0.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại... Đại cữu cữu..."

"Kim Lăng, con vừa mới gọi ta gì?"

"Đại cữu cữu"

"Hahaha cháu ngoan cháu ngoan."

Ngụy Vô Tiện cười lớn, Kim Lăng cúi đầu xấu hổ. Bình thường có Giang Trừng đi săn đêm với cậu, cậu dù có gặp Ngụy Vô Tiện cũng chỉ liếc mắt nhìn, không nói không quan tâm. Hôm nay đi săn đêm, Giang Trừng bảo bận không đi cùng, Kim Lăng đi cùng Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cùng vài môn sinh Kim gia, vô tình gặp Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ. Bản thân cậu cũng không biết vì sao đột nhiên muốn gọi Ngụy Vô Tiện là cữu cữu, Giang Trừng đã từng bảo với cậu, nếu cậu nhận Ngụy Vô Tiện thì không còn là cháu của hắn, bởi vì cậu đã từng vì Ngụy Vô Tiện mà nói dối hắn. Hắn rất ghét người nói dối, càng ghét người thất hứa. Nhưng hôm nay cậu thất hứa rồi...

"Đại tiểu thư, ngươi không sợ cữu cữu của ngươi đánh gãy chân ngươi sao?"

Cả Tu chân giới ai cũng biết Giang Trừng ghét Ngụy Vô Tiện thế nào, càng ghét Lam gia mà đặc biệt là Hàm Quang Quân. Nay Kim Lăng nhận Ngụy Vô Tiện, khác gì làm đúng những điều Giang Trừng ghét nhất.

"Hừ, ta là Kim gia Tông chủ, có nhận ai làm người thân cũng không cần hắn quản. Ta họ Kim, hắn họ Giang. Hắn là tông chủ thì ta cũng là tông chủ, hắn quản Kim gia rồi, giờ muốn quản luôn người thân của ta à?"

Ngụy Vô Tiện nghe Kim Lăng nói hai tiếng "người thân", cảm động sắp rơi lệ. Nhưng cảm xúc chưa dâng tràn bao lâu thì nghe xào xạt từ phía bụi cây. Người tu tiên có nhãn lực tốt, dù là ban đêm vẫn có thể thấy vài vạt áo tím của môn sinh Vân Mộng.

"Hay lắm, nói hay lắm."

Lần này tiếng phát ra từ trên cao, nơi họ đứng là dưới gốc cây. Trên cây gần đó, Giang Trừng ngồi vắt vẻo trên một cành cây, gương mặt không có một tia cảm xúc. Nếu hôm nay, hắn không lén đi theo, sẽ không gặp một màn nhận người thân cảm động như này. Hắn không muốn thấy Kim Lăng gặp nguy hiểm gì, nên dù Giang gia bận thế nào, hắn vẫn đi theo cậu săn đêm. Nay hắn muốn cậu lớn, không dựa dẫm vào hắn nữa, nhưng tiệt nhiên không ngờ có ngày cậu vì muốn nhận Ngụy Vô Tiện mà nói ra câu "Ta họ Kim, hắn họ Giang". Cuộc đời hắn quả nhiên là một trò cười...

Mọi người sau khi nghe tiếng, đưa mắt nhìn nói phát ra tiếng nói. Nhìn thấy Giang Trừng, ai cũng ngơ ngác sợ hãi. Kim Lăng sau khi nhìn thấy hắn, mặt đã trắng bệch, môi rung lấp bấp vài tiếng "cữu cữu". Ngụy Vô Tiện nhìn Kim Lăng như vậy, tính giải thích dùm cho cậu, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Giang Trừng đã đứng lên, rút Tam độc, chuẩn bị ngự kiếm đi.

"Giang Trung, Giang Thành, về hết đi. Các ngươi về Liên Hoa Ổ, ngày mai đến kim Lân Đài, rút toàn bộ môn sinh nhà chúng ta về. Ta đi trước đây."

Giang Trừng vừa dứt lời đã ngự kiếm bay đi, hướng về phía Liên Hoa Ổ. Giang Trung, Giang Thành bước ra từ bụi cây, liếc mắt về đám người Ngụy Vô Tiện, rồi nhìn về phía Kim Lăng, thở dài chán nản.

"Các ngươi nghe Tông chủ nói rồi đó, rút về Liên Hoa Ổ đi. Kim Lăng, ngươi thật làm bọn ta thất vọng. Tông chủ bọn ta yêu thương ngươi như vậy, nay ngươi vì Di Lăng Lão Tổ mà chối bỏ Tông chủ. Ngày xưa tiểu thư vì hắn mà mất, bỏ tông chủ một mình, nay ngươi cũng vì hắn. Kim Lăng, đại cữu cữu của ngươi có nuôi ngươi khôn lớn, có đứng ra bao che cho ngươi khi ngươi bị người khác bắt nạt không, có vì cứu ngươi mà bất chấp tính mạng của mình không? Ngày ngươi lên làm Tông chủ Kim thị, bị các lão già ở Kim thị làm khó, không tin vào một đứa nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi, đại cữu cữu của ngươi ở đâu? Tông chủ nhà ta, dù bận ngập đầu cũng đi theo ngươi, bảo vệ ngươi. Ta nói ngươi biết, lần trước ngươi vì hắn mà nói dối Tông chủ, Tông chủ có thể bỏ qua, nhưng lần này ngươi..."

"Giang Thành, nói nhiều với hắn làm gì? Coi như trước nay Giang gia chúng ta không có mắt, nuôi một Bạch Nhãn Lang. Hắn căn bản chỉ muốn Tông chủ không xen vào nội bộ Kim thị của hắn, khiến hắn nhìn giống Tông chủ bù nhìn. Kim Lăng, ngươi yên tâm, sau này ngươi sẽ trở thành Tông chủ thật thụ, Giang gia không dám xen vào nữa đâu. Chúng ta đi!"

Kim Lăng càng nghe họ nói, càng khóc lợi hại hơn. Phải rồi, cậu nghĩ gì mà nói ra những lời đó, cữu cữu tốt với cậu như vậy, cậu điên rồi. Cậu lại đi tin vào lời mấy lão già kia nói cữu cữu cậu lạm quyền, cậu lại muốn nhận Ngụy Vô Tiện chọc giận cữu cữu của cậu.

"Kim Lăng, đừng buồn quá. Ngày mai ngươi đến Liên Hoa Ổ xin lỗi hắn là được mà, Giang Trừng hắn thương ngươi như vậy, sẽ không giận ngươi lâu đâu."

"Đúng đó đại tiểu thư, ngươi đừng khóc nữa mà."

"Cút hết đi, các ngươi biết gì chứ. Cữu cữu im lặng, không nghe ta nói là người thật sự rất tức giận. Ta đã làm cái gì vậy, tại sao ta lại nói ra những lời đó. Ta... ta điên rồi..."

Bên này Kim Lăng đang hoảng loạn thì ở Vân Mộng, miếu quan âm, Giang Trừng ôm 3 vò rượu hiên ngang bước vào. Vừa bước vào thì đã gặp tình trạng loạn không thể loạn hơn. Liễm Phương Tôn và Xích Phong Tôn đang đánh nhau, trượt chân ôm nhau lăn tới tận cửa,

"Kim Quang Dao, Nhiếp Minh Quyết, ôm ấp đủ chưa? Đủ rồi thì buông nhau đi, uống rượu với ta."

"A Trừng, ngươi đừng hiểu lầm. Hắn nói ta lùn, chết rồi vẫn còn lùn, nên ta đánh hắn thôi."

Lợi dụng Nhiếp Minh Quyết vẫn còn ngơ ngác vì sự xuất hiện Giang Trừng, Kim Quang Dao ra tay đánh vào mặt hắn một đấm rồi nhanh chóng đứng lên rồi núp sau lưng Giang Trừng.

"Mạnh Dao, ngươi chán sống rồi hả? Ta đánh chết ngươi."

"Hắn chết rồi, ngươi cũng chết rồi. Hai ngươi không phải ngày nào cũng ôm nhau trong quan tài, sao tình cảm không tăng lên chút nào vậy?"

"Ta phi... Ai ôm hắn, ta giết hắn còn không kịp."

"Nhiếp Minh Quyết, ta là người đã giết ngươi đó."

Nhận thấy hai kẻ kia sắp lao vào đánh nhau, Giang Trừng tức giận xoa Tử Điện. Kim Quang Dao và Nhiếp Minh Quyết nghe tiếng "xẹt xẹt" của Tử Điện, cùng gương mặt sắp cho hai người hồn siêu phách tán Giang Trừng, thức thời ngậm miệng cười. Giang Trừng thấy họ im lặng, hắn cũng không tức giận nữa. Quăng cho mỗi người một vò rượu, còn mình giữ một vò.

"Thiên Liên Tửu, rượu ngon."

Kim Quang Dao mở nắp vò rượu, mùi sen nhẹ nhàng bay ra. Thiên Liên Tửu, rượu đắt nhất Vân Mộng, bằng giá với năm tấm Phược Tiên Võng. Đúng là chỉ có Giang Tông chủ mới có khả năng mới giàu có như vậy.

"Uống đi, sau này ta không đến nữa, không có mà uống đâu."

"Là sao? Ngươi không đến thăm bọn ta nữa à. Hay A Trừng sắp thành thân rồi. Giang Trừng, ngươi không thể có nương tử mà quên bằng hữu như vậy."

"Ngươi lăn. Ta sẽ phẫu đan trả lại cho Ngụy Vô Tiện, ta không muốn nợ hắn."

Nhiếp Minh Quyết nghe y nói, tự nhiên buồn bực trong lòng. Căn bản là từ sau sự kiện miếu quan âm, chỉ có Giang Trừng là hay đến thăm bọn hắn, hay đem rượu ngon, có khi đem cả  đồ ăn do y làm, nói chung ngoại trừ y, chẳng ai quan tâm bọn hắn ở đây như thể nào.

"A Trừng, xin lỗi, hôm đó ta..."

"Uống rượu đi, hôm nay ta trốn việc đi thăm hai ngươi đó. Sau ngày Giang Trung và Giang Thành sẽ thay ta thăm các ngươi, không để các ngươi đói đâu."

Cả ba im lặng uống rượu, mỗi người mang theo tâm sự của riêng mình,

Giang Trừng uống say ngủ luôn ở quan âm miếu, dưới sự chăm sóc đặc biệt của Xích Phong Tôn và Liễm Phương Tôn, hắn được lôi về giường, chăn êm nệm ấm qua đêm. Còn hai người kia thì đành chui vào quan tài cho ấm.

Vân Mộng tối hôm nay mưa lớn, cuốn trôi mọi thứ đã qua, cuốn luôn cả chút ấm áp tình thân mà Giang Trừng còn. Vì Kim Lăng, hắn gượng được tới thời điểm này, nhưng giờ Kim Lăng cũng xem hắn là kẻ phiền phức, vậy thì đành buông xui thôi. Ngày phụ mẫu mất, hắn tuổi nhỏ phải gánh trên vai Giang gia, đưa Giang gia phát triễn từ trong đống tro tàn, ánh sáng duy nhất của hắn là a tỷ và Ngụy Vô Tiện. Rồi cả hai người lần lượt ra đi trước mặt hắn, trên cõi đời này, hắn chỉ còn một người thân là Kim Lăng, là hy vọng cuối cùng của hắn. Suy cho cùng, Giang Trừng một đời cô độc, mất đi vẫn cô độc.

Khi hai người kia đã an ổn trong quan tài, hắn ngồi dậy, ngự kiếm về Liên Hoa Ổ. Hắn thua rồi, hắn là kẻ thất bại...

Ngày hôm sau, tu chân giới được một phen ồn ào. Tông chủ Giang gia Giang Trừng truyên bố từ mặt Kim Tông chủ, xóa Kim Lăng khỏi hộ tịch Giang Gia, đem hai bài vị của Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên gửi trả lại Kim gia, đồng thời cắt đứt mọi mối liên hệ với Kim Gia và Lam Gia, môn sinh Kim- Lam không được bước chân vào Vân Mộng.



End chap 1.

Mochi
30112021

Không biết còn lỗi chính tả nào không, nếu còn thì mọi người cmt giúp mình để mình sửa ạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net