3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên phủ Lam thị tọa lạc ở nơi thâm sơn bên ngoài thành Cô Tô.

Thuỷ tạ trong lâm viên chằng chịt nhưng thú vị, tường trắng ngói đen quanh năm có mây mù bao phủ kéo dài, đặt mình vào đó, phảng phất như trong biển mây tiên cảnh. Sáng sớm sương mù tràn ngập, nắng sớm lờ mờ. Hai thứ bổ sung cho nhau tạo ra tên của nó - "Vân Thâm Bất Tri Xứ".

Núi yên người lặng, lòng như nước tĩnh. Chỉ có từng hồi chuông từ trên lầu cao truyền đến.

Tuy không phải chùa, nhưng lại có một nét thiền ý tịch liêu của núi lạnh. *

Đứng trước trăm bậc thang, Giang Trừng thở dài ngán ngẩm.

"A Trừng à, thật sự chúng ta phải leo lên đó thật hả?"

"Nếu muốn ngươi có thể về, nhưng về thì phải chịu phạt."

Giang Trừng cùng Ôn Húc và Mạnh Dao đi trước, Ôn Triều và Tiết Dương vừa lết theo sau vừa than vãn, tỷ đệ Ôn Tình và vài môn sinh khác thì đi sau Ôn Triều. Giang Trừng lúc đầu đã không muốn cho tỷ đệ ôn Tình đi, nhưng để thuận lợi cho cuộc gặp gỡ của Ôn Ninh và Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng đã cắn răng cho cừu nhân đi cùng mình. Nhìn cái vẻ co ro cúm núm của Ôn Ninh, Giang Trừng hừ lạnh, cái vẻ đó thật làm người ta chán ghét.

"Mạnh Dao, ngươi có biết người ta nói gì về nơi này không?"

"Vân Thâm Bất Tri Xứ, miền đất khuất trong mây, quanh năm mây phủ, cứ như tiên cảnh vậy."

"Có người từng nói là 'Nơi này nhiều mây, nhưng chính nơi này ta sẽ thấy rõ mặt người', nhưng ta thấy rằng, nơi này đúng là nhiều mây, nhưng nhiều mây quá, che lấp đi lòng người. Ai cũng nói Cô Tô Lam Thị nổi danh quân tử, nhưng quân tử thế nào thì không ai biết."

"A Trừng có vẻ rất hiểu nơi này nhỉ?"

Giang Trừng khẽ cười, lắc đầu bỏ đi.

Kỳ Sơn Ôn Thị kiếp trước không đến cầu học, kiếp này phải tỏ thiện chí, phải góp mặt cho đầy đủ. Trước khi bọn hắn đi, Ôn Nhược Hàn đã tuyên bố xuất quan, xử lý công vụ trong một năm hắn đi học.

Khi bọn họ leo lên đến nơi, đã nghe tiếng cãi nhau. Khỏi nói Giang Trừng cũng biết, y phục đen, dây buộc tóc đỏ, đứng trước hai người mặc đồ tang, mạt ngạch đeo trán, đứng cạnh bên là nữ nhân mặc y phục tím, nhan sắc hoàn toàn bình thường, không có tu vi.

"Kỳ Sơn Ôn Thị Giang Trừng."

"Kỳ Sơn Ôn Thị Ôn Húc."

Giang Trừng và Ôn Húc là hai người có danh phận lớn nhất trong đoàn nên thi lễ đầu tiên, những người còn lại lần lượt thi lễ chào theo. Nhìn những người có mặt nơi đây hiện giờ, Giang Trừng hiểu chuyện gì xảy ra. Ngụy Vô Tiện vẫn giống kiếp trước, bỏ quên thiếp cầu học ở quán trọ, đến Vân Thâm Bất Tri Xứ mới nhớ ra, Lam nhị công tử nghiêm khắc không cho vào, rồi cãi nhau.

"Giang công tử, Ôn công tử! Các vị đi đường xa tới chắc đã mệt mỏi, Vong Cơ sẽ dẫn các vị đến phòng nghỉ ngơi."

"Không cần, Lam lão tiên sinh có gửi bản đồ cho bọn ta, bọn ta có thể tự đi được. Cáo từ!"

Cho xin đi, để bản mặt đưa đám của Lam Vong Cơ đưa đi, Giang Trừng hắn sẽ gặp ác mộng đó.

"Trạch Vu Quân, ngày mai là bắt đầu học phải không?"

"Thúc phụ bảo là hai ngày nữa mới bắt đầu học."

"Vậy ngày mai bọn ta muốn xuống trấn tham quan sẵn tiện mua chút đồ."

"Cũng được, chỉ cần về trước hoàng hôn là được."

"Đa tạ Trạch Vu Quân đã nhắc nhở."

Đoàn người Kỳ Sơn Ôn Thị không cần thiếp cầu học cũng có thể vào, còn được đích thân Lam nhị công tử dẫn đi, điều này làm cho môn sinh Vân Mộng Giang Thị cảm thấy không phục. Bọn họ leo từ dưới chân núi lên cả ngày, mệt muốn đứt hơi. Bình thường ở Liên Hoa Ổ, họ chỉ ăn rồi chơi, rảnh thì đi bắt gà rừng, bẫy chim, hái trộm sen với Ngụy Vô Tiện, nên người nào cũng béo tốt, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi uống rượu. Giờ thì hay rồi, bị nhốt ở ngoài, định sẵn đêm nay phải ngủ trong rừng, nhìn người ta được cung kính mời vào.

Căn bản họ đã quên ai là người khiến họ bị nhốt ngoài, họ chỉ biết hiện giờ người khác có còn họ không.

Vân Mộng Giang Thị đã mục rữa từ ngày Giang Trừng rời đi...

Hoặc đây không phải môn sinh Vân Mộng Giang Thị mà Giang Từng coi là huynh đệ!

"Đại sư huynh, sao bọn họ không có thiếp cầu học vẫn được vào, còn chúng ta phải bị nhốt ở ngoài?"

Ngũ sư đệ lên tiếng bất bình, kéo theo sự bất bình của những môn sinh còn lại.

"Đúng vậy đó Đại sư huynh, Kỳ Sơn Ôn Thị thì giỏi lắm sao? Ta chỉ thấy bọn họ ỷ thế hiếp người, cùng đến cầu học mà không đem thiếp mời, còn ngang nhiên như nhà mình."

Nghe lời nói kia, Giang Trừng ngừng lại, lắc đầu ngán ngẩm.

"Môn sinh Vân Mộng Giang Thị hóa ra lại ngu dốt đến thế à?"

Ôn Triều lên tiếng trào phúng, khiến Tiết Dương cười lớn, Mạnh Dao thì khẽ cười.

"Nè nè, ngươi không nên nói người ta ngu dốt, phải nói là không có nhận thức, không biết thời cuộc, bị canh củ sen làm úng đầu chứ."

Vỗ vai Ôn Triều, Tiết Dương tiếp lời. Mình đã yên phận rồi mà người ta cứ kiếm chuyện với mình, ngại gì mình không tiếp.

"Các ngươi... các ngươi kinh người quá đáng!"

" Xong chưa? Xong rồi thì đi thôi. Ôn Triều, Tiết Dương đừng gây chuyện. Tối ta nấu canh cho các ngươi ăn. Giờ thì đi nghỉ."

"Các ngươi đứng lại đó, các ngươi lấy quyền gì nhục mạ bọn ta? Kỳ Sơn Ôn Thị thì giỏi lắm à?"

"Kỳ Sơn Ôn thị không giỏi, nhưng hiện giờ là tiên môn đứng đầu tu chân giới, so về độ giàu có thì hiện cả Lan Lăng Kim thị cũng không sánh bằng, Tông chủ chúng ta là người mạnh nhất Tu chân giới. Xin hỏi vị huynh đệ đây, bọn ta ngay từ đầu chưa có câu nào động đến Vân Mộng Giang Thị, mà các vị lại một hai muốn gây chuyện với bọn ta, ngươi nghĩ ngươi là ai?"

Ở đây xét về miệng lưỡi, ai có thể qua được Mạnh Dao. Hắn là kẻ điềm đạm, xử sự theo lý trí, miệng lưỡi sắt bén. Bình thường hắn không nói nhiều, nhưng lời nói phát ra lại mang tính xát thương cao.

"Kỳ Sơn Ôn thị bọn ta là được đích thân Lam lão tiên sinh và Trạch Vu Quân đích thân mời đến đây học, khác với các ngươi. Thay vì ở đầy ganh ghét người khác sao ngươi không trách người khiến các ngươi ở ngoài kìa. Có mấy tấm thiếp mời cũng quên, chắc sao này cả ai là người nhà, ai là cừu nhân cũng quên quá."

"Vị công tử này lời đã quá đáng. A Tiện chỉ là bất cẩn, không phải phạm lỗi gì lớn. Chưa kể đệ ấy đã rất hối lỗi, các vị khinh người cũng đừng lôi đệ ấy vào."

"CÂM  MIỆNG HẾT CHO TA!"

Giang Yếm Ly muốn phân bua cho Ngụy Vô Tiện, nhưng lời chưa nói hết đã bị Giang Trừng quát.

"Các ngươi không biết mệt à? Đi cả một ngày lên đây còn dong dài, muốn ở đây đấu võ mốm đến khi nào? Các ngươi không mệt nhưng ta mệt, muốn cãi nhau thì xuống núi mà cãi. Giang tiểu thư, nếu sư đệ của cô biết hối lỗi thì hắn nên ngự kiếm về quán trọ lấy thiếp cầu học, chứ không phải ở đây kì kèo. Trạch Vu Quân, bọn ta nể mặt tổ tiên ngàn đời của Lam Gia, nể mặc Lam lão tiên sinh mới đến đây học, không phải đến đây để bị sỉ nhục. Kỳ Sơn Ôn Thị bọn ta không tính toàn với Cô Tô Lam thị chuyện 100 tấm Phược Tiên võng thì các vị nên biết điều, đừng chọc giận bọn ta. Giờ thì đi nghỉ ngơi."

Mệt mỏi cả một ngày, Giang Trừng thật sự rất đau đầu. Nhìn Giang Yếm Ly cứ bao che Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng hiểu là dù kiếp này hay kiếp trước, nơi đầu quả tim của Giang Yếm Ly luôn là Ngụy Vô Tiện, hắn chẳng qua là kẻ dư thừa.

"Giang tiểu thư, hay là mọi người cứ vào đi, dù gì mai cũng chưa học, mai rồi về quán trọ tìm cũng được."

"Huynh trưởng..."

"Được rồi Vong Cơ, đã hoàng hôn rồi, ai cũng mệt mỏi. Chúng ta cũng không thể đứng đây kì kèo mãi, mọi chuyện cứ vậy đi."

Lam Hi Thần phất tay bỏ đi trước, Lam Vong Cơ mặt không biểu cảm, đánh phải dẫn môn sinh Giang gia đến phòng nghỉ.

Hôm nay, Vân Mông Giang Thị và Kì Sơn Ôn Thị đã kết thù.

Hoặc môn sinh Giang thị tự mình đã tình, tự kết thù với đoàn người Ôn thị.

Vì chưa học ngay, nên Ngụy Vô Tiện không trèo tường ra ngoài mua rượu, cũng không gặp và đánh nhau Lam Vong Cơ, tạo ra mới "LƯƠNG DUYÊN" trời ban.

Ngày hôm sau, Giang Trừng thức đúng vào giờ sinh hoạt của Lam gia, dù gì ở Ôn thị hắn cũng dậy giờ đó. Vừa thức dậy đã nghe ồn ào từ phía phòng ngủ của Kim gia. Giang Trừng không phải kẻ thích xen vào chuyện của người khác, nhưng Ngu Tử Diên có dặn phải để tâm đến Kim Tử Hiên, hắn rất tự cao, không dễ kết bằng hữu.

"Giang cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, mới sớm cô đã đến phòng ta, không biết là có chuyện gì?"

"Kim công tử, ta có làm chút đồ ăn sáng, nghĩ công tử chưa có gì ăn, nên mang qua cho công tử."

"Ta có hẹn với bằng hữu sẽ xuống trấn dùng bữa, Giang tiểu thư không cần bận tâm. Nếu không có chuyện gì thì mời tiểu thư về cho."

Trời chưa sáng thì Giang Yếm Ly đã dậy nấu bữa sáng cho Ngụy Vô Tiện cùng đệ tử Giang gia, nhưng cô lại nấu dư một phần mang qua cho Kim Tử Hiên, mong y sẽ thấy những điều tốt đẹp về mình, nối lại hôn ước. Cô rất thích Kim Tử Hiên, nhưng những lời nói năm đó vẫn khắc sâu vào lòng cô, khiến cô khó hiểu. Cô thân thiết với A Tiện vì cô xem y như đệ đệ mình, A Trừng đột nhiêu rời bỏ, cô rất đau lòng, nhưng cô không muốn A Tiện lo lắng nên cố tỏa vẻ không sao. Cô không hiểu tại sao Kim Tử Hiên cứ khó chịu việc cô thân thiết với sư đệ mình, hay hắn cũng thích cô?

"Một đại tiểu thư suốt ngày chỉ biết nấu nướng, vùi đầu trong nhà bếp, mới sáng sớm đã chạy đến phòng nam nhân. Thật không biết liêm sỉ."

"Ngươi nói ai không có liêm sỉ? Sư tỷ ta tốt bụng đem đồ ăn đến cho hắn, hắn còn không biết điều mà cảm tạ, còn dám đuổi sư tỷ ta về, hắn mới là kẻ không biết tốt xấu."

Ngày nào hai người này không chạy đi gây chuyện thì ăn cơm không vào à? Người ta đã tỏ thái độ ghét mình ra mặt rồi, còn không biết điều chạy đến sinh sự là sao?

"Không biết tốt xấu? Biểu ca ta là thiếu chủ Lan Lăng Kim Thị, tài mạo song toàn, anh tài trong thiên hạ. Còn nàng ta, nhan sắc tầm thường, ăn nói ấp úng, tu vi thấp kém, suốt ngày chỉ biết nấu ăn, chuyện nấu ăn đó chuyện của một đại tiểu thư hay làm sao? Chưa kể suốt ngày dính như sam với nam nhân khác, còn ra thể thống gì?"

Kim Tử Huân trong lòng cực kỳ ghét Ngụy Vô Tiện, càng ghét Giang Yếm Ly hơn.

"Giang tiểu thư, cô biết xấu hổ thì nên tránh biểu ca của ta ra, biểu ca chỉ thích ngươi tú lệ đoan trang, có chính kiến, biết quản lý gia tộc, biết đối nhân xử thế, người như vậy mới có thể làm chủ mẫu Kim gia."

"Ta...ta..."

Giang Yếm Ly càng nghe Kim Tử Huân nói, cùng với sự xì xào của những người xung quanh, khiến cô có chút tủi hờn, đôi mắt  lệ, tay cầm khay cơm trắng bệch, run lẩy bẩy.

Ngụy Vô Tiện thấy sư tỷ mình khóc, tức giận không nguôi, đưa tay muốn đánh Kim Tử Huân. Nhưng tay chưa chạm tới người Kim Tử Huân thì có một bàn tay nắm tay hắn lại.

"Ngụy công tử, ngươi hiện giờ là Giang gia thiếu chủ, Đại đệ tử của Giang Tông chủ, tùy tiện đánh ngươi như vậy có biết hậu quả là gì không?"

"Ngươi..."

Giang Trừng buông tay Ngụy Vô Tiện ra, Mạnh Dao đứng cạnh đưa hắn khăn tay, cứ như hắn vừa chạm vào cái gì đó rất dơ bẩn.

"Giang tiểu thư, cô khóc như vậy là cha mất hay mẹ mất? Khóc như vậy có giải quyết vấn đền không? Đứng đây khóc lóc chi bằng chứng minh mình không phải loại phế vật như người ta nói.''

"Tử Hiên huynh, ta đến đúng hẹn rồi này. Mạnh Dao, ngươi gọi mấy tên kia dậy rồi xuống trấn, ta đi trước. Kêu Ôn Húc giờ Tỵ** đến Hồi Vị Lầu gặp ta."

(*Đoạn này mình copy trong nguyên tác

Giờ Tỵ: 9-11h )

END

Mochi
18112022

Mình đang phân vân không biết nên viết all Trừng hay Phản Ma đạo, phân vân ghê.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net