4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì vết thương của Giang Trừng cùng hai người Lam- Ngụy, Lam Khải Nhân phải dời ngày học hơn mười ngày sau đó. Dù sao thì được làm biếng, có kẻ cơm bưng nước rót, Giang Trừng cũng không có ý kiến.

"Ngâm nhi, ta tắm cho ngươi!"

"Cút! Ta có tay có chân, tự tắm được. Để tên vô sỉ như ngươi tắm cho, không biết ta còn miếng thịt nào không."

"Trên người ngươi có chỗ nào ta chưa thấy đâu. Nhưng mà ngươi bị thương, tránh đụng nước, để ta tắm cho."

Giang Trừng vừa nghe Ôn Nhược Hàn nói xong, đang đi bỗng khựng lại.

"Ôn Tông chủ, ngài vừa nói gì, nói lại cho tại hạ nghe với."

Giọng Giang Trừng lạnh đi mấy phần, Trì Độc trên tay hóa hình, tỏa ra khí đen. Ôn Nhược Hàn, Ôn Tông chủ uy danh thiên hạ, nhẩm lại những gì đã nói, lấp bắp nói.

"Ngâm nhi, ta.. ta nói để ta tắm ... tắm cho ngươi..."

"Câu trước ?"

Chưa đợi Ôn Nhược Hàn trả lời, Trì Độc đã đánh tới. May mà Ôn Nhược Hàn tu vi cao, nhanh chóng tránh đi, chỉ tội Mạnh Dao, vừa bưng thuốc vào thì ăn ngay một roi, chưa kịp định hình vấp ngay cửa.

Trì Độc, được tạo thành từ tơ nhện độc 500 năm tuổi, do Ôn Nhược Hàn và Ôn Trục Lưu dùng linh lực tạo thành. Gã thấy tay Giang Trừng đeo nhẫn rất đẹp, mà chỉ đeo mỗi Tử Điện của Ngu Tử Diên thì quá uổng. Mà may mắn năm đó, vùng phụ cận Kỳ Sơn bỗng xuất hiện một yêu thú cấp cao, gã liền lôi Ôn Trục Lưu đi giết yêu thú, lấy tơ về làm roi cho ái nhân. Tơ nhện có độc, khi chạm vào da người sẽ gây lở loét, rỉ mủ, quá mười ngày không có thuốc giải sẽ chết, là vũ khí ít khi Giang Trừng sử dụng. Tử Điện đeo ngón trỏ, Trì Độc đeo ngón giữa.

"Mạnh Dao, ngươi có sao không?"

"Ta không sao. Đại sư huynh, ta không tìm được Ôn Tình, hình như mấy ngày nay nàng ta không có trong trúc xá của môn sinh Ôn thị ta."

"Hàm hồ, cô ta là y sư của Ôn Thị, không túc trực ở đây để chăm sóc cho người khác, chạy lung tung làm gì?"

"Được rồi, thuốc cũng đổ rồi, ngươi đi nghỉ đi. Ta còn chuyện muốn nói với Ôn Tông chủ."

Mạnh Dao là kẻ thông mình, nhìn thấy được tình hình, nhanh chóng rời đi. Giang Trừng ít khi dùng Trì Độc, trừ khi có chuyện gì đó khiến hắn phát điên.

Ôn Tông chủ số thật khổ!

"Ôn Tình bảy phần là chạy đến chỗ của Ngụy Vô Tiện rồi. Ngày ngươi bị thương, những môn sinh đi theo đều chạy đôn chạy đáo chữa trị, ta nghe Tiết Dương nói thấy Lam Hi Thần nói chuyện với cô ta."

Giang Trừng thở dài, Ôn Tình này đúng là giỏi, giỏi nhất trong chuyện ăn cây táo rào cây sung.

"Vậy hôm đó ngươi đánh Lam Hi Thần như vậy cũng tội hắn, hắn có biết chuyện gì đâu. Tưởng hỏi ai, hỏi ngay Ôn Tình, đúng ngu ngốc."

"Ai biểu hắn ngu!"

Cả hai đang nói chuyện, bỗng Giang trừng nhớ ra chuyện gì đó.

"Ôn Tông chủ, hình như lúc nãy chúng ta chưa nói chuyện xong."

Không biết trúc xá xảy ra chuyện gì, chỉ biết Ôn Nhược Hàn bị đá ra khỏi phòng, trên nóc phòng bị thủng một lỗ lớn, cùng với tiếng chửi của Giang Trừng.

"ÔN NHƯỢC HÀN, TA ĐÁNH GÃY CHÂN NGƯƠIIII!"

May mà Ôn Nhược Hàn đã giăng kết giới quanh trúc xá, nếu không thì còn đâu uy danh của Ôn Tông chủ.

Ôn Tình vì lời cầu xin của đệ đệ, đến trúc xá của Giang gia trị thương cho Ngụy Vô Tiện. Mọi kế hoạch ban đầu của cô đều bị đảo lộn. Nhẫm nghĩ khi Giang Trừng bị thương, cô ta có thể ở bên chăm sóc chiếm được lòng tin của hắn, rồi nói vài lời không hay về Giang Trừng, để Ôn Nhược Hàn mất đi tín nhiệm, cô ta có thể từ từ leo lên. Địa vị của Giang Trừng ở Kỳ Sơn quá vững chắc, mà hắn lại không trọng dụng cô, khiến cô dù là y sư giỏi nhất Kỳ Sơn lại như kẻ vô hình, mặc người chà đạp. Cô chính là hi vọng của đệ đệ, bảo vệ nhánh nhỏ của mình, dù không thích Ôn Thị cỡ nào, cô cũng phải phục dịch. Hôm nay nhìn Giang gia trên dưới như một gia đình, cô lại càng thêm căm tức, phải như cô sinh ra ở Giang gia thì tốt biết mấy.

"Ôn cô nương cũng thật có nhã hứng, Lam gia giới nghiêm giờ , Ôn cô nương đến phòng nam nhân khác tới giờ Tý, hại ta và Ôn Tông chủ phải đợi suốt mấy canh giờ."

Vừa bước vào phòng, cô đã thấy Ôn Nhược Hàn và Giang Trừng nhàn nhã uống trà.

"Ôn Tông chủ, Giang sư huynh, không biết nửa đêm đến tìm tiểu nữ có chuyện gì?"

"Ôn cô nương thân phận cao quý, Giang mỗ làm gì có chuyện chứ. Chỉ là vết thương của Giang mỗ có chút đau đớn, cần Ôn cô nương giúp đỡ. Mà Ôn cô nương thà đi giúp người ngoài chứ không thèm giúp người trong tộc, thật khiến Giang mỗ đau lòng."

Ôn Nhược Hàn nghe Giang Trừng nói, da gà nổi hết. Gã biết Giang Trừng nổi tiếng ăn nói độc địa, lần đầu nghe hắn nói chuyện nhỏ nhẹ với người khác, dù mười phần châm chọc, nhưng vẫn thấy không quen.

"Ta chỉ giúp hắn một chút, Giang công tử chẳng lẽ ích kĩ như vậy, không cho y sư như ta cứu người."

"Câm miệng ngay cho ta. Ta có cho ngươi đi đến trúc xá Giang gia không? Có cho ngươi tự tung tự tác không? Loại ăn cây táo, rào cây sung như ngươi, so với cẩu ta nuôi còn không bằng."

Ôn Tình nghe Giang Trừng mắng mình thua cả chó, tựa như phát điên, chỉ tay về hướng hắn mà mắng.

"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có quyền nói ta? Ngươi họ Giang, không phải họ Ôn, lấy tư cách gì mà ép buộc ta?"

"Ngươi ở Kỳ Sơn suốt mười năm mà không biết hắn có thân phận gì sao?"

Ôn Nhược Hàn im lặng uống trà, để Giang Trừng giải quyết tiện nhân này. Ai mà ngờ cô ta không biết xấu hổ, thật khiến người khác đau đầu.

Ôn Tình nghe Ôn Nhược Hàn hỏi, im bật. Giang Trừng là Đại đệ tử của Ôn nhược Hàn, xếp ngang hàng với Ôn Húc, chưa kể mọi người đều biết, tương lai hắn sẽ là chủ mẫu của Kỳ Sơn Ôn Thị, so với con gái của một nhánh nhỏ như cô, thân phận hoàn toàn khác biệt. Dù cho cô có mang họ Ôn, trong mắt nhiều người cũng chỉ là hạng tôm tép.

"Hừ, Ôn cô nương, cô bất mãn Kỳ Sơn Ôn Thị từ lâu, trên dưới Bất Dạ Thiên đều biết. Thế nào, cô ăn cô uống đều dùng tiền của Ôn Thị, y thuật cô học, cả những loại thuốc cô sử dụng đều xuất phát từ Ôn thị, cô bất mãn như vậy là có ý gì? Hiện giờ Ôn thị là tu tiên thế gia đứng đầu tu chân giới, cô người ở Ôn thị, lòng hướng về Giang gia, hướng về Ngụy Vô Tiện, hướng về một đám tạp nham?"

"Bọn họ thân thiết như một gia đình, không có như lời ngươi nói, một đám tạp nham."

Ôn Nhược Hàn và Giang Trừng đồng thời hừ lạnh, quen biết chỉ hơn mười ngày mà đã nói đỡ cho rồi, chả trách kiếp trước vì Ngụy Vô Tiện mà phản bội gia tộc.

"Nói qua nói lại cũng chẳng có ích gì, Ôn Tình, ta cho ngươi hai con đường. Một, tiếp tục ở lại Kỳ Sơn Ôn Thị, ta sẽ cho ngươi tiếp quản vùng Di Lăng, nhưng ngươi phải biết nếu ngươi ở lại, sau này Ôn Thị vinh, ngươi vinh, Ôn Thị bị diệt, ngươi và người của ngươi phải bồi tán theo. Hai, ta cấp cho ngươi mười nghìn lượng, ngươi và người của ngươi rời khỏi nơi đây, sau này không dính với Tu chân giới, nhưng nếu ngươi đi phục vụ cho bất cứ gia tộc nào khác, dù lớn hay nhỏ, ngươi cũng bị xếp vào tội phản đồ, treo cổ ở cổng Bất Dạ Thiên."

"Tông chủ, chuyện này là..."

Những gì Giang Trừng nói, từng là tâm nguyện của Ôn Tình, dứt khỏi Ky Sơn Ôn Thị, dứt khỏi nơi đầy oán hận. Nhưng hiện tại, Kỳ Sơn Ôn Thị như mặt trời giữa trưa, tiền tài vô số, đệ tử của Ôn thị, so với Thiếu chủ của vài gia tộc còn có thân phận hơn. Rời khỏi gia tộc lúc này, khác gì tự mình chặt đứt tiền đồ của mình, ở lại thì lại nguy hiểm tính mạng, Ôn thị đã kết thù với Giang gia, cô nghĩ sẽ có ngày Giang gia sẽ cùng tiên môn bách gia diệt Ôn thị, vậy cô và tộc nhân của cô phải làm sao?

"Cô không trả lời liền, ta cho cô vài ngày suy nghĩ, tự mình dự tính đi."

Dứt lời, Ôn Nhược Hàn và Giang Trừng đồng thời đúng dậy, rời khỏi phòng. Ôn Nhược Hàn cởi áo bào, khoác lên cho Giang Trừng. Hắn vừa bị thương, Vân Thâm Bất Tri Xứ lại lạnh lẽo vô cùng, gã sợ hắn bệnh.

"Ngươi chắc ả sẽ ly đi?"

"Không nhưng ly khỏi Ôn thị, mà còn nhập Giang gia. Ả ta nghe lời Ngụy Vô Tiện vậy mà."

Quả thật vài ngày sau đó, Ôn Tình đến nói với hắn muốn rời khỏi Ôn thị, Giang Trừng cũng rất sẵn lòng chi ra mười nghìn lượng. Sớm muộn gì hắn cũng lấy mạng ả, ngại gì cúng trước, đỡ phải gặp mặt Ôn Ninh, chướng con mắt.

Sau khi Giang Trừng bình phục, Ôn Nhược Hàn liền bị hắn đá về Kỳ Sơn. Ôn Trục Lưu hữu dũng vô mưu, công vụ của Ôn Thị để y lắm khác gì giao trứng cho ác.

Ngày đầu tiên học, Ngụy Vô Tiện vẫn như kiếp trước bị Lam Khải Nhân đuổi ra ngoài. Giang Yếm Ly lo lắng nhìn đệ đệ, Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện vui vẻ rời khỏi, không khỏi mỉa mai.

Còn nói vì không có kim đan mới tu quỷ đạo, nếu không có ý định, quỷ đạo muốn tu là tu sao? Dùng những lời điêu ngoa lừa gạt con nít.

"A Tiện, đệ muốn tu quỷ đạo sao?"

"Không có sư tỷ, cầu độc mộc đó đệ không đi đâu."

"Vậy sao? Dù đệ có tu quỷ đạo hay không, tỷ nhất định sẽ ủng hộ đệ."

"Vẫn là sư tỷ tốt nhất."

Nhiếp Hoài Tang trước khi đến Lam gia, Nhiếp Minh Quyết tùng dặn không được thân cận với Giang gia, nhất là Ngụy Vô Tiện, cho nên dù gã ham vui, nhưng vẫn tránh đi. Nếu không đại ca sẽ đánh gãy chân gã...

"A Trừng, có muốn ăn bánh không?"

Tiết Dương xách một bao lớn đứng trước mặt hắn, chỉ cần hắn nói "có", đảm bảo bao bánh ày sẽ hết sạch trong vòng một khắc. Mười mấy con mắt đang nhìn hắn, mau nói có đi Đại sư huynh!!!

"Không!"- Ta không cho các ngươi tội nguyện đâu, nằm mơ!!!

Đệ tử Ôn thị trên dưới một lòng, một người nhìn thì những người kia không ăn, với điều kiện người  là Giang Trừng, còn lại ai quan tâm.

"Mà thôi, miệng ta có chút đắng, cho ta một viên kẹo được rồi."

Đại sư huynh là nhất!!!

"Đa tạ Đại su huynh."

Sau khi Giang Trừng lấy kẹo, một đám quỷ đói tranh nhau đồ ăn.

"Tiền mua bánh là của ta, sao các ngươi chỉ đa tạ hắn."

"Tiền của huynh là do Đại sư huynh cho, không cảm ơn sư huynh thì cảm ơn ai?"

"Không cho ăn nữa, trả đây. Này, sao các ngươi cướp của ta, trả lại đây!!"

Một bao đồ ăn bị quăng tới quăng lui, không biết kiểu gì mà quăng tới cho Lam Vong Cơ đứng gần đó.

"..."

"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm..."

"Lam nhị công tử, bọn ta không ồn áo, không đi nhanh, chẳng lẽ cấm bọn ta ăn đồ ăn sao?"

Mạnh Dao ngắt lời Lam Vong Cơ, không cho y nói ra cái gia quy tào lao gì đó.

"Các ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi ỷ mình là trưởng phạt rồi muốn phạt bậy...ưm"

Rồi, bị cấm ngôn!

"Lam nhị công tử, Mạnh Dao nhà ta không biết đã làm gì để bị cấm ngôn vậy? Vừa rồi Ngụy công tử hồ ngôn loạn ngữ, đắc tội Lam lão tiên sinh, sao Lam nhị công tử không cấm ngôn?"

Giang Trừng lên tiếng, hình như mấy tên này không thấy quan tài không đổ lệ thì phải.

"Nhà các ngươi ồn ào, ảnh hưởng đến người khác, liên quan gì đến đại sư huynh chúng ta?"

"Giang công tử, A Tiện không biết đã đắc tội gì với ngươi, nếu có thì cho ta thay nó xin lỗi công tử. Nhưng vừa rồi nó tâm tính đơn giản, nghĩ gì nói đó, rất có phong thái du hiệp của Giang gia. Công tử không thể nói đệ ấy hồ ngôn loạn ngữ, mong công tử hướng đến đệ ấy xin lỗi."

"Phế vật không sử dụng được linh lực, ghen tị đại sư huynh nhà ta tài năng xuất chúng, muốn sư huynh gặp họa thôi chứ gì... aaaaaaa"

Đệ tử Giang gia kia chưa dứt lời đã bị một làn khói đen bủa vây, một roi đánh tới. Trì Độc trong tay Giang Trừng tỏa ra tia lửa đen, đoạt mạng người.

"Ngươi nói ta không sử dụng được linh lực, ta sử dụng cho ngươi xem đây. Ngươi chắc cũng nghe nói, Kỳ Sơn có một loại vũ khí khiến người khác mất mạng chỉ sau vài ngày, chúc mừng ngươi, không phải ai cũng được ch.ết dưới tay Trì Độc đâu."

Mọi ngươi quanh đó kinh sợ, nhìn môn sinh vừa bị đánh. Vết thương có dâu hiệu sưng tấy, biến thành màu đen, rất đang sợ.

Từng nghe Ôn Tông chủ sau khi diệt được yêu thú, đã dùng tơ của yêu thú làm thành vũ khí rất lợi hại. Chỉ là không ai biết vũ khí đó hình dáng thế nào, nên nhiều người nghĩ rằng đó chỉ là lời đồn.

Nhưng sợi roi của Giang Trừng chứng minh, có một loại vũ khi như vậy.

"Ngươi, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh."

"Hắn một lần sỉ nhục ta, ta có thể bỏ qua. Nhưng hắn nhiều lần như vậy, ta còn bỏ qua, khác gì thừa nhận. Ta là người, không phải bồ tát."

END

Mochi

05032022

Mọi người ơi, Vong Tiện mà phản Giang gia thì viết cái gì vậy? Dù mình anti Vong Tiện thật, nhưng cũng không tới mức kỳ thị đồng nhân. Nhưng hôm nay watt mình đề cử truyện, truyện Vong Tiên tag phản Giang gia? Là sao? Giang gia đã làm nên lỗi gì với A Tiện của mấy bạn, GPM- GYL coi A Tiện của mấy bạn còn hơn GT, thiếu điều đem làm bàn thờ để thờ nữa thôi, GT từ nhỏ bị A Tiện của mây bạn chiếm hết tiện nghi, Ngu Phu nhân thà cứu A Tiện của mấy bạn mà mất mạng mà mấy bạn "phản Giang gia", ủa ủa ủa? ÉT Ô ÉT mình mọi người ơiiiii.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net