Nhất định phải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngũ đại gia tộc mở to mắt mà nhìn, trước mắt là Giang tiểu công tử một thân trọng thương.
Kia là một Gian "quý nhân" chẳng biết từ đâu rơi đến.
Hắn đặt hai ngón tay vào trong miệng Giang Trừng.
Một lúc sau liền thấy Giang tiểu công tử nôn ra một đống máu, dính lên thanh y của Tobirama một mảng đỏ tươi.
Giang Trừng cảm thấy mùi tanh nồng tỏa ra khắp miệng.

Ngụy Vô Tiện lo lắng chạy đến.
"Ngươi làm gì vậy?"
Hắn gạt Tobirama ra, ôm lấy Giang Trừng.
"Sư đệ ngươi thấy thế nào?"
Giang Trừng nương vào cánh tay Ngụy Vô Tiện.
"Ta...ưm, ngươi nháo cái gì? Người ta vừa cứu ta"
Sau khi nghe thuật lại tình hình.
Giang Phong Miên quay sang nhìn Ôn Nhược Hàn.
"Ôn tông chủ, đây là ý gì?"

Ôn Nhược Hàn không lo lắng, bình tĩnh trả lời.
"Ta không biết"

Ngụy Vô Tiện đứng lên tức giận.
"Không biết? Đây là địa phận Ôn thị. Ôn tông chủ ngay cả trong trường săn nhà mình có hung thú cũng không biết?"

Ôn Nhược Hàn đi đến chỗ Giang Trừng.
Hắn đứng trước mặt cậu, nhìn một lúc lâu vào đôi mắt hạnh yếu ớt kia.
"Đây. Là con của A Diên. Ta sẽ không hại con nàng"
Hắn quay người ra hiệu Ôn Tình đến xem vết thương cho Giang Trừng.

Mọi người cảm thán Ôn tông chủ đúng là kẻ nặng tình.

Giang Phong Miên nghe hắn gọi tên Tam nương nhà ông thân thiết liền khó chịu ra mặt.
...
Giang Trừng được đưa về Giang gia.
Cậu nằm trên giường, toàn thân nóng ran nhưng miệng lại kêu lạnh.
Giang Yếm Ly mang chén thuốc vào trong phòng.
"A Trừng, đệ thấy thế nào?"

Giang Trừng run run môi nhỏ.
"Lạnh, a tỷ, đệ lạnh"
Giang Yếm Ly gọi Ngụy Vô Tiện cùng nàng đút thuốc cho Giang Trừng.

Bên ngoài.
Tobirama đã thay một bộ Giang gia tử y,  nhìn vào mấy loại thuốc đang được phơi ngoài sân của y sư phòng.
Hắn chọn vài loại, lại hái thêm ít thuốc tươi, đích thân đi sắt thuốc.
Tobirama mang chén thuốc vào phòng Giang Trừng.
"Giang công tử"
Lời hắn gọi như gió thoáng mây bay.
Giang Trừng nằm trên giường run rẩy.
Tobirama đặt chén thuốc xuống, mùi của thảo dược tươi nồng nặc.
Hắn đỡ Giang Trừng tựa vào ngực mình.
Tay múc một muỗng thuốc, thổi cho nguội dần, còn lại chút ấm.
Thuốc vừa vào đầu lưỡi đã chảy ra.
Giang Trừng căn bản không thể nuốt.
Cơ thể còn phát sốt, vô lực tựa vào ngực Tobirama.
...
Tobirama thấy tình thế không ổn.
Còn không uống thuốc, e là khó giữ lại mạng.
Tobirama ngẫm một lúc.
"Nếu là bên trong tổn thương, chi bằng ta xem một lúc"
Tobirama xoay người Giang Trừng, để y mặt đối mặt với mình.
Một tay vận chakra đẩy vào bụng y, một tay giữ Giang Trừng khỏi ngã.
Dò một hồi cũng dò không ra.
Tobirama đột nhiên đổi sắc mặt, vô cùng khó coi.
Chuyện quái quỷ gì đây.
...
Ngụy Vô Tiện cùng đám thế gia công tử chạy vào.
Nhìn một màn, Tobirama xuyên tay vào bụng Giang Trừng.
Họ kinh hãi.
Lam Hi Thần bước đến gần.
"Gian công tử, huynh đây là?"

Tobirama nhẹ nhàng rút tay ra, đặt Giang Trừng nằm xuống.
"Có chữa cũng vô ích"

Ngụy Vô Tiện nhìn hắn rồi lại nhìn Giang Trừng lo lắng.
"Sao lại không? Rốt cuộc A Trừng làm sao? Người mau nói"

Tobirama xoa bụng Giang Trừng, chỉ vào một điểm.
"Chỗ này"
Hắn nói nhìn đám thế gia công tử.
"Chỗ này đã bị tích độc, là độc gì chưa rõ nhưng rất mạnh, hơn nữa, nếu cưỡng ép đưa thuốc vào. Giống như cây non được thêm nước và ánh sáng, sẽ phát triển mạnh mẽ"

"Vậy phải làm sao trị?"

Tobirama lục trong áo ra một cái trục.
"Ta có thể trị, chỉ là..."
Ngụy Vô Tiện lập tức bừng bừng ý chí.
"Có gì mau nói, ta nhất định dốc hết sức"
Tobirama gật đầu.
"Trong thời gian này, ta muốn cùng Giang công tử ở riêng một chỗ, không ai được làm phiền"
Nói rồi liền thả tấm màn che giường Giang Trừng lại.

Đám người kia cũng hiểu ý mà lui ra.
...
Sau khi nghe báo Giang Trừng có thể được chữa khỏi.
Giang Phong Miên lập tức cho giăng vải đỏ vây lấy phòng Giang Trừng, vây cả khu biệt viện lại.
Cấm cửa không cho ai đến gần, trừ y sư cùng vài người mang cơm đến.
...
Tobirama ở trong căn phòng ngập tràn mùi liên hương, cùng trầm hương nhẹ nhàng bay bổng.
Các tấm rèm được che khắp lối.
Hắn ngồi bên giường, nhẹ tay cởi lớp áo của Giang Trừng xuống.
Tay lướt nhẹ trên bụng y, vẽ một cái hình gì đó.
Nghe tiếng thở nhẹ của y, Tobirama trong lòng lo lắng.
Quyển trục à, ngươi nhất định phải cứu y.
Hắn bắt ấn, một dòng chakra rót vào cái hình vừa được vẽ.
Cái ấn kia lập tức phát sáng rồi trong suốt, lộ ra bên dưới là một cái tụ khí độc hình một hình hài nhỏ.
Tobirama khẽ rùng mình, tay đẩy quyển trục.
Xem một lúc liền nhìn thấy cái hình khá giống.
Ấn kí lúc này mờ dần.
Giang Trừng đột nhiên nhăn mặt đau đớn, miệng khẽ ưm một tiếng.
Tobirama liền xoa bụng y.
"A Trừng ngoan, cố chịu một lúc"

Tobirama xem quyển trục.
"Cái quỷ gì đây?"
Hắn nhìn cái hình vẽ khá giống với cái tụ khí mình vừa thấy.
"Độc linh nhi"
Là loại độc dùng oán niệm của những đứa trẻ yểu mệnh mà luyện thành. Hòa cùng là độc tố lúc giết một con vật.
Nói đại khái chính là.
Dùng một con gà, cắt cổ để nó chết dần, bên trong cơ thể nó sẽ tiết độc.
Dùng độc này hòa vào tro cốt của oán linh nhi đã được "nuôi" bằng nỗi oán hận.
Hít phải sẽ bị hình thành độc trong bụng.
Giống hệt tình trạng Giang Trừng lúc này.
Muốn giải cũng có cách.
Một là đợi đứa trẻ này ra đời, như một đứa trẻ bình thường, 9 tháng 10 ngày.
Một khi sinh ra người mang sẽ chết thay nó.
Hai là trục thai nhưng sẽ làm oán hận chúng tăng cao. Oán linh đủ hận lớn có thể đại sát hết người làm cha mẹ trong tầm mắt, thậm chí là nhưng người bình thường.
E là tiên thuật Tobirama không vững.
Tobirama nắm tay Giang Trừng.
Y đang dần mở mắt.
"Giang công tử"
Giang Trừng yếu ớt nhìn Tobirama.
Tobirama nắm tay y.
"Ta..."
Giang Trừng yếu ớt nhả ra một chữ, liền ho không kịp lấy hơi.
Tobirama ôm y vào lòng, tay vuốt tấm lưng trần.
"Đừng nói, người đang ốm"

Giang Trừng cảm thấy lưng lạnh ngực ấm.
Liền nhìn xuống, rồi đỏ mặt kéo chăn lên.
Tobirama cũng gãi tai ngại ngùng.
Cái tình cảnh ám mụi gì đây.
Giang Trừng liền hỏi.
"Ta bị làm sao?"
Tobirama nắm tay y.
"Trúng đại kịch độc, đừng lo. Nhất định ta sẽ giúp công tử giải độc"
Nhất định sẽ cứu được người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net