2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi nghe gì chưa, Ngu Tử Diên hòa ly với Giang Tông chủ rồi đó, Giang Thiếu vì phụ mẫu ly thân mà bỏ nhà đi, giờ không rõ tin tức."

"Gì chứ, ngươi đừng lừa bọn ta?"

"Ai thèm lừa các ngươi. Các ngươi biết không, ta nghe nói Giang thiếu với Ngụy Vô Tiện bị bắt cóc, Giang Tông chủ cứu con của cố nhân, bỏ con trai mình cho thuộc hạ cứu, mà thuộc hạ Giang gia vì cứu Giang thiếu mà bỏ mạng, bản thân Giang thiếu cũng bị thương không nhẹ mà lết về nhà. Vậy mà Giang Tông chủ không thèm hỏi thăm một câu mà còn trách mắng, khiến Ngu Tử Diên tức giận hòa ly, Giang thiếu chán nản bỏ mặc chức mọi thứ, cuốn gói bỏ nhà đi."

"Gì chứ? Vì con nô bộc mà bỏ rơi con mình, Giang Tông chủ thật khiến người ta mở rộng tầm mắt."

"Có khi nào lời đồn kia thật sự đúng không, Ngụy Vô Tiện là con của Giang Tông chủ và Tàn Sắc Táng Nhân, nhưng vì thế lực Ngu gia, nên phải để Ngụy Trường Trạch gánh thay không?"

...

Tu chân giới được một dịp sôi nổi. Giang Thiếu Tông chủ bỏ nhà đi mất, sau đó vài ngày Ngu Tử Diên hòa ly với Giang Phong Miên, bỏ về Ngu gia, tuyên bố thiên hạ mình chỉ có một đứa con là Giang Trừng, hiện đang mất tích, mong các thế gia nếu có tìm được hãy thông báo về Ngu gia. Lời tuyên bố này của bà cũng đồng thời vừa từ mặt Giang Yếm Ly, trưởng nữ của bà, vừa cắt đi mối liên hôn của hai nhà Giang-Kim.

Giang gia hiện trong tình trạng rối không thể rối hơn. Ngu phu nhân về Ngu gia, cắt đi sự hậu thuẫn phía sau của Giang gia. Các mối làm ăn quan trọng từ chối làm ăn chung với người như Giang Phong Miên, vì từ trước giờ họ đều làm ăn chủ yếu với Ngu phu nhân, thêm tin đồn về việc Giang Phong Miên có mối quan hệ mờ ám với vợ của nô bộc mình, họ càng không dám làm ăn chung. Các trưởng lão Giang gia nghe tin đã tức giận không thôi, lập tức kết thúc bế quan, về lại Giang gia trước là để ổn định tình hình, sau là để tìm Giang Trừng.

Trong chính điện Giang gia, các vị trưởng lão đang lên con thịnh nộ. Vợ thì hòa ly, con thì bỏ đi, Giang Tông chủ lại muốn bổ nhiệm Ngụy Vô Tiện, con trai Ngụy Trường Trạch lên làm thiếu chủ.

"Giang Phong Miên, ngươi có thể đi tìm A Trừng về, cần gì gấp gáp tìm người thay nó làm Thiếu chủ!"

"Lão Tiên sinh, ta nghĩ A Tiện lên thay rồi tìm A Trừng về cũng được. A Trừng nó phải biết nó là Giang gia thiếu Tông chủ, nhưng nó lại vô trách nhiệm, bỏ nhà mà đi, là nó tự từ bỏ bổn phận của mình."

"Ngươi nên nhớ, Giang Trừng là con ngươi, Ngụy Vô Tiện là con của nô bộc. Ngươi để Ngụy Vô Tiện lên làm Thiếu Tông chủ, tương lai sẽ làm Tông chủ, Giang gia sẽ là trò cười cho tu chân giới."

"Ta nhận A Tiện làm con nuôi, thêm vào gia phả, vậy là được thôi. Trưởng lão, A Tiện tài hoa xuất chúng, là thiên chi kiêu tử, so với A Trừng chỉ có hơn không kém, Giang gia sẽ vững mạnh hơn."

Nghe những lời vừa rồi, Giang gia trưởng lão chỉ biết thở dài bất lực. Ông đã hơn 100 tuổi, nhìn đời nhìn người chưa bao giờ sai. Tương lai Giang gia, tiêu rồi.

"Giang Phong Miên, ta không biết tương lai Gia gia có vững mạnh không, ta chỉ thấy Giang gia hiện đang dần mục rữa. Ngươi là Tông chủ lại ngu dốt, tầm nhìn lại hạn hẹp, Giang gia sẽ bị diệt trong tay ngươi."

"Trưởng lão, người có quá lời không? Ta thấy Giang gia hiện đang rất tốt."

"Tốt sao? Nếu tốt thì mấy lão già như bọn ta có cần phải ở đây không? Giang Trừng bỏ đi cũng tốt, biết đâu sẽ tìm được gia đình đàng hoàng."

Nói đoạn, ông cùng các trưởng lão đứng dậy bỏ đi.

Ở Ôn thị, Giang Trừng đang thư thả vừa uống trà vừa xem Ôn Húc, Ôn Triều đánh nhau.

Ngày mà Ôn Nhược Hàn rước hắn, gã có hỏi hắn một câu khiến hắn suy nghĩ không thôi.

"Ngâm nhi, tại sao khi Kim Quang Dao chết, ngươi lại không lên nắm quyền tu chân giới? Ở thời điểm đó, Tam Độc Thánh Thủ ngươi hoàn toàn có thể sáp nhập Kim thị vào Giang Gia, dùng tiềm lực kinh tế và sức mạnh của Giang gia lật đổ Lam Thị và Nhiếp thị. Ngươi khi đó có thể một tay che trời, tại sao lại chịu an phận đứng ngang hàng với ba nhà kia trong khi ngươi có thể lên đứng đầu?"

Giang Trừng hắn là kẻ thông minh, nếu không thông minh thì làm sao đưa Giang gia đi lên từ đống tro tàn, nếu không giỏi thì làm sao để Giang gia đứng vững trong khi ba nhà Kim- Lam- Nhiếp kết giao, nếu hắn không giỏi thì làm sao tu chân giới có câu "Đắc tội nhà nào chứ đừng đắc tội Giang gia, đắc tội ai cũng đừng đắc tội Giang Trừng". Hắn làm sao không biết thời điểm đó hắn có bao nhiêu lợi thế, bao nhiêu uy nghiêm để lên đứng đầu thiên hạ. Nhưng hắn không làm được...

Thấy Giang Trừng trầm ngâm, Ôn Nhược Hàn nói thêm.

"Bởi vì ngươi sợ. Ngươi sợ Giang gia sẽ thành Ôn Thị thứ hai. Ôn Thị từng là gia tộc đứng đầu, nhưng nói bị diệt là bị diệt. Ngươi vì lo cho Giang gia, lo cho toàn thể môn sinh Giang gia, lo cho cháu ngoại ngươi mà cam chịu đứng ngang hàng với tên phế vật Nhiếp Hoài Tang và kẻ nhu nhược như Lam Hi Thần. Ngâm nhi, ta biết ngươi không tin ta, nhưng ngươi phải biết, đường ngươi đi hiện giờ là đường đến Kỳ Sơn, sau này áo bào ngươi mặc phải mặc trên người áo bào của Ôn thị. Ta không ép ngươi phải vì Ôn thị cống hiến, nhưng ngươi hoàn toàn có thể biến Ôn thị thành Giang gia mà ngươi muốn, là Giang gia bất khả chiến bại, là Giang gia mà không ai trong tu chân giới dám đắc tội, là Giang gia đứng đầu thiên hạ. Ngâm nhi, ta hiện không phải là Ôn Nhược Hàn của kiếp trước, nhưng ngươi hoàn toàn có thể là Giang Trừng của kiếp trước. Kiêu ngạo, lạnh lùng, độc ác, tàn nhẫn, lời nói độc địa, khiến mọi người kiếp sợ, đắc tội ai cũng đừng đắc tội Giang Trừng."

"..."

"Ngâm nhi, tin ta một lần có được không?"

Những lời Ôn Nhược Hàn nói khiến hắn hiểu ra mình nên và phải làm gì. Lần này hắn chọn tin gã, mong rằng gã sẽ không khiến Giang Trừng hắn thất vọng.

Ngày đầu đến Ôn thị, Giang Trừng ngồi suốt năm canh giờ suy tính cho tương lai. Khi hắn kết đan, Ôn Nhược Hàn sẽ tuyến bố hắn là Đại đệ tử của gã, là cánh tay trái của gã, giao toàn bộ Ôn thị vào tay hắn, tùy hắn định đoạt. Hiện giờ hắn chỉ mới sáu tuổi, cần nhất là thân tính, sau đó là rèn dũa lại hai tên phế vật Ôn Húc và Ôn Triều. Thân tính có thể tin tưởng, Giang Trừng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là Tiết Dương và Kim Quang Dao. Một tên lưu manh, một kẻ miệng lưỡi, xứng đôi vừa lứa, sau này có dịp tác thành cho hai tên này luôn. Giang Trừng cần kẻ ác, càng cần kẻ trung thành, kiếp trước hắn và Kim Quang Dao có chút thâm tình. Mà nhắc đến Kim Quang Dao phải nhắc đến Nhiếp Minh Quyết, không biết hai người đó có còn đánh nhau hay đang ôm nhau ngủ trong quan tài rồi.

Nghĩ là làm, hắn ngay sau đó nhờ người chuộc thân cho mẫu tử Mạnh Dao, đồng thời tìm Tiết Dương đang lê lết ở ngoài đường về.

Ôn Nhược Hàn khi nhìn thấy Mạnh Dạo đã ôm tim hồi lâu, sau đó chỉ vào y mà hỏi nhỏ Giang Trừng

"Ngâm nhi, ngươi đem hắn về chi vậy?"

"Để phòng ngươi phản ta."

Thôi, thân già của ta không ai thương. Đem ái nhân về chưa được yêu thương mà ái nhân đã đem kẻ thù về phòng ngừa mình.

Ôn Nhược Hàn ở kiếp trước mỹ nhân nhìn thấy tự khắc ngã vào lòng. Ôn Nhược Hàn ở kiếp này muốn gần mỹ nhân thì mỹ nhân lại xem gã như biến thái mà tránh xa.

Ôn Tông chủ ôm một thân uất ức đi xử lý công vụ. Ôn Trục Lưu nhìn Tông chủ nhà mình giận dỗi như vợ nhỏ bị chồng bỏ rơi, tự nghĩ mình nên học cách giả mù.

Mạnh Dao và Tiết Dương lần đầu gặp Giang Trừng, nhìn thấy hắn một thân quý tộc, cao ngạo lạnh lùng, nhìn lại thân mình có chút dơ bẩn của cả hai, bọn họ cảm thấy mình có chút ti tiện.

"Ngươi là Mạnh Dao?"

Hắn hướng về Mạnh Dao hỏi. Càng nhìn hai tên này càng thấy xứng đôi, sau này tác hợp cho để khỏi đi gây họa nhân gian.

Mạnh Dao nghe hắn hỏi, gật đầu không đáp.

"Ngươi biết cha ngươi là ai không?"

"Mẹ ta nói cha ta là ngươi tiên gia, tài mạo hơn người, rất yêu mẹ ta, sau này sẽ đón bà về Kim Lân Đài."

"Kim Lân Đài? Kim Lân Đài hơn trăm bậc cầu thang, ngươi leo không nổi đâu. Cha ngươi đã sớm quên mẹ ngươi rồi."

"Ngươi biết cha ta?"

"Kim Quang Thiện, Tông chủ Lan Lăng Kim thị, xuất thân tôn quý, gia tài đồ sộ nhất tu chân giới. Ông ta nổi tiếng lăng nhăng, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cả vợ thuộc hạ hắn cũng không tha. Con và vợ lẽ của hắn có thể nối dài từ Kỳ Sơn đến Lan Lăng. Vợ hắn, Kim phu nhân, gia thế hiển hách, tu vi vượt bậc, trưởng tử Kim Tử Hiên, tài mạo song toàn, anh tài xuất chúng. Ta nói cho ngươi biết, dù Kim Quang Thiện có 100 hay 1000 đứa con, trong gia phả Kim Thị, hắn chỉ có một đứa con duy nhất là Kim Tử Hiên."

"Nhưng mẹ ta có giữ một viên trân châu định tình..."

"Ngươi nói là viên này?"

Giang Trừng đổ từ trong túi càn khôn ra một số lượng lớn hạt trân châu. Lần đó hắn cũng mẹ đến Kim Lân Đài, " tiện tay" đem về "chút" ít hạt trân châu về.

"Ta cũng có hạt này, chẳng lẽ ta là cha ngươi? Hạt này đính trên đồng phục Kim gia, ngươi đến Kim Lân Đài, vơ tay cũng nhặt được cả chục viên."

Mạnh Dao càng nghe hắn nói, càng hoảng loạn, lắc đầu không tin.

"Kỳ Sơn có một kỹ viện lớn, nghe nói Kim Quang Thiện đang ở đó, ngươi đến dùng cái này mua chuộc kỹ nữ ở đó, kêu họ nhắc về mẹ ngươi, là ngươi tự biết. Đi đi"

Giang Trừng ném cho Mạnh Dao một túi bạc lớn, để y tự nhận ra sự thật thì hơn.

Nhìn Mạnh Dao gấp gáp chạy đi, hắn hướng mặt về Tiết Dương vẫn còn đang huýt sáo với vẻ mặt cực kỳ thèm đón, hắn đẩy dĩa kẹo đến chỗ y

"Ăn đi!"

"Ngươi cho ta? Cần ta giúp gì ngươi à?"

"Cần chứ! Nói xem ngón tay ngươi vì sao mất?"

" Chuyện của ta, không cần ngươi hỏi nhiều. Cần ta giúp gì, nói mau."

"Cần ngươi làm thuộc hạ của ta. Chỉ cần ngươi trung thành, đầu gia chủ Lịch Dương ng thị, sẽ là ghế ngồi của ngươi."

"Ngươi..."

Giang Trừng kiếp trước mồm miệng độc địa, mắng người hạng nhất. Nhưng muốn thu phục lòng người, mồm miệng của hắn chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh vị Liễm Phương Tôn kia.

Tối đó, Mạnh Dạo đến trước phòng hắn, hỏi hắn vài điều

"Công tử, rốt cuộc ngươi muốn gì mà đem mẫu tử bọn ta đến đây."

"Ta muốn ngươi làm thuộc hạ tùy thân của ta, muốn ngươi tuyệt đối trung thành với ta. Mạnh Dao, ngươi có muốn Kim Quang Thiện Phải trải thảm đỏ, dùng kiệu tám người khiêng mới mẹ con ngươi đến Kim Lân Đài không?"

Y trầm ngâm suy nghĩ một chút. Sau đó cúi người thi lễ với Giang Trừng.

"Thuộc hạ Mạnh Dao, từ này thề luôn đi theo công tử, luôn phục tùng công tử. Thề với trời, Mạnh Dao ta sẽ không bao giờ phản bội công tử,"

Hắn khẽ cười, đưa tay vỗ vỗ lên vai y.

"Về nghỉ ngơi đi, mai ngươi phải tập võ. Ngươi đó, lớn tuổi hơn ta nhưng lại thấp hơn cả ta. Sau này cứ gọi A Trừng, ta chỉ mới sáu tuổi, ngươi bớt cung kính lại đi, tổn thọ ta."

END CHAP

Chap này thoại nhiều, có vài vấn đề mình sẽ triển khai ở chương sau.

Giang Tông chủ chính thức bỏ nhà theo trai.

Mochi
17122021

TẶNG: BachNgan140404


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net