3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giang công tử, không biết tại sao công tử lại nói là có hẹn với ta, ta nhớ là mình đâu có hẹn với Giang công tử."

"Nếu ta không nói vậy, ngươi nghĩ mình sẽ lành lặn đứng ở đây?"

Giang Trừng và Kim Tử Hiên từ từ rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, đến Thải Y Trấn. Cả hai đến Hồi Vị Lâu, một tửu lâu có tiếng ở Cô Tô.

"Ta và công tử không thân không thích, tại sao công tử lại giúp ta?"

"Ngươi hỏi thật nhiều. Ta là kẻ không thích xen vào chuyện người khác, nhưng nương ta dặn phải chú ý đến ngươi, ta cũng hết cách."

"Xin hỏi mẫu thân của công tử là..."

"Một là ăn, hai là cút. Ở đâu ra nhiều câu hỏi vậy? Ngươi có thời gian hỏi nhưng ta không có thời gian trả lời, ăn xong rồi thì cút đi."

Là tửu lầu có tiếng ở Cô Tô, nhưng đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của Giang Trừng. Đồ ăn không hợp khẩu vị, kế bên còn có một Kim Khổng Tước  luôn miệng nghi vấn, hắn hiện chính là muốn lật bàn đánh người.

Kim Tử Hiên thức thời ngậm miệng. Người ngồi trước mặt cũng tên Giang Trừng, dung mạo có bảy tám phần giống Ngu A Di, y muốn biết người này có phải ái nhân của mình không? Suốt tám năm, y dặn lòng mình không thể, không thể nhớ Giang Trừng, không thể yêu Giang Trừng, y là Kim gia Thiếu chủ, tương lai phải gánh cả gia tộc, y không thể là đoạn tụ. Nhưng càng muốn quên thì lại càng thêm nhớ! Suốt tám năm, y nhận ra mình yêu Giang Trừng tới chừng nào, người mà y chỉ một lần gặp gỡ...

Mang tâm tư nặng trĩu rời tửu lâu, Kim Tử Hiên đi dạo một vòng Thải Y trấn, nhưng trời xuôi đất khiến, y lại gặp Giang Yếm Ly. Nàng đi mua sườn về nấu cơm trưa cho các sư đệ, cũng như mua chút trang sức, dáng vẻ khác xa lúc sáng. Y không biết là mình xui xẻo, hay là ý định của trời.

"Kim công tử."

"Giang tiểu thư."

"Ta đi mua chút đồ, không ngờ lại gặp công tử ở đây."

Giang Yếm Ly trong bụng suy tính, lúc sáng nghe Giang Trừng nhắc đến Hồi Vị Lâu, nàng nghĩ hai người sẽ đến đây, nên đã kêu Ngụy Vô Tiện xuống trấn cùng mình. Gần Hồi Vị Lâu có một sạp trang sức nhỏ, nàng đã đứng chờ ở đây gần nửa canh giờ.

Giang Yếm Ly bước từ từ đến Kim Tử Hiên, khi đến gần thì đột nhiên trật chân, ngã vào lòng y. Nhưng Kim Tử Hiên là kẻ không hiểu phong tình, thấy nàng ngã thay vì đỡ thì lại tránh đi, khiến Giang Yếm Ly ngã xuống đất.

Mà khi nàng vừa ngã thì Ngụy Vô Tiện và vài môn sinh Giang gia vừa tìm được thiếp cầu học đến, nghĩ là Kim Tử Hiên bắt nạt sư tỷ, làm sư tỷ ngã.

"Kim Tử Hiên, ngươi lại bắt nạt sư tỷ? "

Kim Tử Hiên xoa đầu, mỗi lần gặp Giang Yếm Ly  là y lại gặp rắt rối, nàng ta đúng là Ôn Thần.

"Ngụy công tử, ta chưa hề chạm vào nàng, vừa mới gặp mặt, vừa chào hỏi vài câu thì nàng đã ngã, nói ta bắt nạt nàng là cưỡng từ đoạt lý."

"A Tiện, ta không sao. Là ta bất cẩn, không liên quan đến Kim công tử."

Cô nương bán trang sức gần đó bĩu môi. Nàng ta đứng lựa trang sức suốt nửa canh giờ, trang sức không nhìn mà chỉ nhìn vào tửu lâu, vừa nhìn thấy công tử mặc kim y là hai mắt sáng rỡ, làm bộ làm tịch như vô tình. Đường thì bằng phẳng, cả hạt cát cũng không có mà nàng ta đi bình thường lại có thể trật chân, giả bộ yêu đuối lấy lòng nam nhân. Nhìn gia phục mấy người đứng gần cạnh nàng ta, thêm cái tên Kim Tử Hiên vừa được nhắc đến, cô chắc chắn mười phần vị tiểu thư không biết liêm sỉ, không có lễ giáo này là Giang Đại tiểu thư trong lời đồn. Quả như lời đồn, nàng ta thật sự rất si tâm đối với Kim công tử.

Giang Trừng đứng trên lầu cao, vừa xem kịch vừa cười khinh. Một đám người quay quanh Kim Tử Hiên, miệng lúc nào cũng "sư tỷ tốt thế này", "ngươi bắt nạt tiểu thư", thật là trò cười của thiên hạ.

"Ôn Húc, ngươi nhìn xem, với đám tạp nham này thì Vân Mộng Giang Thị sẽ làm nên trò trống gì ở tu chân giới?"

"Một lũ vô dụng, chỉ biết dùng cái miệng."

Giang Trừng khẽ cười.

Nếu như Vân Mộng thật sự tài giỏi, năm xưa đã không bị Ôn Trục Lưu diệt sạch toàn bộ. Môn sinh Giang Thị suốt ngày chạy theo Ngụy Vô Tiện bày trò, căn bản không xem Thiếu chủ như hắn ra gì.

"Được rồi, ông chủ Lưu đến rồi kìa."

Người được gọi ông chủ Lưu là Lưu Bạch, một thương nhân chuyên buôn bán tơ lụa. Đa phần gia phục của các gia tộc, đều được xuất ra từ chỗ ông ta.

"Ông chủ Lưu."

Giang Trừng và Ôn Húc thi lễ chào Lưu Bạch. Ông ta cũng thi lễ tương tự.

"Ôn công tử, Giang công tử."

"Mời ngồi."

"Giang công tử, ta vào thẳng vấn đề. Tơ vàng tơ bạc để thêu gia phục cho Lan Lăng Kim Thị, công tử khi nào có thể giao?"

Giang Trừng liếc mắt sang Ôn Húc, ý bảo ngậm miệng lại.

"Ông chủ Lưu, ta cũng muốn giao sớm cho ông, nhưng ông biết đó tơ vàng tơ bạc đâu phải dễ để tạo thành, chưa kể còn cần người có kinh nghiệm thì tơ tạo ra mới đẹp. Chỗ của ta cũng đã cố hết sức, nhưng tiền không đủ để trả cho công sức của người làm, khiến họ cũng chậm trễ."

Giang Trừng ra vẻ bất lực. Ôn Húc nhìn hắn, y còn bất lực hơn. Đùa à, tơ vàng tơ bạc trong  kho ở Kỳ Sơn đủ để may gia phục cho Kim Thị trong hai ba năm tới, người làm còn đang than họ không có việc để làm kìa. Giang Trừng, ngươi thật là...

"Giang công tử, ta tăng lên mười lượng, ngươi bảo họ làm nhanh giúp ta."

Ở Kỳ Sơn Ôn Thị tám năm, Giang Trừng đã thay Ôn Thị thâu tóm toàn bộ các xưởng dệt may lớn nhỏ khắp tu chân giới. Nên hiện giờ, ngoài trừ Ôn Thị, không ai có thể có vải vóc, tơ lụa. Nói trắng ra, giờ Giang Trừng có bán giá gấp mười lần thì người ta vẫn phải mua.

Không mua thì không có y phục để mặc.

"Nếu ông chủ Lưu có lòng thì ta cũng sẽ đốc thúc họ. Nể tình ông chủ Lưu có thành ý, ta sẽ tặng ông một vóc vải Y Xuân, vóc vải này là hàng độc quyền, chỉ có Ôn Tông chủ và tộc nhân của Kỳ Sơn Ôn Thị mới được mặc thôi. Nghe bảo phu nhân vừa sinh quý tử, ta sẽ sai người mang đến cho lệnh lang quà mừng."

Bao nhiêu năm trôi qua, kỹ thuật kiếm tiền của Giang Trừng chỉ có hơn chứ không kém đi. Nếu ngày xưa Vân Mộng Giang Thị sông ngòi thuận lợi cho việc vẫn chuyển hàng hóa thì ở Kì Sơn rộng lớn, tuy bao quanh là núi và rừng nhưng việc lưu thông hàng hóa đi xa cũng không bị cản trở mấy.

Nhìn bóng Lưu Bạch vui vẻ rời đi, Ôn Húc mới hiểu tại sao Giang Trừng bảo mình ngậm miệng.

"Ngươi nên nhớ, nếu ngươi quá dễ dàng với người khác, ngươi khác sẽ như vậy mà lấn lướt ngươi. Ta muốn tăng giá, nhưng không muốn mở miệng trước. Trong tay chúng ta có thứ ông ta cần, chưa kể hiện giờ Lan Lăng Kim Thị đang muốn hợp tác với đối thủ của ông ta, nếu ông ta muốn giữ họ, thì phải tăng giá cho chúng ta."

"Giang Trừng, tại sao ngươi lại vì Kỳ Sơn Ôn Thị làm nhiều việc như vậy?"

"Cha ngươi và ta có duyên đi. "

"Ngươi không muốn làm Tông chủ?"

Giang Trừng lắc đầu.

"Ta muốn yên bình mà sống. Tông chủ nặng quá, ta gánh không nổi. Ôn Húc, ngươi có biết ngươi và Ôn Triều khác nhau điểm nào không?"

...

"Ngươi là Ôn gia Thiếu Tông chủ, tương lai sẽ là Tông chủ Ôn Gia. Ôn Triều có thể tùy hứng, có thể làm bất cứ chuyện gì hoang đường, còn ngươi thì không. Mạng của ngươi, số phận của ngươi không nằm trong tay ngươi mà nằm trong tay Ôn Thị."

"Ngươi... tại sao ngày đó  lại rời Giang Gia?"

"Vì sao á? Vì ta hận thôi. Vân Mộng Giang Thị như một chiếc lồng sắt, giam cầm ta, giam cầm mẫu thân ta. Giang Tông chủ không có ta thì cũng có Ngụy Vô Tiện, dù gì trong mắt ông ta, ta mãi không bằng Ngụy Vô Tiện. A Nương của ta từng là tu sĩ vang danh ở tu chân giới, nhưng vì lấy Giang Tông chủ, vì hai chữ "Chủ mẫu" mà A Nương ta phải mang một gánh nặng, còn bị người khác chê cười."

Ở trên lầu trầm mặc thì thì ở dưới lầu, Kim Tử Hiên vẫn chưa thoát khỏi. Ngụy Vô Tiện tay thành nắm đám, rất muốn đánh y, nhưng bị Giang Yếm Ly ngăn lại.

"A Tiện, Kim công tử không có làm gì ta hết, đệ bình tĩnh lại đi."

Sau đó là đánh nhau.

Khi Giang Trừng về là lúc hoàng hôn. Mà lúc nhìn thấy đám người từ sáng giờ không gặp, Giang Trừng chính là bị dọa cho sợ.

"Các ngươi mang cả Thải Y trấn về à?"

"Đâu có đâu, còn nhiều nơi bọn ta chưa qua nữa."

"Mạnh Dao, nương ngươi cũng hay mua đồ như vậy?"

"Không, bà ấy tiết kiệm lắm. Mà ngươi hỏi chi vậy?"

"CÁC NGƯƠI MUA ĐỒ NHIỀU NHƯ VẬY LÀM GÌ? MỘT ĐÁM NAM NHÂN MUA ĐỒ LỈNH KHỈNH CÒN HƠN NỮ NHÂN NỮA."

Ôn Triều, Tiết Dương trên vai là một bao tải lớn, mấy môn sinh đi sau thì đồ chất lên không n thấy đường đi.

"Không phải A Trừng, đồ ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đâu phải đồ cho người ăn, ta phải mua để mọi người ăn."

"Đúng đó A Trừng, ta có mua rất nhiều bánh kẹo, có thể chia nhau ăn trong mấy ngày tới. Bọn ta không phải lãng phí mà là quan tâm mọi người."

Đồ của các ngươi mua đủ nuôi sống nơi này trong một tháng tới đó.

Mà trong lúc mọi người nói chuyện, một đạo kiếm xông thẳng đến Giang Trừng. Mạnh Dao là người phản ứng nhanh nhất, rút Hận Sinh ra chắn cho Giang Trừng. Tiết Dương nhanh chóng quăng bao bánh mới mua đi, rút Giáng Tai ra. Không khí vui vẻ bỗng biến thành căng thẳng tột độ.

"Kẻ nào?"

Một người đứng gần đó bước ra, lên tiếng.

"Là ta! Tên khốn nhà ngươi dám nói tiểu thư bọn ta là phế vật, đáng chết!"

Vân Thâm cầu học lần này chỉ có một vị tiểu thư duy nhất, còn ai ngoài Giang Yếm Ly.

Lúc nghe Giang Trừng giới thiệu, Ngụy Vô Tiện và Giang Yếm Ly có nghi ngờ, nghi ngờ đó là đệ đệ đã bỏ nhà đi của mình. Nhưng rồi ánh mắt Giang Trừng nhìn bọn họ hoàn toàn xa lạ, hắn sẵn sàng bảo vệ người đã bắt nạt Giang Yếm Ly, khiến sự nghi ngờ của bọn họ lung lay. Ngụy Vô Tiện biết Giang Trừng hận mình, nhưng y chắc chắn hắn rất thương sư tỷ, sẽ không để sư tỷ rơi lệ. Sư tỷ tốt như vậy, đã lo lắng cho Giang Trừng rất nhiều...

"Vị huynh đệ này, bọn ta từ sớm đã xuống Thải Y Trấn, chưa kể lúc sáng Đại sư huynh không sỉ nhục tiểu thư nhà các vị. Tại sao Vân Mộng Giang Thị cứ nhầm Kỳ Sơn Ôn Thị mà kiếm chuyện."

"Các ngươi..."

"Mạnh Dao, Tiết Dương cất kiếm đi. Đây là Cô Tô, không phải ở Kỳ Sơn mà có thể tùy tiện rút kiếm. Người khác không hiểu lễ nghĩa không lẽ các ngươi cũng như vậy?"

Mạnh Dao và Tiết Dương nghe lời cất kiếm.

"Vân Mộng Giang Thị dạy đệ tử không phân biệt phải trái đúng sai, không phân biệt lời nào là sỉ nhục, lời nào là góp ý à?"

"Ngươi rõ ràng không xem bọn ta ra gì, đứng trước nhiều người như vậy mắng tiểu thư bọn ta phế vật, ngươi mới là phế vật. Cả một kiếm của ta cũng không tránh được còn phải nhờ người khác đỡ thay. Đệ tử của Ôn Nhược Hàn cũng chỉ có vậy... Aaaa"

Tử Điện trên tay Giang Trừng hóa hình, khi tên kia chưa dứt lời đã ăn một roi. Roi này Giang Trừng chỉ dùng một phần lực, nhưng đủ khiến người khác nằm liệt một tháng.

Nhưng khi Giang Trừng vừa đánh xong, lại thêm một đạo kiếm xanh nhắm vào hắn.

Tất nhiên Giang Trừng hoàn toàn có thể tránh, nhưng hắn không tránh.

Muốn gây chuyện thì gây cho lớn.

Như vậy các ngươi mới có một bài học...

END

Mochi
31012022

HAPPY NEW YEAR!!!!

Đoán xem chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo!!!!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net