấu, không có thật trong lịch sử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net