gian khach q2c182-200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhìn theo chiếc ôtô màu đen mang biển hiệu Quân đội vừa chạy qua, thấp giọng nói với Hứa Nhạc bên cạnh. Hắn xuất thân từ Sư Đoàn Bọc Thép 17, Quân Khu I nên đương nhiên biết rất rõ phương tiện đi lại của vị đại lão Quân đội này.

Phương tiện đi lại của các đại nhân vật này đương nhiên không phải chịu sự kiểm tra an toàn bên ngoài. Hứa Nhạc nheo mắt nhìn những chiếc xe xuất hiện trong sương và biến mất cũng trong sương thì biết rằng Cố vấn An ninh Quốc gia, mấy vị Quân khu trưởng và những đại nhân vật khác đều đến rồi. Trong nháy mắt này, chút tự tin mới có trong lòng hắn đột nhiên dao động.

Nếu như những đại nhân vật này đều quyết định sử dụng tiêu chuẩn của Viện Khoa Học Liên Bang thì Tổng Thống Tịch Cách có còn quá chú ý đến tầm ảnh hưởng của Thai Gia và nguyện vọng của Công ty Cơ khí Quả Xác nữa hay không?

Trước đây hắn cũng không nghĩ những chuyện này, chỉ là lúc này nhìn theo những chiếc xe đang từ từ tiến vào, nhìn tòa dinh thự Tổng Thống đang sát dần, sát dần, trong lòng bỗng nảy sinh những cảm xúc khác. Đây chính là trung tâm của quyền lực Liên Bang. Những con người này chính là những đại nhân vật, hiện thân cụ thể của hàng trăm triệu ý chí công dân Liên Bang. Năm đó tại phố Chung Lâu ở Đông Lâm, làm sao hắn dám nghĩ tới mình lại có ngày được tiến vào dinh Tổng Thống như hôm nay, lại được lách người bước qua những đại nhân vật như thế này? Truyện "Gian Khách " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Vào đến dinh Tổng Thống thời gian vẫn còn sớm, hội nghị vẫn chưa bắt đầu. Tổ Kỹ Thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác được sắp xếp vào nghỉ ngơi tại phòng đợi. Một lát nữa Thương Thu sẽ phải thay mặt bọn họ đi phát biểu những lời mang tính tổng kết cuối cùng. Lúc này, cô ta chỉ im lặng ăn một ít điểm tâm trong đĩa trên bàn.

- Có phải có chút căng thẳng không?

Hứa Nhạc nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm, nhìn mấy bức tranh sơn dầu treo trên tường. Chỉ nghĩ đến chuyện các đời Tổng Thống trước đây đều đã ngắm chúng, thậm chí đã sờ tay vào chúng, thì hắn dù có là kẻ trì độn đối với quyền lực đi chăng nữa thì cũng cảm thấy một chút áp lực nặng nề của lịch sử, cùng chút cảm giác bị đè nén bởi quyền lực.

- Có chút ít.

Thương Thu trả lời ấp úng, không rõ ràng cho lắm. Hôm nay cô mặc bộ vest nữ màu xanh nhạt, khiến cho những đường cong trên cơ thể của nàng càng được thể hiện rõ ràng ra, càng trở nên vô cùng xinh đẹp:

- Cứ nghĩ đến việc giảng giải cho các vị Tướng quân, chính khách ấy, lại còn phải giải thích rõ ràng những danh từ kỹ thuật phức tạp nữa, là tôi lại thấy đau đầu.

- Thế mà tôi cứ nghĩ cô cũng giống tôi. Căng thẳng vì đang đứng trong dinh Tổng Thống…

Hứa Nhạc cười khổ nói.

- Hồi tôi học tiểu học năm thứ ba đã đến đây một lần rồi.

Thương Thu liếm chút vụn bánh dính trên môi, nhìn cái nét mặt giật mình kinh ngạc của Hứa Nhạc, mỉm cười giải thích:

- Dinh Tổng Thống mỗi cuối tuần lại mở cửa cho khách vào tham quan một lần. Có gì cần phải ngạc nhiên cơ chứ?

Hứa Nhạc bối rối gãi gãi đầu. Hắn chỉ là một cô nhi đến từ Đông Lâm, làm sao có thể biết được những việc này chứ.

Nhân viên bên phía Văn phòng Tổng Thống đến thông báo, Thương Thu đi theo người đó bước vào bên trong cánh cửa phòng hội nghị đang đóng chặt. Những người trong Tổ Kỹ Thuật Công ty Quả Xác, bao gồm cả Hứa Nhạc trong đó, đều cùng hướng về phía cánh cửa phía cuối hành lang xem tình hình thế nào. Thương Thu liệu có thể trần thuật thành công được hay không.

Cũng không mất quá nhiều thời gian, một lúc sau, Thương Thu đã ôm máy tính quay trở lại. Cô ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhạc, lắc lắc đầu, nói:

- Không nhìn ra được dấu hiệu nào cả.

- Vậy thì đợi thôi.

Hứa Nhạc nói.

Không ai ngờ được, một lần đợi này là phải đợi suốt một ngày một đêm. Bánh qui trong dinh Tổng Thống quả thực rất ngon, trà cũng chính là loại trà đặc sản Sơn Vụ chính hiệu. Nếu chỉ ăn uống như thế này thì chẳng còn gì phải bàn. Hứa Nhạc lo lắng nhìn về phía cánh cửa lớn, trong lòng bỗng dưng xuất hiện những suy nghĩ vô cũng không tốt.

Những đại nhân vật này đã thảo luận lâu như vậy mà vẫn chưa đưa ra được kết luận… Có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng trong đó căng thẳng kịch liệt đến mức nào. Nếu như Chính phủ Liên Bang ngay cả một cơ hội robot đối chiến cũng không cấp cho Quả Xác thì hắn cũng có thể còn biện pháp nào nữa chứ?

o0o

- Tham số kỹ thuật mọi người đều nhìn thấy rõ rồi.

Cố vấn An ninh Quốc gia day day vào giữa trán có chút mỏi mệt, nói:

- Con robot Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang chiếm ưu thế toàn diện…

Hắn nhìn về phía ngài Tổng Thống đang ngồi ở đầu văn phòng nghị sự, mỉm cười, nói:

- Hồ Phu, chúng ta đã cho Công ty Cơ khí Quả Xác quá nhiều cơ hội rồi.

Tổng Thống Tịch Cách vẫn luôn coi ngài Cố vấn An ninh Quốc như thầy, như bạn. Lúc này, nghe thấy người đàn ông nhiều tuổi ấy gọi thẳng tên mình trước mặt toàn thể thành viên Nội Các, lần đầu tiên ông ta không cảm thấy cảm giác thân thiết, mà ngược lại, có một chút phẫn nộ.

 19.01.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 116660 / Điểm: 1274

Tâm trạng:

Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm

Chương 184 

Điện thoại từ Phí Thành (1) 

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Truyện "Gian Khách " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Gian Khách " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trời đã về khuya, những Đặc công của Cục Đặc Cần cảnh giác kiểm tra nghiêm ngặt bốn phía, nghe những mệnh lệnh thỉnh thoảng truyền đến tai nghe, không một giây lơi lỏng. Bọn họ đều hiểu rất rõ ràng rằng nếu như bọn gian tế Đế Quốc có năng lực thâm nhập vào Liên Bang hơn nữa tối nay còn phát động hành đột đột kích, tấn công vào dinh Tổng Thống thì Liên Bang sẽ phải hứng chịu một sự đả kích nặng nề nhất trong lịch sử trước giờ chưa từng có. Bởi vì lúc này Nội Các cũng như những nhân vật chủ chốt của Quân đội Liên Bang lúc này đều đang tập trung toàn bộ trong Phòng hội nghị của Văn phòng Tổng Thống.

Đương nhiên, dưới quang huy chói lọi của Đệ Nhất Hiến Chương, từ trước đến giờ chưa hề có Đặc công gian tế nào của Đế Quốc có thể thâm nhập vào Liên Bang. Sự căng thẳng của những Đặc công Cục Đặc Cần chủ yếu phần lớn là đến từ uy áp mạnh mẽ của các đại nhân vật bên trong kia nhiều hơn.

Tổng Thống Tịch Cách, chỉ còn lại bốn tháng của nhiệm kỳ tại nhiệm, lúc này ông đang ngồi trước bàn làm việc, ký một văn kiện điện tử nào đó rồi chuyển sang cho phía văn phòng. Sau đó mới từ từ ngẩng đầu, ngước nhìn ngài Cố vấn An ninh Quốc gia với một chút thành khẩn, một chút cảnh cáo thậm chí còn có một tia ánh mắt van xin trong đó nữa, ông ta im lặng một lúc sau rồi mới nói:

- Các vị cứ thảo luận ra một kết quả trước đi đã.

Suốt từ chín giờ sáng đến bây giờ đã là nửa đêm mà cuộc thảo luận trong dinh Tổng Thống vẫn chưa có kết quả. Mà cũng không thể nào ra kết quả được. Quyết định tiêu chuẩn nào của con robot thế hệ mới của Liên Bang mặc dù là một chuyện lớn, nhưng cũng không đến mức phải khiến Liên Bang phải tiêu tốn vô số thời gian của những đại nhân vật ở đây như vậy. Chỉ là những người ngồi trong dinh Tổng Thống đều biết rõ ràng cuộc cạnh tranh tiêu chuẩn robot thế hệ mới còn mơ hồ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống nhiệm kỳ kế tiếp. Vì vậy bọn họ không thể không cẩn thận.

Cố vấn An ninh Quốc gia, Tổng Tư Lệnh Quân Khu I, Quân Khu 2 sớm đã biểu đạt thái độ của mình. Một khi số liệu kỹ thuật của Viện Khoa Học Liên Bang vượt trội hơn của Công ty Cơ khí Quả Xác, như vậy đương nhiên Quân đội Liên Bang muốn lựa chọn tiêu chuẩn của Viện Khoa Học Liên Bang rồi. Nhưng Tổng Giám Đốc của Công ty Cơ khí Quả Xác đang ngồi ở một góc sáng sủa trong phòng lại nhận được sự ủng hộ của Cố vấn Khoa học Liên Bang thì vẫn chưa cúi đầu chịu thua.

Kỳ thực, cuộc đàm phán của những đại nhân vật chính trị đến cuối cùng thì cũng không khác gì việc trẻ con đánh nhau là mấy. Liên quan đến những ích lợi quyền lực lớn như thế này, chẳng ai dễ dàng nhượng bộ. Trong suốt mười mấy tiếng thảo luận liên tục ấy, chỉ có Chung Tổng Tư Lệnh Quân Khu IV tại Tây Lâm thông qua điện thoại đường dài mà tham gia, cùng với Tổng Tư Lệnh Quân Khu III bị kẹp ở giữa là vẫn giữ thái độ im lặng.

Tổng Thống Tịch Cách nhìn lướt qua những gương mặt khác nhau với những biểu cảm cảm xúc khác nhau trong phòng, trong lòng bỗng có một suy nghĩ kỳ lạ chưa từng có. Nhiệm kỳ lần này của ông ta đã gần đến lúc chấm dứt rồi, những thành viên trong Nội Các tự nhiên sẽ không còn luận sự theo sự việc thực tế như trước đây nữa. Ông ta hiểu rất rõ ràng, rất nhiều người ở đây, bao gồm cả vị Cố vấn An ninh Quốc gia đều đang lo nghĩ đến quyền lợi của bản thân mình sau khi Tổng Thống mới nhậm chức.

Giống như những miêu tả về hệ thống chính trị Hoàng triều xa xưa trong những vở kịch vậy. Thần tử có thể đầu hàng, có thể có tâm ý khác nhưng chỉ có duy nhất Hoàng Đế là không thể làm như vậy được. Tổng Thống Tịch Cách biết mình không phải Hoàng Đế nhưng ông ta cũng không thể giống như những con người này, suy nghĩ quá nhiều đến vấn đề lợi ích. Coi như bản thân thực sự giúp đỡ một bên nào đó, thì liệu ông ta có còn được làm Tổng Thống thêm một nhiệm kỳ nữa hay không? Vài tháng nữa thôi, ông ta sẽ chỉ còn là Tổng Thống tiền nhiệm. Những đãi ngộ cùng sự kính trọng mà ông ta sẽ được hưởng nhất định cũng sẽ ít đi so với hiện tại. Và cũng chính vì nguyên nhân này mà ông ta vẫn chưa ra kết luận cuối cùng cho tiêu chuẩn của robot thế hệ mới. Truyện "Gian Khách " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cho dù là hiện tại tiêu chuẩn robot của Viện Khoa Học Liên Bang đã dành được sự ủng hộ tuyệt đối từ phía Quân đội, còn toàn bộ công sức của Công ty Cơ khí Quả Xác trước đây gần như tan tành trong giây phút, nhưng Tổng Thống Tịch Cách vẫn như trước giữ im lặng.

Hai thế lực chính trong Chính phủ Liên Bang giờ đây đã lộ rõ mặt với nhau rồi. Mà bên phe ủng hộ Viện Khoa Học Liên Bang thì đang chiếm ưu thế áp đảo. Cố vấn An ninh Quốc gia nheo mắt nhìn Tổng Thống Tịch Cách, trong lòng thầm nghĩ ngươi dù sao cũng chỉ là một tượng đài bằng bùn đất mà ta dựng lên, giờ phút này lại còn muốn giở trò này nọ với ta hay sao? Ai cho phép chứ.

Đúng lúc vị thầy giáo, người bạn thân của Tổng Thống đang định lên tiếng thúc ép Tổng Thống Tịch Cách đưa ra quyết định cuối cùng thì từ hệ thống liên lạc của Văn phòng Tổng Thống đột nhiên vang lên một giọng nói:

- Hạm đội Vũ trụ xin kết nối liên lạc.

Nghe thấy câu nói ấy, những người có mặt trong Văn phòng Tổng Thống lúc đó đều có chút ngỡ ngàng, ngay cả vị Chung Tổng Tư Lệnh đang gần như ngủ gật nãy giờ trên màn hình trên tường cũng phải chậm rãi ngẩng đầu dậy. Dưới tình hình như thế này, nếu như vị Nữ tướng quân ba sao của Hạm đội Vũ trụ thể hiện ý kiến ủng hộ phía bên nào thì đó sẽ là ý kiến mang tính quyết định nhất.

Sau một vài giây tiến hành điều chỉnh tần số, thì trên màn hình lớn treo trong Văn phòng Tổng Thống xuất hiện gương mặt của một nữ Tướng Quân. Người nữ Tướng Quân này ước chừng khoảng 45 tuổi, ngũ quan lạnh lùng. Những đường nét trên khuôn mặt tựa như dao cắt khiến cho người khác nhìn vào khuôn mặt ấy có cảm giác bị một con dao băng đâm cho một nhát chí mạng.

Hồng Dư Lương, nữ Thượng Tướng ba sao duy nhất của Liên Bang. Thống lĩnh đại đội chiến hạm vũ trụ Liên Bang 3 tuần hành trong vũ trụ. Đã từng có vô số công trạng trong công cuộc chinh chiến giữa các hành tinh. Chưa hành tinh nào trong Liên Bang mà không có dấu chân của cô ta. Cô ta tựa như một tảng đá trong vũ trụ, đầy góc cạnh mà cực kỳ lạnh lẽo.

- Ý kiến của cô như thế nào?

Tổng Thống Tịch Cách tường thuật lại một lượt những thảo luận cùng những tranh luận trước đó rồi hướng về phía người nữ Thượng Tướng trên màn hình mà hỏi.

- Thưa Tổng Thống tiên sinh. Tôi đã xem qua các tham số kỹ thuật của cả hai bên. Tôi cho rằng bên Viện Khoa Học Liên Bang chiếm ưu thế hơn.

Vị nữ Tướng Quân trên màn hình lạnh lùng liếc mắt nhìn những con người bên kia, lạnh nhạt nói:

- Sự uy hiếp của Đế Quốc gần ngay trước mắt, vậy mà những người các ông còn có hứng thú ngồi đây mà cãi nhau. Các ông không biết cái gì gọi là hổ thẹn à?

Trong Văn phòng Tổng Thống đều là những đại nhân vật, Hồng Dư Lương cho dù lý lịch dày dặn, thành tích rất lớn nhưng chọn đại ra một người cũng đã đủ đè bẹp cô ta, vậy mà cô ta lại dám nói năng không chút khách khí, trực tiếp lột trần những chiếc mặt nạ trên mặt của mỗi người. Những người trong đó cũng chỉ biết cười trừ mà không có bất cứ phản ứng mạnh mẽ nào hết. Bọn họ đều hiểu tính khí của nữ Thượng Tướng này, chẳng ai làm gì được cô ta.

 19.01.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 116660 / Điểm: 1274

Tâm trạng:

Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm

Chương 184 

Điện thoại từ Phí Thành (2) 

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

- Tổng Thống tiên sinh. Thời gian gấp rút. Tôi ủng hộ tiêu chuẩn của Viện Khoa Học Liên Bang.

Hồng Dư Lương nói.

- Tôi kỳ thực cũng có ý kiến này.

Tham mưu trưởng Chủ tịch Hội nghị Liên tịch, kiêm nhiệm Tổng Tư Lệnh Quân Khu I Mại Nhĩ Tư nói với giọng nói tràn đầy sự mỏi mệt:

- Phía Đế Quốc bên kia đã ngo ngoe bắt đầu rục rịch, dân chúng Liên Bang không biết rõ ràng, thế nhưng chúng ta đều biết rõ. Chúng ta không thể nào tiêu phí thời gian vào việc này được nữa.

Hai vị đại lão Quân đội đã nói ra những lời này, nét mặt của Tổng Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác có chút khó coi, ông ta liếc mắt nhìn về phía vị Cố vấn Khoa học Liên Bang và tự hiểu rằng hôm nay mình có thể không chiến đã bại. Mặc dù thái độ của Tổng Thống Tịch Cách còn không rõ ràng, nhưng các tướng lĩnh Quân đội đều đã thể hiện thái độ cụ thể. Trong hoàn cảnh này, ngay cả Tổng Thống cũng phải tôn trọng đối phương.

Phó Viện Trưởng, đại diện cho bên Viện Khoa Học Liên Bang mỉm cười đứng dậy, hướng về phía các vị đại nhân vật trong phòng cũng như hai vị Tướng Quân đang ở trong vũ trụ xa xôi kia, lớn tiếng nói:

- Kết quả hội thảo nghiên cứu kỹ thuật đã chứng minh con robot mang tên Tử Hải do Viện Khoa Học Liên Bang chế tạo, xét về mọi phương diện đều toàn diện áp đảo thiết kế của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác. Tôi có thể cam đoan với toàn bộ Liên Bang, con robot thế hệ mới của Viện Khoa Học Liên Bang nhất định có thể giúp đỡ Quân đội trong cuộc chiến chống Đế Quốc, giành được thắng lợi trước giờ chưa từng có. Truyện "Gian Khách " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lời của ông ta vừa dứt thì cánh cửa nặng nề của Văn phòng Hội nghị Chính phủ đã bị đẩy ra. Phó Chủ Nhiệm Văn phòng Tổng Thống Bố Cách nét mặt kỳ dị đi vào, lớn tiếng nói:

- Điện thoại từ Phí Thành.

Không khí trong Văn phòng Tổng Thống chỉ vì năm chữ ‘Điện thoại từ Phí Thành’ này mà trở nên cổ quái dị thường. Tổng Tư Lệnh Quân Khu III cùng vị nữ Thượng Tướng Hạm đội Vũ trụ đồng thời bắt đầu chỉnh sửa lại quân phục. Chung Tổng Tư Lệnh của Quân Khu IV cũng nhanh chóng mở to mắt. Những người còn thì động tác có chút cứng ngắc, đều tự hỏi không biết những lời này có phải thật hay không.

Điện thoại từ Phí Thành? Vị lão nhân gia ấy hình như đã hơn 10 năm rồi cũng không còn quan tâm đến những sự vụ của Liên Bang nữa, tại sao hôm nay đang thảo luận vấn đề tiêu chuẩn robot lại chủ động liên lạc với Tổng Thống Tịch Cách?

Cố vấn An ninh Quốc gia nét mặt thoáng ngưng trọng một chút rồi lại quay trở về vẻ bình thường. Ông ta cũng không ngờ rằng lại xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy. Nhưng liền sau đó ông ta nghĩ rằng cho dù thân phận của vị lão nhân gia đó có được tôn sùng đến thế nào đi nữa, thì đây cũng là sự việc trọng đại của Liên Bang, đối phương không thể dựa vào thân phận của mình mà làm xằng làm bậy được.

Cũng không có hình ảnh nào xuất hiện, điện thoại trong Văn phòng Tổng Thống vang lên một thanh âm có chút già nua.

- Chỉ là tiêu chuẩn một con robot mà bàn suốt một ngày một đêm. Nói vậy, nếu như Đế Quốc đánh vào, có phải chúng ta cũng sẽ bàn luận đến tận hai tháng không, còn phải mời cả những Nghị Viên của Ủy ban Quản lý Liên Bang đến tham gia thảo luận nữa chứ?

Tổng Thống Tịch Cách khẽ mỉm cười, nói vào điện thoại:

- Ngài có ý kiến gì không? Truyện "Gian Khách " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Giọng nói đầu dây bên kia vang lên chậm rãi:

- Robot thì chỉ dùng để chiến đấu. Số liệu kỹ thuật gì cũng không quan trọng. Cho hai con robot đánh nhau một trận là nhìn ra ngay kết quả thôi mà. Truyện "Gian Khách " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Toàn bộ Văn phòng Tổng Thống rơi vào một mảnh trầm mặc. Không ai ngờ rằng vị Quân Thần đại nhân đã hơn mười năm nay không hề nhúng tay vào bất cứ sự vụ nào của Chính phủ Liên Bang, hôm nay lại vì tiêu chuẩn con robot thế hệ mới mà một lần nữa đích thân lên tiếng. Hơn nữa, phương thức mà ông đưa ra lại nguyên thủy, hoang dại thậm chí… có chút khờ dại, ngây thơ đến như vậy.

Nhưng mà cũng không có bất cứ ai dám đưa ra ý kiến phản đối. Tham mưu trưởng Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Mại Nhĩ Tư đứng dậy, đứng thẳng người, thực hiện một nghi thức chào theo kiểu Quân đội, nói:

- Mại Nhĩ Tư xin báo cáo với Sư Đoàn Trưởng, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.

Năm đó khi Liên Bang lần đầu tiên tiến hành cuộc truy kích vượt tinh hệ tấn công Đế Quốc, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư là Doanh Trưởng Sư đoàn Bọc thép 17, Quân Thần Lý Thất Phu là Sư Đoàn Trưởng Sư đoàn Bọc thép 17.

Lúc này, trong Văn phòng Tổng Thống đã có vài vị lãnh đạo cao cấp của Quân đội sớm đã đứng dậy, nghiêm trang cung kính lắng nghe cuộc điện thoại từ Phí Thành. Đối với Quân đội Liên Bang mà nói, cú điện thoại từ Phí Thành không phải là đề nghị, mà là chỉ thị của cấp trên. Bọn họ chỉ có thể tuyệt đối làm theo mà thôi.

Tổng Thống Tịch Cách nhìn chiếc điện thoại trước mặt, tuyệt đối không có quá nhiều cảm giác về quyền uy của mình bị khiêu khích, mặc dù cảnh tượng trước mắt nhìn qua thật sự là có chút ngớ ngẩn. Quân đội Liên Bang cũng không cung kính phục tùng Tổng Thống giống như cung kính phục tùng với vị lão nhân gia này. Chẳng qua ông ta hiểu rõ rằng, cái này được tạo nên bởi dòng chảy lịch sử. Chỉ cần vị lão nhân gia này còn sống thì địa vị của Tổng Thống Liên Bang trong lòng Quân đội mãi mãi không thể cao cả giống như là Hiến Pháp đã quy định.

Cố vấn An ninh Quốc gia vẫn giữ thái độ im lặng từ nãy đến giờ, bây giờ mới đột ngột mở miệng, nói:

- Nguyên soái đại nhân. Nếu như muốn tiến hành cuộc robot đối chiến thì đương nhiên phải có một môi trường tuyệt đối công bằng. Không biết có thể cho phép hai bên tự ý lựa chọn phi công điều khiển trong Quân đội được hay không?

o0o

Cuộc chiến tranh giành tiêu chuẩn robot thế hệ mới kéo dài suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng được giải quyết bởi 1 cú điện thoại. Quay trở lại truyền thống trước giờ trong Quân đội, luôn có những lôi đài thi đấu cổ xưa dành cho đối chiến robot. Mặc dù tất cả mọi người đều rõ phương thức này không thể thể hiện được hết toàn bộ trình độ của hai con robot. Nhưng đây cũng được coi là một phương thức tương đối công bằng.

Suốt mười mấy tiếng, Hứa Nhạc ngồi chờ tại phòng nghỉ trong dinh Tổng Thống, sau vài lần vào toilet cuối cùng cũng nghe được tin tức này. Tin tức này không nằm ngoài tầm dự đoán của hắn và cũng là phương pháp tốt nhất mà hắn có thể tưởng tượng ra. Bởi vì số liệu kỹ thuật của con robot bên Viện Khoa Học Liên Bang thật sự là tốt hơn. Chỉ là hắn không thể nào biết được, để có quyết định thực hiện cuộc đối chiến robot mà các đại nhân vật trong Nội Các Liên Bang đã chiến đấu ra sao, cũng như đã thỏa hiệp ngầm như thế nào. Hắn càng không thể biết được cục diện này chỉ thực sự kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net