3.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một loạt tín hiệu cầu cứu của Kỳ Sơn Ôn Thị và Lan Lăng Kim Thị được bắn lên bầu trời của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đang trong Lan thất bàn bạc về việc dạy học cũng bị pháo hiệu làm cho hoang mang.

Ngay Tiên phủ của Lam thị, lại có tín hiệu cầu cứu của hai gia tộc lớn khác. Đây là trò cười gì vậy?

Lúc Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đến, Giang Trừng một thân đầy máu, nằm trong lòng Kim Tử Hiên. Tiết Dương, Mạnh Dao và Ôn Triều thì đang đấu với Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện. Tín hiệu là do Ôn Húc và Kim Tử Hiên bắn, vì cả hai là thiếu chủ, tín hiệu của họ đặc biệt hơn nhưng môn sinh khác, vang hơn và nguy cấp hơn.

Giang Trừng biết Lam Vong Cơ đang tấn công mình. Lúc đầu đã không muốn tránh, nhưng với thân thể hiện tại của mình, hắn chọn tấn công lại. Hắn hiện tại không thể để mình bị thương, nếu không thì quá trình tu luyện của hắn sẽ bị gián đoạn, còn có thể khiến hắn tẩu hỏa nhập ma.

Mười bốn tuổi, Giang Trừng đã tu luyện xong Hóa Thần kỳ. So với những người tu tiên khác, đó là một thành tựu lớn, vì bình thường, phải đến ba mươi, bốn mươi tuổi mới tu luyện đến ngưỡng đó. Nhưng hắn quá trẻ, tu luyện vượt bậc như vậy lại khiến hắn không kiểm soát nổi.

Giang Trừng tránh được đường kiếm của Lam Vong Cơ, dùng Tử Điện đánh trả lại.

Đừng hỏi tại sao hắn không dùng Tam Độc, trên đời này ngoại trừ Ôn Nhược Hàn, không ai xứng đề hắn rút kiếm cả. Kiếp này hắn đã thề chỉ dùng kiếm với kẻ có tu vi cao hơn mình thôi, mà kẻ có tu vi hơn hắn, tu chân giới giờ cũng chỉ có Ôn Nhược Hàn.

Tử Điện đánh trúng tay Lam Vong Cơ, khiến y có chút hoảng. Nhưng y chưa kịp định thần thì đã thấy người trước mặt đổ máu. Ngụy Vô Tiện lợi dụng lúc Giang Trừng đánh trả Lam Vong Cơ, một đường kiếm nhấm vào Giang Trừng. Mà Giang Trừng không phòng kẻ tiểu nhân đánh lén, đã bị Tùy Tiện đâm một kiếm ngay bụng.

Ngụy Vô Tiện luôn mong người trước mặt là Giang Trừng, là sư đệ của y. Nhưng người có thể sỉ nhục sư tỷ, người có thể đả thương Giang gia đệ tử chắc chắn không phải sư đệ của y. Giang Trừng trong trí nhớ của Ngụy Vô Tiện là người luôn yêu thương Giang Yếm Ly, luôn chạy theo nhặt xác cho y, luôn cùng y và các sư đệ khác bày đủ trò trên đời. Ngụy Vô Tiện nghĩ mình rất hiểu Giang Trừng.

Mạnh Dao, Tiết Dương, và Ôn Húc thấy Đại sư huynh nhà mình bị đánh lén, rút kiếm ra đánh trả. Kim Tử Hiên vốn ngoài cuộc, nhưng Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện đánh là tại vì y, nên y nhanh chóng đỡ Giang Trừng, đồng thời phát tín hiệu để báo cho Kim Quang Thiện. Lão cha của y tuy trăng hoa độc ác, nhưng nếu chuyện liên quan đến y hoặc Kim gia, lão đều giải quyết rất nhanh gọn.

Ôn Húc thấy "kế mẫu" bị thương, nghĩ cho lão cha của mình, cũng nhanh chóng phát tín hiệu. Nếu không, để Lam Khải Nhân báo cho Ôn Nhược Hàn, y chắc chắn sẽ bị ăn đánh. Bình thường ở Kỳ Sơn, nếu tỷ thí thua A Trừng, sẽ bị A Trừng cho ăn Tử Điện, mà tỷ thí thắng sẽ bị Ôn Nhược Hàn đánh thành đầu heo. Mà khổ nỗi từ lúc Giang Trừng kết đan, toàn bộ Ôn Thị đều được thân ái ăn Tử Điện.

Ôn Nhược Hàn đang thư thả ngồi xử lý công vụ thì nghe báo có tín hiệu cầu cứu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngay tiên phủ của Lam Thị, nhanh chóng cưỡi gió đến. Kết giới của Vân Thâm Bất Tri Xứ sớm đã không có tác dụng với gã. Chỉ cần gã muốn, đừng nói là Cô Tô, cả tu chân giới đều phải quỳ dưới chân gã. Nhưng gã không muốn tạo nghiệp, càng muốn cùng Giang Trừng nửa đời an ổn mà sống. Một kiếp người vì tham vọng thống trị mà thân vong, tội gì phải lãng phí kiếp nữa.

Hoàng hôn, áo bào gia chủ của Kỳ Sơn Ôn Thị tung bay phất phớt trước thềm của Cô Tô.

Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần vừa mới trị thương cho Giang Trừng xong thì đã nghe Ôn Nhược Hàn tìm đến tận cửa, nhanh chóng ra tiếp đón.

"Ôn Tông chủ."

"Lam tiên sinh, Lam đại công tử, ta nghe báo có tin hiệu cầu cứu của Ôn thị ở đây, nên nhanh chóng tới. Không biết chuyện gì đã xảy ra mà ngay tiên phủ của Lam thị lại có tín hiệu của Ôn thị chúng ta?"

"Chuyện này..."

"Tông chủ, Đại sư huynh bị người ta đả thương rồi."

Khi Lam Hi Thần còn đang ấp úng, một môn sinh Ôn thị vội chạy vào chen ngang. Sắc mặt ôn Nhược Hàn bỗng trầm xuống.

"Lam Khải Nhân, chuyện này là sao? Đồ đệ ta chỉ mới đến vân Thâm Bất Tri Xứ hai ngày mà đã bị thương, đây là cách Lam gia mời Ôn gia đến học sao?"

"Ôn Tông chủ, chuyện cũng có một phần lỗi của Giang công tử, mong Ôn Tông chủ bớt giận. Ngày mai Kim Tông chủ và Giang Tông chủ đến thì chúng ta giải quyết sau."

"Chuyện này mà không giải quyết ổn thỏa, Lam gia chuẩn bị làm đám tang tập thể đi."

Ôn Nhược Hàn nhanh chóng đến nơi nghỉ của Giang Trừng, đuổi hết mọi người đi, giăng kết giới bảo vệ nơi này. Gã nhìn gương mặt xinh đẹp của hắn, gương mặt đã tái nhợt do mất máu quá nhiều.

Ngâm nhi, ta nhất định sẽ trả thù cho ngươi...

Ngày hôm sau.

Ôn Nhược Hàn an vị tại vị trí của mình, đưa mắt nhìn nhưng người còn lại. Khí thế như đế vương đang nhìn nhưng kẻ tội đồ, khiến người khác phải run sợ.

"Nói cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cùng đến học, các công tử tiểu thư khác không có chuyện gì, còn đồ đệ của ta lại bị thương?"

"Ôn Tông chủ, Giang Trừng sỉ nhục Giang tiểu thư, khiến môn sinh Giang thị nổi giận, xảy ra chút xô xát..."

"Xảy ra chút xô xát? Đồ đệ của ta đã tu đến ngưỡng Hóa Thần, chút xô xát mà ngươi nói có thể khiến hắn trong một thời gian tới không thể sử dụng linh lực. Ai ở đây cũng biết đối với kẻ tu tiên như chúng ta, không sử dụng được linh lực thì có khác gì tàn phế. Vậy ta hỏi các ngươi, nếu giờ ta gi.ết các ngươi rồi tuyên bố thiên hạ là xảy ra chút xô xát nên ta lỡ tay gi.ết người, có được không?"

Lời Ôn Nhược Hàn vừa nói lại khiến bốn bề im lặng. Người cho rằng Ôn Nhược Hàn này quá sức ngông cuồng, đồ đệ chỉ chịu chút thương tích mà đã muốn gi.ết người. Có kẻ lại ngưỡng mộ Giang Trừng, chỉ mới mười mấy tuổi đã tu đến Hóa Thần Kỳ, hơn hẳn Trạch Vu Quân chỉ vừa mới tu xong Nguyên Anh Kỳ. Các thế gia công tử ở đây, có người chỉ vừa kết đan, như Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, được Lam Gia và Giang Gia tự hào cũng chỉ tu đến nửa đường của Nguyên Anh Kỳ.

Nhưng lại có những kẻ không biết sợ, thì thầm với nhau những lời hả hê. Mà người tu tiên, thính lực cực tốt, người trong Lan Thất đều nghe rất rõ.

"Ha, tưởng thế nào. Dám mắng tiểu thư chúng ta, giờ cũng bị Đại Sư huynh đánh thành phế vật."

"Còn gì nữa, tiểu thư chúng ta tốt như vậy, chỉ có kẻ ngu mới dám nói như vậy."

"Các đệ đừng nói nữa, Giang Công tử không có ý đó đâu, là do ta không tốt."

Những lời này của Giang Yếm Ly, người không biết gì như Giang Phong Miên hay Lam khải Nhân thì cho rằng yếu đuối, nhu thuận, nhưng những người khác, nhất là Kim Tử Hiên chỉ thấy một trận buồn nôn.

"Ôn Tông chủ, tại hạ Kim Tử Hiên xin nhận tội với Ôn Tông chủ."

"Ai đây? Chuyện liên quan gì đến ngươi mà tạ tội?"

Kim Tử Hiên cúi người nhận tội, tường thuật những gì đã diễn ra cho Ôn Nhược Hàn biết.

"Ôn Tông chủ, thật ra mọi chuyện không liên quan đến Giang công tử, vì muốn giải vây cho tại hạ mà Giang công tử mới liên lụy vào sự việc này. Sáng sớm hôm qua, Giang tiểu thư xông vào tư phòng của tại hạ, bảo là mang bữa sáng cho tại hạ. Nhưng ta có hẹn với Giang công tử, nên đã từ chối. Sau đó Giang tiểu thư, Ngụy công tử và biểu đệ của ta có chút mâu thuẫn, Giang công tử vì ngăn xô xát xảy ra mà có vài lời khuyên nhủ Giang tiểu thư, nhưng lại bị môn sinh Giang gia hiểu lầm. Giang công tử tuy đã cố ngăn rắc rối nhưng Lam nhị công tử đây vô duyên vô cớ tấn công Giang công tử, vì mãi lo đánh trả Lam Nhị công tử nên bị Ngụy Vô Tiên đánh lén, một kiếm đâm tới."

"Mạnh Dao, mọi chuyện có phải như vậy?"

"Tông chủ, mọi chuyện đều như Kim công tử nói. Đại sư huynh thấy Giang tiểu thư khóc đến thảm thương mà có nói rằng 'thay vì khóc thì hãy chứng minh mình không phế vật như lời người ta nói', chứ không phải như lời Trạch Vu Quân nói là sư huynh sỉ nhục Giang tiểu thư."

Ôn Nhược Hàn im lặng một lúc, rồi bật cười.

"Hay cho Cô Tô Lam Thị luôn mang danh chính nhân quân tử, lại đặt điều nói xấu người khác. Lam Hi Thần, ngươi thật khiến ta mở mang tầm mắt."

Lời vừa dứt, Ôn Nhược Hàn đưa tay, đánh về phía Lam Hi Thần một chưởng, khiến y không kịp phòng bị, phun ra một ngụm máu.

"Huynh Trưởng!"

"Hi Thần!"

"Được rồi, giờ thì tới Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ, ngươi tại sao lại tấn công công Giang Trừng?"

"Ta... Ta thấy hắn đánh người nên ta nghĩ..."

"Nên ngươi nghĩ Kỳ Sơn Ôn Thị ta ỷ thế hiếp người, tùy tiện đả thương người khác? Ngươi ỷ mình là trưởng phạt của Lam gia mà muốn làm gì thì làm, ngươi nghĩ chuyện gì thì chuyện đó đúng như ngươi nghĩ?"

Ôn Nhược Hàn không có kiếm, nhưng gã tu vi thế nào, cần gì một thanh kiếm rách. Thay vì sử dụng kiếm, gã thích điều khiển kiếm của người khác hơn. Một đạo kiếm lại đâm tới Lam Vong Cơ, mà kiếm này, là Sóc Nguyệt của Lam Hi Thần. Sau đó, lại một đạo kiếm đâm tới chỗ Ngụy Vô Tiện, lần này là Tị Trần.

"Gia phó chi tử, thân phận thấp hèn, thủ đoạn dơ bẩn, thật khiến ta bẩn tay."

"A Tiện! Ôn Nhược Hàn, ngươi ỷ thế hiếp người."

"Giang Phong Miên, nếu hôm nay đồ đệ của ngươi bị kẻ khác hại đến mất đi Kim đan, ngươi sẽ làm gì? Ta ỷ thế hiếp người cũng được, nhưng đồ đệ của ta bị thương một, ta bắt kẻ khác phải chịu mười."

"Ngươi!"

"Tông chủ... Tông chủ, Đại sư huynh... tỉnh rồi."

"Mọi chuyện chưa dừng ở đây đâu. Vân Mộng Giang Thị, Cô Tô Lam Thị các ngươi tốt nhất nên an phận, nếu không ta sẽ khiến tu chân giới này không còn cái gọi là Giang thị hay Lam thị nữa."

Ôn Nhược Hàn nhanh chóng rời đi, môn sinh Ôn Thị cũng không ở đó làm gì. Kim Quang Thiên phe phẩy quạt phiến, đưa mắt suy tính. Ôn gia hiện đang thế mạnh, không thể đắc tội. Giang gia tuy vẫn nằm trong ngũ tộc nhưng sau khi Ngu Tử Diên rời đi, đã không còn khí thế như trước, Lam gia thì quá cổ hủ, cứng nhắc. Nếu muốn củng cố thế lực của Kim gia thì chỉ có cách liên hôn, nhưng Giang gia vừa đắc tội Ôn Nhược Hàn, gã cũng không muốn lấy một người con gái không tài không sắc cho con trai mình. Suy cho cùng, hiện tại vẫn là làm thân với Ôn thị trước.

"Giang tiểu thư, thứ lỗi cho ta nói thẳng. Phiền tiểu thư đừng làm phiền con trai của ta nữa. Tử Hiên và Giang tiểu thư hôn ước đã hủy, nam nữ thụ thụ bất thân, cô cứ như vậy không những gây ra phiền phức mà còn khiến cô mang tiếng xấu. Ta nói ít mong tiểu thư hiểu nhiều, vậy đi."

Kim Quang Thiện đã nói đến vậy, nếu Giang Yếm Ly còn chút mặt mũi thì nên tránh xa Kim Tử Hiên, đừng đi gây ra phiền phức nữa. Những lời nói đó như tạt thẳng vào mặt Giang Yếm Ly một gáo nước lạnh, khiến nàng trở thành tiện nhân không biết liêm sỉ, uất ức mà òa khóc.

Trong phòng, Ôn Nhược Hàn đang trị thương cho Giang Trừng.

"Mọi chuyện ngươi xử lý thế nào?"

"Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ mỗi kẻ một kiếm, ta còn khuyến mãi cho Lam Hi thần một chưởng. Đánh hai kẻ điên đó thật khiến ta bẩn tay."

"Ngụy Vô Tiện này, so với kiếp trước càng ngày càng đê tiện hơn."

"Ngâm nhi, ta cưỡi gió đến đây đó, rất mệt a~."

Giang Trừng bị thương, nằm trên giường, nghe Ôn Nhược Hàn kể lễ mà toàn thân nổi da gà.

"Ngươi cút."

"Ngâm nhi à..."

Ôn Nhược Hàn hiện giờ hoàn toàn khác với khí thế Ôn Tông chủ uy hiếp Lam gia và Giang gia vừa rồi, thật khiến người ta mở mang tầm mắt.

"Ngươi càng ngày càng giống cẩu."

"Giang Tông chủ không phải nhân sĩ yêu chó nhất tu chân giới sao?"

"Sủa thử một tiếng cho ta xem nào."

"Gâu gâu."

...

END

Mochi

16022022

Quà valentine muộn cho mọi người đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net