☆CHƯƠNG 4☆: Suất du học kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ta sẽ giết chết ngươi...
         
"Á..." Triều Nhan giật mình tỉnh giấc bởi cơn ác mộng. Nó ngồi dựa vào thành giường thở hổn hển. Mồ hôi túa ra như tắm. Dạo gần đây nó cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ kì lạ. Nó mơ thấy mình bị truy sát bởi một con rồng mang đầu người. Con rồng ấy đang cố giết chết nó. "Liệu có điềm báo gì chăng?" Một cảm giác bất an, lo sợ chợt dâng lên trong lòng nó khi suy nghĩ ấy bỗng chốc ghé ngang. Nhưng rồi nó lắc đầu tự cười bản thân
         
- Thật là... trên đời này làm gì có rồng.
         
Nói rồi, nó tung mền, vươn vai ngồi dậy. Chiếc rèm cửa sổ nhanh chóng được vén lên gọn gàng. Những tia nắng ban mai hồ hởi ùa vào phòng. Nó hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi thơm tinh khiết của sớm mai. Năng lượng lại tràn trề trong cơ thể Triều Nhan. Nó rất thích ánh nắng mặt trời, nhất là sáng sớm vì chúng khiến nó cảm thấy vui tươi hơn rất nhiều.
           
Nhìn lên đồng hồ, đến lúc này, Triều Nhan mới phát hiện... nó sắp sửa trễ học. Ngay lập tức, nó liền ba chân bốn cẳng vệ sinh cá nhân và sửa soạn sách vở.
         
Dưới nhà, bà Võ, mẹ của Triều Nhan đã chuẩn bị xong suất bánh mì và một ly nước lạ màu vàng cho đứa con gái.
         
- Triều Nhan! Con xong chưa, nhớ uống hết ly thuốc rồi hãy lấy bánh ăn và đi học đấy
          
Bà gọi với khi thấy bước chân ùynh uỵch của nó nơi cầu thang. Quả thật Triều Nhan chẳng hề biết bản thân mắc căn bệnh gì. Nó chỉ biết ngay từ hồi nhỏ xíu, khi nó chưa đủ tuổi hình thành kí ức đã phải uống rồi, mỗi ngày. Có nhiều lúc, nó hỏi bố mẹ phải chăng nó mắc bệnh nan y sắp mất rồi phải không. Nhưng ông bà bảo rằng căn bệnh ấy không nguy hiểm đến tính mạng. Nó đành tin thế thôi
           
Quay lại với hiện tại. Thành thật, nó chẳng nghe thấy lời bà nói. Quá gấp gáp, nó chỉ kịp với lấy ổ bánh mì và chạy đi mất. Ly nước màu vàng trên bàn vẫn y nguyên.
         
Ngay khi vừa bước vào cổng cũng là lúc chuông báo hiệu vang lên. Thật may mắn, nó đã kịp giờ. Cuộc sống cấp ba bình thường lại tiếp tục diễn ra cho đến cuối ngày.

- Triều Nhan! Có người nhờ tao gọi mày ra sân sau kià
         
Nó thở dài ngao ngán. Nó thừa biết người ấy là ai. Dạo gần đây nó đang dính phải rắc rối một vụ thị phi tình ái. Nó đã từ chối tình cảm anh chàng lớp bên, một anh chàng khá đẹp trai và được lòng nhiều cô gái. Biết sao được khi nó chẳng hề có tình cảm gì với cậu ta. Từ trước đến nay, nó chưa từng thích một ai cả, không rung động với bất kì ai, dù là một chút. Nhưng cô em gái kết nghiã của cậu ta thì chẳng tin nên cứ làm phiền nó suốt. Nó đủ biết người hẹn chẳng ai khác ngoài cô ta. Dù không muốn, nó cũng đành đi tới, theo một phép lịch sự
         
- Chuyện gì nữa đây? Tôi muốn về nhà sớm, hôm nay là cuối tuần đó
         
Triều Nhan khó chịu cằn nhằn ngay khi vừa mới gặp mặt. Nó muốn họ tự thấy xấu hổ mà không phiền nó nữa. Nhưng cô bé trước mặt dường như không quan tâm lắm, vẫn tỏ ra cố chấp
         
- Chị thật sự không đi gặp anh ấy một lần sao? Anh đang đau khổ lắm. Tôi... Tôi còn từng thấy anh rơi nước mắt vì chị
         
- Tôi đi gặp thì cậu ấy cũng chẳng khá khẩm hơn đâu, chỉ đau khổ hơn thôi. Dù cậu ấy ra sao thì câu trả lời vẫn thế. Với lại... Tôi không thích con trai vì một chuyện vụn vặt mà khóc
         
Câu nói của nó thật lạnh lùng và tuyệt tình. Nó biết đó là điều không nên. Nhưng thà rằng đau khổ một lần rồi thôi còn hơn cứ dai dẳng, âm ỉ mãi. Cô bé kia tỏ vẻ bàng hoàng, ngạc nhiên
         
- Chị đừng quá đáng như thế! Anh ấy nghe thì sẽ đau lắm
         
- Tôi xin lỗi nếu đã quá lời
         
Nói rồi nó quay bước ra về."Thật phiền phức! Anh chàng kia không lên tiếng mà con bé cứ khoái làm to chuyện. Chính nó mới khiến cậu ta thêm đau khổ". Nó bực bội nghĩ, đôi chân cũng rảo bước nhanh hơn. Nhưng cô bé và cùng những người bạn của mình lại nhanh chóng chạy theo giữ chặt nó lại
         
- Tôi sẽ không cho chị trốn. Chị phải đi gặp anh ấy
         
- Đừng có ép người quá đáng - Triều Nhan bắt đầu cáu tiết - Chuyện tụi tôi ra sao không liên quan đến em
         
- Vì tôi là em kết nghiã của anh ấy
         
- Hay là do em thích cậu ta ?
         
Nó đã vô tình thốt ra suy nghĩ của mình. Một câu nói nó thừa biết phải chôn sâu trong lòng. Như chạm phải nơi nhạy cảm nhất của trái tim, con bé câm nín và bất thình lình như núi lửa trào phun. Con bé vung tay tát nó một phát đau điếng. Má nó sưng tấy lên, đau rát.
         
- Chị đừng nghĩ mình lớn tuổi hơn thì muốn nói gì cũng được.
         
Triều Nhan nổi giận phừng phừng. Nó đã nổi giận thật sự. Tất cả đã đi quá giới hạn chịu đựng. Chẳng lẽ vì không muốn làm tổn thương người mình không có tình cảm là sai? Chẳng lẽ phải buộc mình vào một mối tình giả dối mới là đúng? Hay như cô bé kia chấp nhận dâng hiến người mà mình thương cho kẻ khác ? Nó ghét sự giả dối. Nó ghét bị đối xử như người phạm tội nhưng thực chất bản thân chẳng làm gì sai. Triều Nhan trừng mắt nhìn cô bé. Bỗng chốc mọi người nín thin thít.
         
- Tôi có nói sai? Đừng vì tình cảm ngu ngốc của cô mà phiền đến tôi. Chính cô mới là người khiến anh kết nghiã của cô đau khổ nhất. Bây giờ cô chạy đến bên cậu ấy có khi tốt hơn. Tôi nói lần cuối, cô phiền tôi một lần nữa ... thì coi chừng tôi.
         
Nó gằn giọng. Ngay khi vừa dứt lời, bầu trời bỗng nóng bức, gay gắt hơn bao giờ hết. Những tán cây gần đấy vì thế bỗng chốc phụt cháy. Chuông báo cháy lập tức vang lên. Tất cả mọi người đều chạy hoảng loạn. Cô bé vì hoảng sợ đến thất thần mà ngã quỵ xuống đất. Một bên cánh tay bị bỏng mà chẳng biết lý do
         
May thay, ngọn lửa cuối cùng cũng được dập tắt. Hiển nhiên Triều Nhan và cô bé kia đều bị mời lên phòng hiệu trưởng.
         
- Các em ăn gan trời phải không? Dám đốt lửa trong trường. Ngôi trường này xém cháy vì hai em đấy.
         
- Chúng em... không có làm. Những cành cây tự nhiên phụt cháy
         
Cô bé kia run rẩy giải thích, nơi cánh tay đã được băng bó cẩn thận. Nhưng điều đó chẳng khác gì "chăm dầu vào lửa" đối với ngài hiệu trưởng
         
-Thế cánh tay kia là sao? Đừng biện minh.
         
- Tụi em không có. Điều tụi em nói là thật - Đến lúc này Triều Nhan cũng lên tiếng
         
- Tôi sẽ không tin em. Đây không phải vụ đầu tiên của em. Tôi chẳng hiểu sao em luôn liên quan tới lửa. Em xem cây trường này cháy hết bao nhiêu vì em? Cứ cây cối cháy ở đâu là y như rằng thấy em ở đấy.
         

- Nhưng em đâu muốn thế - Nó gục mặt não nề nói
         
- Không phân bua nữa. Vì sự việc quá lớn, các em bị đình chỉ học một tuần để nhà trường điều tra nguyên do. Đồng thời mời phụ huynh hai em vào đây
         
Cuối chào và quay gót ra về, cả chặng đường nó chẳng nói lời nào. Thầy hiệu trưởng nói phải, đây không phải là lần đầu tiên nó bị như thế. Nó đã phải chuyển ba ngôi trường liên tục vì cùng một lí do - đốt cây nhà trường. Nhưng quả thật nó có đốt đâu chứ?
         
- Hôm nay con đã quên uống thuốc phải không?
         
Ông Võ nghiêm mặt hỏi Triều Nhan khi nghe nó thông báo về tội lớn nó vừa gây ra
         
- Chuyện quên uống thuốc thì có liên quan gì đâu bố?
         
Nó khẽ nhăn mặt hỏi lại. Bỗng chốc, nó nhận ra một điều khá kì lạ. Mỗi khi nó quên uống thuốc mà bị kích động thì nhiệt độ sẽ lên cao bất thường khiến cây cối xung quanh phụt cháy.
         
- Chẳng lẽ con có siêu năng lực phải uống thuốc khống chế?
         
Nó hỏi với giọng đầy kinh ngạc. Nó thật không tin mình vừa thốt ra những lời phi lý nhất trên đời
         
- Tưởng tượng vừa thôi cô nương. Bố chỉ lo cho bệnh tình của con. Còn chuyện kia đâu còn là chuyện lạ. Bố mắng mãi cũng mệt rồi - Ông thở dài bất lực trước cô con gái nhỏ
         
- Thế bố phải bảo con biết con bị bệnh gì chứ?
         
- Bố quên rồi
         
- Có người bố nào lại quên mất con mình mắc bệnh gì cơ chứ!
         
Nó bất bình lên tiếng. Cớ sao bố cứ giấu nó suốt chứ? Vừa ấy, bà Võ bước ra, trên tay là xấp hồ sơ kì lạ. Nó chỉ thoáng thấy hình của mình trên một tấm hồ sơ
         
- Mình à! Em đã chuẩn bị xong rồi. Bên đó đã chấp nhận hồ sơ.
         
Ông Võ gật đầu. Thoáng chốc nó bỗng thấy ông nhíu mày, khuôn mặt tỏ vẻ chút đau thương như buộc phải rời xa một điều gì thân thương. Và rồi, ông đưa cho nó một tờ giấy giới thiệu của một trường nội trú bên Mĩ. Nó to mắt kinh ngạc nhìn ông:
         
- Đây là ý gì vậy bố?
         
- Ta quyết định cho con sang Mĩ du học. Bên đó sẽ có cách chữa trị cho bệnh tình của con.
         
- Không! Con không muốn. Sao bố mẹ lại có thể tùy tiện quyết định mà không hỏi ý kiến của con?
         
Nó uất ức phản đối.Nhiệt độ xung quanh lại trở nên nóng bức kì lạ. Nhưng ông bà Võ không hề tỏ vẻ ngạc nhiên trước hiện tượng kì lạ này.Có lẽ đã quá quen rồi chăng? Bà Võ, rất hiền từ, đưa ly nước màu vàng cho nó uống.Ngay lập tức hiện tượng lạ kia liền biến mất
         
- Không mè nheo. Tất cả đều muốn tốt cho con. Dẫu sao con cũng đã gây chuyện lớn ở trường, đến lúc xin nghỉ học cũng được rồi đây!
         
Tình hình càng lúc càng trở nên căng thẳng.Không khí trong nhà trở nên ngột ngạt,nặng nề. "King coong" Tiếng chuông chợt vang lên, như một vị cứu tinh dập bớt ngọn lửa vô hình đang cháy ngùn ngụt xung quanh. Nhưng có lẽ là không.
         
- Đây là người bạn sẽ đi cùng với con. Cậu ấy là con của bạn thân bố mẹ
         
Bà Võ cười hiền, giới thiệu cậu con trai trước mặt.Đó là một anh chàng khá điển trai với mái tóc nâu cùng đôi mắt màu bạc kì lạ. "Con trai gì mà điệu đà,nhuộm tóc,đeo kính áp tròng màu. Chẳng thấy đàng hoàng tí nào cả" Nó đưa mắt dò xét người con trai kia và hậm hực nghĩ.
         
- Con sẽ không thèm đi chung với một người ăn chơi như thế- Rồi nó quay sang anh chàng - Cậu đừng mơ tưởng có thể đi cùng tôi.
         
Để lại đôi mắt khinh người và chán ghét,nó đùng đùng bỏ vào phòng. "Rầm" Cánh cửa được chủ nhân đóng một cách thô bạo.
         
- Có vẻ khó khăn hơn con tưởng - Anh chàng nhìn bóng dáng Triều Nhan với vẻ ái ngại
         
- Không sao đâu Hoàng Quân. Con đã giúp con bé kiếm một học bổng quá tốt - Ông Võ an ủi
         
- Cũng chỉ vì học bổng quy định một nam một nữ. Thật là một quy định lạ mà gia đình hai ta lại thân thiết
         
- Con yên tâm,con bé nhất định hai ngày nữa sẽ xuất phát cùng con
         
Hoàng Quân nở nụ cười trước lời nói như đinh đóng cột của ông Võ. Cậu không ngờ kế hoạch lại diễn ra suôn sẻ đến thế. Cậu đã giả dạng làm đứa con trai út ẩn mặt của gia đình người bạn thân thiết nhà họ. Hiển nhiên gia đình ấy chỉ có một đứa con trai độc tôn duy nhất. Cậu chỉ cấy ghép thêm ký ức của họ về một cậu con trai út thất lạc vừa tìm thấy vài năm cho cả hai bên gia đình. Ôi khi ấy việc lẻn vào nhà để thi triển phép thuật khiến cậu cảm tưởng bản thân hệt như một kẻ trộm. Tuy với bố mẹ Triều Nhan cậu cứ có cảm giác phép thuật đêm ấy cứ loãng ra kì lạ nhưng có lẽ vẫn đủ mạnh vì cho tới tận bây giờ, họ vẫn không nghi ngờ. Mọi thứ dễ dàng hơn cậu nghĩ, đặc biệt là ông bà Võ lại đồng ý và tin tưởng suất học bổng kia một cách nhanh chóng. Trời ạ! Tất cả những phép thuật cậu đang khoe khoang đều ở cấp độ khó cả đấy. May thay cậu luôn chăm chú nghe giảng, lại xuất thân trong một gia đình phù thủy xuất sắc, chúng sẽ không làm khó được cậu. Tất cả đang trên đường thuận lợi. " Hay do mình quá thông minh" Cậu thích thú thầm nghĩ và khẽ nhếch mép cười. Trong khi ấy,một tiếng khóc thổn thức vang khẽ trên phòng.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net