2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Mạnh Dao hoàn toàn khuất bóng, Giang Trừng đóng cửa lại. Quay lại thì thấy Ôn Nhược Hàn vẫn đang ngồi xử lý công vụ, tay vẫn viết viết gì đó, nhưng mắt hoàn toàn đặt ở ngươi Giang Trừng.

"Ngươi vẫn nhất quyết đem Mạnh Dao về đây sao? Ngày xưa hắn từng phản ta, còn xách đầu ta để đi nhận tổ quy tông đó. Ngâm nhi, ta sợ."

"Bớt diễn trò. Ngươi bây giờ có mười Mạnh Dao ngươi cũng có thể đem chặt ra ba khúc, ở đó mà sợ."

Tu vi đứng đầu tu chân giới lại đi sợ thằng nhóc mười tuổi, ngươi nghĩ ta là trẻ mới lên sáu chắc.

Ừ thì ta sáu tuổi thật, nhưng linh hồn ta bốn mươi tuổi rồi đó!!!

Giang Trừng từ chối nhìn cái gương mặt không tuổi của lão cáo già kia, hắn chọn mấy cuốn sổ sách mà Ôn Nhược Hàn vừa quăng đi. Giang Trừng cả một đời làm phú thương, lần đầu thấy người cả tính tiền lãi cũng sai.

"Ta thao, cả cái tính toán cơ bản vậy ngươi cũng sai nữa là sao? Kỳ Sơn Ôn thị, tiên môn đúng đầu mà Tông chủ lại tính toán sai, so với Trạch Vu Quân suốt ngày bế quan kia còn tệ hơn nữa. "

Giang Trừng mới ngưỡng mộ gã thần thông, có thể tính toán sổ sách, giải quyết công vụ mà không cần nhìn. Giờ thì mọi cái ngưỡng mộ bay đi mất tiêu rồi.

"Ngâm nhi, ngươi mắng ta? Ngâm nhi đem ta so sánh với Lam Hi Thần, Ngâm nhi không thương ta!"

Hắn bỏ cuộc, không muốn day dưa với tên điên kia, ôm một chồng sổ sách ngồi đối diện gã. Kiếp trước hắn kiếm tiền chưa đủ, kiếp này phải kiếm hơn. Gã nói hắn hoàn toàn có thể biến Ôn Thị thành Giang gia mà hắn muốn, hắn sẽ biến Ôn thị thành phú thương giàu có hơn cả Kim thị hiện tại.

Giang Trừng- Tam Độc Thánh Thủ- nói được làm được. Không! Phải làm hơn!

Cả hai duy trì sự im lặng đó suốt một canh giờ.

"Ôn Nhược Hàn, ngươi tính sử lý tỷ đệ Ôn Tình thế nào?"

Bất chợt Giang Trừng lên tiếng. Ngụy Vô Tiện năm đó luôn bảo tỷ đệ Ôn Tình tay không dính máu, gì mà do Ôn Nhược Hàn ra lệnh, còn bảo hắn nợ họ một mạng. Buồn cười thay! Cô ta là y sư Ôn thị, nhưng lại vì một lời nói của Ngụy Vô Tiện mà phản lại tộc mình. Khi chiến tranh nổ ra, cô ta hoàn toàn có thể mang đệ đệ và người nhà của cô ta bỏ trốn, nhưng cô ta vẫn ở lại, vẫn hưởng lợi ích từ Ôn thị ban phát. Ôn Thị thắng thì cô ta hưởng được lợi, Ôn thị thua thì nhưng việc đó là do Ôn Nhược Hàn ra lệnh, cô ta hoàn toàn không liên quan. Nếu tỷ đệ Ôn Tình vô tội, vậy mấy ngàn người người ở Liên Hoa Ổ năm đó có tội sao?

"Ta không biết nữa. Hiện tại ta chưa có lý do để đuổi ả đi. Hay cứ trực tiếp giết ả với đệ đệ ả, rảnh nợ."

"Chi bằng để Ôn Tình tự ly khỏi Ôn thị đi."

Ôn Nhược Hàn nhìn hắn cười ranh mãnh, tự nhiên lòng có chút tan chảy. Gã bám theo hắn suốt mười ba năm, số lần gã thấy hắn cười thật lòng không quá mười lần, đa số đều là cười khinh bỉ. Giang Trừng xõa tóc rất đẹp, cười càng đẹp hơn. Nhìn thân hình bé nhỏ cậm cụi tính toán, gã có chút không cầm lòng...

Gã đứng dậy, đi đến bên Giang Trừng, bế thân hình nhỏ bé kia vào lòng, trực tiếp đi về hướng giường.

"Ngươi làm gì? Thả ta xuống."

"Ngâm nhi, ngươi mới sáu tuổi thôi, cần phải ngủ nhiều. Nào nào, chúng ta đi ngủ."

"Ta có chân, tự ta biết đi, mau thả ta xuống."

Mặc kệ sự vùng vẫy của hắn, gã vẫn bế hắn đi về giường. Tới giưỡng, gã thả hắn xuống, phất tay một cái, nến trong phòng tắt gần hết, chỉ có hai ngọn ở gần giường. Gã leo lên giường, nằm xuống rồi ôm hắn vào lòng.

"Ngâm nhi, nếu ta không lầm, ngươi tính giải quyết hết đống sổ sách đó rồi mới đi ngủ phải không? Làm hết đống đó thì trời sáng mất rồi, Ngâm nhi, ngươi đừng quá sức. "

"Ngươi điên à? Ta đâu có điên cuồng như vậy."

"Ngươi chính là như vậy."

Ôn Nhược Hàn bám theo Giang Trừng suốt mười ba năm, đủ hiểu tính tình của hắn.

Một khi đã lao đầu vào công vụ hoặc sổ sách, nếu làm không xong, đừng nói ngủ, cả ăn hắn cũng không màng.

Vùng vẫy thì vùng vẫy cho có vậy thôi, hắn cũng hơi mệt, mặc kệ, ngủ cái đã. Trước khi chết, hắn phẫu đan cho Ngụy Vô Tiện, linh lực tuy tiêu tán khá nhiều nhưng vẫn còn đủ. Hiện hắn sáu tuổi, kim đan chưa kết nhưng trong mạch tượng linh lực khá dồi dào. Chờ ngày kết đan, chịu khó tu luyện thì sớm muộn cũng đá bay tên cáo già này khỏi người hắn.

Mẹ nó, trời nóng muốn chết còn bị gã cứng ngắt. Ngươi chờ đó, chờ ngày ta lớn sẽ thao chết ngươi. (Với tư tưởng của thẳng nam số 1 tu chân giới thì Trừng nhi nhà ta vẫn nghĩ mình thẳng, có cong cũng phải nằm trên. Nhưng đời mà, đôi lúc khác xa với những gì mình nghĩ.)

Nóng a~

Khi Giang Trừng tỉnh dậy đã là giờ Dần*, không khí Kỳ Sơn có vẻ không hợp hắn lắm. Đêm thì nóng, gần sáng thì lạnh đến thấu xương. Hắn bực mình, rất bực mình.

"Ngâm nhi, dậy rồi à. Ngồi dậy rửa mặt rồi ăn sáng nào."

Ta chính là không thèm ngồi dậy, ngươi làm gì được ta.

Ôn Nhược Hàn nhìn ái nhân cuộn tròn trong chăn không thèm ngồi dậy, lắc đầu bất lực. Gã đến giường, đem hắn từ trong chăn ra, rửa mặt cho hắn, rồi đem hắn đến trước gương để kết tóc**.

Ái nhân mới sáu tuổi, cần được nuông chiều.

Nhìn Giang Trừng nhỏ nhắn đáng yêu trước gương, Ôn Nhược Hàn lại cười tủm tỉm.

"Ngươi cười cái gì?"

"Ngươi nói xem , nếu người ta biết Tam Độc Thánh Thủ uy danh thiên hạ, chưa kể ghét nhất Ôn cẩu, chỉ cần gặp người họ Ôn là sắc mặt liền lạnh xuống, lại đang ở sống cùng Ôn cẩu, tương lai sẽ làm chủ mẫu Ôn thị, nói xem họ có hộc máu mà chết không?"

"Nhảm nhí. Hôm nay ta sẽ lôi hai quý tử của ngươi ra đánh đó, ngươi có căn dặn gì trước không?"

"Đừng đánh mạnh tay quá, ngươi đánh mạnh sẽ đau tay. Ngươi đau, ta xót."

Hôm đó, Giang Trừng lôi Ôn Húc, Ôn Triều, cả Tiết Dương và Mạnh Dao ra tỷ thí. Nói là tỷ thí thật ra là bốn người làm bao cát cho Giang Trừng đánh.

Kết quả là cả bốn người nằm liệt giường suốt mười ngày. Ngươi có phải hài tử sáu tuổi không vậy? Tại sao ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy?

Giang Trừng nhủ lòng thương, nấu cháo đun thuốc đem đến cho họ. Lần đầu ăn cháo Giang Trừng nấu, bốn người tự nhiên có suy nghĩ, nếu họ cứ nằm đây thì có phải sẽ có cháo ăn hoài không. Nên họ tiếp tục giả bệnh thêm năm ngày. Tới khi hắn gương mặt đầy sát khí, roi cầm trên tay chuẩn bị đánh người thì họ mới lật đật ngồi dậy để luyện tập.

Ở Ôn thị, Giang Trừng chính là được sủng ái toàn phần.

( *Giờ Dần : khoảng 3-5 giờ; **kết tóc: nếu mình nhớ không lầm, lễ nghi buổi sáng ở Giang gia là vấn tóc, nhưng hiện Giang Trừng đang ở Ôn thi, nên là kết tóc)

Bên này Giang Trừng hạnh phúc ấm êm thì ở Giang gia, một chữ rối không đủ để diễn tả. Giang Phong Miên sau khi ổn định lại tình hình, lại muốn nối lại hôn ước hai nhà Giang- Kim. Ông dẫn theo Giang Yếm Ly và Ngụy Vô Tiện đến Kim Lân Đài tìm Kim Quang Thiện để bàn bạc, ai ngờ gã đã đi đến Kỳ Sơn, nên chỉ có thể bàn với Kim Phu nhân. Mà Kim Phu nhân là bạn thân của Ngu Tử Diên, nên chuyện bàn bạc cũng khá là khó khăn. Nhưng vì lợi ích gia tộc, bà cũng có ý nối lại hôn ước.

Kim Tử Hiên đứng bên cạnh mẫu thân mình, rất muốn xen vào vào mà nói với người rằng có thể nối hôn y với A Trừng được không, y không thích Giang Yếm Ly.

Thời gian trước, Giang Trừng cùng Ngu phu nhân đến Kim Lân Đài chơi. Cũng là lần gặp gỡ đầu tiên của Kim Tử Hiên và Giang Trừng. Lần đó, Ngu Tử Diên tính mang theo Giang Yếm Ly, nhưng Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị bệnh, nàng phải ở nhà chăm sóc. Hết cách. Ngu phu nhân đành dẫn Giang Trừng đi thăm bạn thân.

Kim Tử Hiên vừa gặp đã nghĩ Giang Trừng là nương tử tương lai của mình. Nhỏ nhắn, đáng yêu, lại còn xinh đẹp nữa. Chưa kể tính tình tuy có hơi khó gần nhưng lại khá quyết đoán, đối với mẫu thân thì lễ phép, đối với y thì hòa nhã, hữu lễ. Một người con gái hoàn hảo, rất hợp với tiêu chuẩn của y. Nhưng khi Ngu phu nhân bảo đây là con trai bà, y chính là vỡ mộng. Không sao, đệ đệ hoàn hảo như vậy, tỷ tỷ tệ nhất cũng được năm phần.

Hiện tại chứng minh, đừng nói năm phần, cả một phần Giang Yếm Ly cũng không bằng Giang Trừng.

Nhan sắc bình thường, tu vi bình thường, gặp mẹ y thì chỉ chào hỏi qua loa, nhìn qua y thì lại e lệ sợ sệt. Tên nhóc bên cạnh thấy nàng e lệ như vậy, còn Kim Tử Hiên thì vẫn mặt lạnh mà nhìn, lại liếc lấy liếc để y, cứ như y đã làm gì ức hiếp nàng ta.

A Trừng ơi, ngươi ở đâu rồi?

Đó chưa phải là điều tệ nhất, điều tệ nhất là khi Giang Phong Miên ngỏ ý muốn để Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly dùng chung bữa cơm để bồi đắp tình cảm.

Giang Yếm Ly một mực dẫn theo Ngụy Vô Tiện, tên kia cũng sợ sư tỷ mình bị ức hiếp, nên cũng đi theo. Hai người dính lấy nhau như sam, Kim Tử Hiên đi phía sau chính là bực bội. Giang Yếm Ly rốt cuộc có phải tiểu thư khuê tú không, dính lấy một nam nhân khác, không phải phụ thân, không phải đệ đệ, còn ra thể thống gì?

"A Anh, đệ ăn đi. Kim công tử, chàng cũng ăn đi."

Kim Tử Hiên hiện đang trố mắt ngạc nhiên, cái thể loại gì đang diễn ra. Hai người có biết đây là Kim Lân Đài, có biết người ngồi trước mặt là ai không? Tỷ gắp đồ ăn cho đệ, đệ vui vẻ ngồi tận hưởng, có khi nếu không có y ở đây, Giang Yếm Ly dám đút tận miệng cho Ngụy Vô Tiện luôn. Gia giáo Giang gia dạy con gái dễ dãi như vậy sao?

Nhận thấy không nên làm kì đà cản muỗi, Kim Tử Hiện buông đũa đi ra ngoài. Y đến sảnh chính gặp mẫu thân. Đến sảnh chính, thấy mẹ đang cười cùng Giang Tông chủ, nụ cười cứng đơ, xem ra người rất tức giận.

"Mẫu thân, Giang Tông chủ. Sau bữa ăn này, con nghĩ mình và Giang Tiểu thư không hợp nhau lắm, hôn sự này, e là không thể nối lại được."

Y nói thẳng vào vấn đề, nếu bắt y lấy người con gái không có tiết hạnh này về, chi bằng y  không có vợ còn hơn.

"Tử Hiên, ta thấy con và A Ly rất hợp nhau mà. Thời gian hai đứa gặp mặt ngắn ngủi, biết đâu sau này con lại có tình cảm..."

Giang Phong Miên đang vui vẻ bàn điều kiện với Kim phu nhân thì Kim Tử Hiên bước vào dội cho ông một gáo nước lạnh. Ông nghĩ bữa cơm này, A Ly sẽ có thể chiếm được cảm tình của Kim gia Thiếu chủ, sau này có thể vinh hoa lên làm Kim phu nhân, Kim gia Chủ mẫu.

"Kim gia gia giáo lễ nghi tuy không bằng Lam gia, nhưng nữ tu Kim Gia vẫn biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ, biết thế nào là tam tòng tứ đức. Nữ tu Kim gia, dù tu vi có thấp kém, nhưng vẫn biết giữ gìn lễ nghi, đối với nam nhân vẫn biết thế nào là "nam nữ thụ thụ bất tương thân". Giang tiểu thư có thể trước mặt con thân thiết với nam nhân khác, dính chặt lấy nhau không rời nửa bước, con lo sợ về đức hạnh của nàng."

"Tử Hiên, A Anh là nghĩa tử của ta, cũng là nghĩa đệ của A Ly. Ta thấy việc hai đứa thân thiết rất là bình thường."

"Giang Tông chủ, trước từ "đệ" có từ "nghĩa", tức là không phải đệ đệ ruột. Mà đối với đệ đệ ruột, nữ nhân bình thường cũng không thể thân thiết như vậy. Chưa kể lúc đầu vừa đến, nàng đối với mẫu thân ta rất hời hợt, lễ nghi đối với một vị phu nhân hoàn toàn không hợp quy cách. Nếu con lấy nàng về, con lo sợ nữ tu của Kim thị sẽ học theo nàng, như vậy Kim gia sẽ là trò cười của thiên hạ..."

Kim Tử Hiên chưa nói xong, mặt đã cảm thấy đau rát. Ngụy Vô Tiện nghe y nói sư tỷ mình thành loại con gái không có giáo dưỡng, tức giận không thôi. Hắn mặc kệ y là ai, đây là đâu, dám nói xấu sư tỷ, chắc chắn là đáng bị đánh.

"Ai cho ngươi cái quyền dám nói xấu sư tỷ hả? Sư tỷ của ta tốt như vậy, khổng tức hoa nhà ngươi chỗ nào xứng với tỷ ấy mà dám nói xấu tỷ ấy."

Giang Phong Miên nhìn thấy Ngụy Vô Tiện có thể vì Giang Yếm Ly mà dám đánh Kim Tử Hiên, cảm thấy hắn rất có phong thái của Giang gia Tông chủ, rất muốn khen hắn. Nhưng tình hình hiện tại, ông phải giải quyết tốt mối hôn sự của con gái mình, nên đành bước đến tách hắn ra khỏi người Kim Tử Hiên, đem hắn đến chỗ Giang Yếm Ly đang khóc ngoài cửa.

"A Anh, đệ có sao không?"

"Sư tỷ, hắn dám nói xấu tỷ, đệ phải cho hắn một bài học."

"Kim công tử không có ý xấu đâu, A Anh, đệ bình tĩnh đi."

Kim phu nhân thấy con mình bị đánh, rồi lại được xem một màn tỷ đệ tình thâm trước mặt, chưa kể vừa rồi nghe Giang Phong Miên đòi hỏi đủ thứ khi nối lại hôn ước, bà chính thức tức giận.

"Giang Tông chủ, Giang gia dạy đệ tử thật khiến người ta mở rộng tầm mắt."

"Kim phu nhân, là do Kim công tử nói lời quá đáng, nên A Anh mới bị kích động..."

"CÚT! Ngươi đem con gái vàng ngọc của ngươi cùng đệ tử của ngươi cút khỏi Kim gia ngay cho ta! Kim gia ta dù có tuyệt tử tuyệt tôn cũng không nối hôn ước với Giang gia. CÚT!"

Về tới Giang gia, Giang Yếm Ly làm bộ dạng uất ức bỏ về phòng khóc lóc một mình. Ngụy Vô Tiện thấy sư tỷ mình buồn, rất muốn bay tới Kim Lân Đài đòi công đạo cho sư tỷ, nhưng bị Giang Phong Miên cản lại. Hôn ước Giang- Kim không thể nối lại, tương lai Giang gia vô cùng khó khăn.

Chuyện Giang Tông chủ đến Kim gia cầu thân lại bị đuổi về, thêm chuyện trước đó, hiện Vân Mộng Giang thị chính là trò cười của tu chân giới.

Chuyện tốt lan gần, chuyện xấu truyền xa. Hiện tại dù cho Giang gia có nằm trong ngũ tộc, cũng không có công tử thế gia nào dám cầu thân. Đến tận cửa cầu thân còn bị đuổi về, nếu cưới về nhà không phải sẽ khiến cả tộc xấu hổ sao?

Giang Trừng đang cùng Ôn Nhược Hàn đang dùng cơm tối thì nghe người dưới báo về tin này. Giang Trừng cười lạnh lắc đầu rồi ăn tiếp, Ôn Nhược Hàn thì lo lắng cho hắn.

"Ngâm nhi, hôn sự này không thành, thì cháu ngoại trai ngươi làm sao ra đời?"

"Ta có cháu ngoại sao? Ý ngươi là Kim Lăng? Nó là cháu của Di Lăng Lão Tổ, phận hèn như ta sao đủ tư cách."

Nhắc đến Kim Lăng, lòng Giang Trừng lại lạnh đi phần nào. Suốt mười mấy năm nuôi dạy nó nên người, chăm lo cho nó từng chút một, nó lại vì người ngoài mà nói ra câu "Ta họ Kim, hắn họ Giang". Nếu biết trước như vậy, hắn đã không ngại hy sinh tính mạng bảo vệ nó, không vì nó mà đắc tội với mấy lão già ở Kim Gia. Có lẽ giờ nó đang vui vẻ bên đôi đạo lữ kia mà xung vầy hạnh phúc rồi. Mặc kệ, hắn hiện không muốn nhắc đến người không đang để nhắc nữa, hắn hiện đang rất vui vẻ.

END CHAP

Quà noel muộn cho mọi người đây, mọi người chọn một trong hai phiên ngoại dưới để mình viết. Thật ra đều là hai phiên ngoại của truyện, chỉ là đăng trước hoặc sau thôi:

1. Phiên Ngoại: Sau khi Giang Trừng mất

2. Phiên Ngoại: Phỏng vấn Môn sinh Ôn thị

Truyện mình đã tròn 1 tháng tuổi, cũng đã hơn 1k view, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Mochi

26122021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net