10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời đêm ở Kỳ Sơn rất lạnh, cũng rất âm u. Đây không phải lần đầu Giang Trừng tỉnh giấc giữa đêm, trong vòng tay cứng ngắc của Ôn Nhược Hàn. Hắn lạnh, lạnh từ trong tâm. Người thân giờ thành kẻ thù, kẻ thù giờ lại nằm cạnh mình, xem mình như trân bảo. Hắn rời giường, lấy áo khoác đi ra ngoài.

Trăng ở Kỳ Sơn khác rất khác với Vân Mộng. Trăng ở Vân Mộng to tròn, sáng, và rất đẹp. Còn ở Kỳ Sơn, trăng vẫn sáng, vẫn tròn, nhưng mang cảm giác chết chóc nhiều. Giang Trừng đứng trên nóc toàn thành Bất Dạ Thiên, nhìn khắp bốn phía.

Hắn nhìn về Vân Mộng, về nơi mà hắn sống hơn ba mươi năm, nơi mà hẳn đổi cả máu và cả tính mạng bảo vệ, nơi mà người thân hắn đã chọn bỏ rơi hắn để bảo vệ một người dưng. Hắn nhìn về Cô Tô, nơi mà hắn từng câm hận, người ở nơi đó khiến hắn kinh tởm, lúc nào cũng nói về "quân tử", nhưng hành động không khác gì những kẻ tiểu nhân. Hắn nhìn về Thanh Hà, nơi mà hắn chỉ đến mỗi kì Thanh Đàm Hội, dù sao hắn cũng không thân thiết với Nhiếp Hoài Tang. Hắn cũng nhìn về Lan Lăng, nơi đó có đứa cháu mà hắn đã chăm sóc, yêu thương, và rồi cũng bỏ rơi hắn.

Gió thổi, khiến tóc Giang Trừng bay, hắn lười để phải vấn tóc, hắn cứ như vậy, lạnh lẽo mà cô đơn đến lạ lùng.

"Ngâm Nhi, sao lại ra đây giờ này?"

Ôn Nhược Hàn tỉnh dậy khi Giang Trừng rời đi, hắn cũng đứng nhìn Giang Trừng rất lâu.

"Ta đang nhìn về tương lai, và cả quá khứ."

"Ngươi đang có dự tính gì?"

Ôn Nhược Hàn ngồi lên tòa thành, để Giang Trừng nằm gác lên đùi gã. Ôn Nhược Hàn đưa tay vuốt mái tóc của Giang Trừng, ghen tị.

Người đẹp nên tóc cũng đẹp đi!

"Ngày mai ta sẽ cho Tiết Dương đi lấy đầu của Thường Từ An, cũng đưa Mạnh Dao đến Lan Lăng. Ta cần giữ lời hứa với A Dương, và tội ác của Thường Từ An cần phải trả giả. Còn Mạnh Dao, ta cần cho hắn đến đó, để làm con tin với Kim Quang Thiện, cũng làm nội gián cho trận chiến sắp tới."

"Kẻ thù sắp tới là người thân của ngươi, là cha, là tỷ của ngươi, ngươi nỡ xuống tay không?"

"Người lấy mạng bọn họ chính là bọn họ, là quyết định của bọn họ. Họ sẽ nguyền rủa ta, nhưng Giang Trừng ta sống hơn một đời người, còn sợ nguyền rủa sao?"

"Ngụy Vô Tiện đã tỉnh rồi, nguyên thần và cả kim đan của hắn đều bị ảnh hưởng, bị giáng một kỳ. Trước đó ta cho hắn một kiếm, vẫn còn quá nhẹ. Còn có cả Lam Vong Cơ đó nữa, Lam Khải Nhân dùng gần hết ngân lượng của Lam gia mới nhặt được cái mạng của hắn về. Ngươi biết không, hắn vừa tỉnh dậy đã hỏi 'Ngụy Anh có sao không?', không hề để tâm đến sắc mặt tái nhợ của Lam Hi Thần, cũng như gương mặt vừa trắng vừa đỏ của lam Khải Nhân. Lam Hi Thần quả là huynh trưởng tốt, chăm sóc đệ đệ tới quên ăn quên ngủ, nghe Lam Vong Cơ nói vậy, cũng chỉ cười khổ bỏ qua."

Giang Trừng nghe Ôn Nhược Hàn nói, nhíu mài. Hắn biết Lam Vong Cơ tương tư Ngụy Vô Tiện rất lâu, nhưng không hề nghĩ tình cảm phát triển nhanh vậy.

Mạnh Dạo từng kể cho hắn nghe, năm đó Ngụy Vô Tiện chết, Lam Vong Cơ đã đả thương trưởng lão Lam Gia và Lam Hi Thần, chịu hơn ba mươi roi giới tiên. Vậy mà trong mắt huynh đệ Lam gia, đó là mình chứng cho sự chung tình.

Từ khi nào sự bất hiếu lại là minh chứng cho tình cảm ghê tởm đó?

Thanh Hành Quân tiêm nhiễm vào đầu hai đứa con mình những thứ thật "quân tử"!

"Lam Hi Thần nổi tiếng thương đệ đệ từ kiếp trước rồi, nếu mà hắn trách phạt Lam Vong Cơ thì đó mới là chuyện lạ hiếm gặp. Lam lão đầu già rồi, còn gặp hai đứa cháu, thêm cả huynh trưởng mình, lão gồng gánh Lam gia được tới bây giờ cũng rất nổ lực."

Cả hai đồng loạt thở dài. Lam Gia nghìn đời quân tử, tới đây đã ô uế đi rất nhiều.

"Trăng hôm nay thật đẹp. Ngày mai máu sẽ đổ, những kẻ đáng chết thì phải chết, kẻ đáng bị trừng trị cũng phải trả một cái giá thật đắc."

Ngày hôm sau, người ta nghe nói Tiết Dương mang người đến "hỏi thăm" Thường thị ở Lạc Dương, sau đó chém đầu của Thường lão gia trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Những chuyện ác của Thường thị cũng bị công bố ra ngoài, cưỡng hiếp dân nữ, bắt cóc giam giữ những đứa trẻ mồ côi, rất nhiều chuyện tấn tận lương tâm.

Có người không tin, nói Ôn Thị trở về đúng bản chất thật.

Kỳ Sơn Ôn Thị ỷ thế hiếp người, lạm sát vô tội.

Cái danh này tám năm trước Ôn Thị từng mang, nhưng biết sao giờ. Chuyện tốt họ làm người ta như điếc như mù không nghe không thấy, nhưng chỉ một chuyện xấu, người ta sẽ bám víu vào đó mà suy xét.

Đệ tử hay ngươi dân ở Kỳ Sơn luôn tin tưởng vào Tông chủ, không, họ luôn tin Đại sư huynh làm gì cũng suy nghĩ kỹ càng, sẽ không ngu ngốc như Ôn Triều.

Cơn sóng đầu tiên đánh tới, cơn sóng thứ hai liền vào bờ.

"Kỳ Sơn Ôn Thị phát điên hay gì? Trước là chặt đầu Thường thị giữa thanh thiên bạch nhật, giờ lại chạy đến Vân Mộng đòi người."

"Đâu chỉ đến Vân Mộng đòi người, ngày Ôn nhị công tử đến Liên Hoa Ổ đòi người, Ôn Đại công tử đã đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, đòi xử tội Lam Nhị công tử. Ngươi nói xem, Trạch Vu Quân khó lắm mới nhặt được mạng của đệ đệ mình về, sao có thể đệ đệ mình chịu thêm thương tổn. Thế là ngay trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, Trạch Vu Quân phải vào gia quy của Lam gia, để bảo vệ đệ đệ, đánh nhau với Ôn Đại công tử."

"Nghe bảo Trạch Vu Quân võ nghệ hơn người, lại bị Ôn Húc đánh tới hộc máu."

"Ngươi bị ngốc à, Ôn Nhược Hàn là kẻ mạnh nhất Tu chân giới, chưa kể bên cạnh hắn còn có Giang Trừng, là kẻ duy nhất hiện tại đánh ngang Ôn Nhược Hàn, Ôn Húc dưới trướng bọn họ, có thể yếu sao? Năm đó Thanh Đàm hội ở Kỳ Sơn, Ôn Thị chỉ đưa những đệ tử mới nhập môn ra thi đấu, không phải họ không muốn thắng, mà là muốn xem thực lực của các gia tộc khác."

"Nhắc đến Giang Trừng, nếu như hôm đó hắn đừng đến hôn lễ của Giang tiểu thư và Ngụy Vô Tiện làm loạn, Tu Chân giới sẽ không rối như bây giờ."

"Ngươi bị ngốc à, hôm đó Giang Trừng mang đến mười nghìn lượng vàng làm quà mừng, có ai ra tay hào phóng được vậy không? Ngươi nói hắn đến làm loạn, vậy tân lang nửa đêm đến phòng người khác làm gì? Chắc chắn là làm chuyện xấu."

"Giang Trừng hay Ôn Thị cho ngươi bao nhiêu ngân lượng để nói tốt cho chúng vậy?"

"Ngươi..."

"Mà ngươi nói Ôn Húc đến Liên Hoa Ổ đòi người, là ai vậy?"

"là Diệu Thủ Hồi Xuân- Ôn Tình và đệ đệ cô ta. Hai người cùng tộc nhân đã ly khai Ôn Gia, rồi bí mật gia nhập Giang Gia."

"Nếu đã ly khai sao lại đòi người."

"Ta nói ngươi ngu mà tỏ ra nguy hiểm lại tự ái. Dù ly khai, nhưng ả sống ở Ôn gia bao nhiêu năm, cơm ả ăn là của Ôn gia, y thuật ả học đều nguồn từ ôn gia, giờ ả ly khai gia tộc, lại đến phụng sự cho gia tộc khác. Đó là phản tặc đó! Dù y thuật giỏi mà làm người không ra gì thì cũng vô ít."

Mười ngày sau, Tu chân giới lại nghe tin.

Tông Chủ Kỳ Sơn Ôn Thị Ôn Nhược Hàn cùng Đại đệ tử Giang Trừng tổ chức hôn lễ, mời toàn bộ tu chân đến dự.

END

12212022

Lâu lâu ra chap mới, mọi người còn nhớ tui hông?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net