4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắn một lần sỉ nhục ta, ta có thể bỏ qua. Nhưng hắn nhiều lần như vậy, ta còn bỏ qua, khác gì thừa nhận. Ta là người, không phải bồ tát."

"Nhưng ngươi cũng không được giết hắn."

Giang Trừng bất lực thở dài. Chả trách kiếp trước Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện lại thành một đôi, bệnh anh hùng y hệt nhau.

"Ta không những giết hắn, ta còn bắt Lam gia và Giang gia phải chịu tội. Lam Nhị Công tử, ngươi về nói với Lam lão tiên sinh nên chuẩn bị tâm lý cho Thanh Đàm hội sắp tới đi."

"Ngươi ỷ thế hiếp người."

Trì Độc trên tay chưa được thu, khí đen tỏa ra, Giang Trừng đi đến trước mặt Lam Vong Cơ, trừng mắt.

"Từ ngày ta đến Lam gia, có khi nào các ngươi không nói ta 'ỷ thế hiếp người' không? Một lần ta còn muốn giải thích, nhưng hiện tại, ta muốn cho các ngươi biết thế nào là 'ỷ thế hiếp người'. Ta có gia thế, có Ôn Tông chủ đứng sau chống lưng, muốn 'ỷ thế hiếp người', sợ là thiên hạ không ai dám cản."

Lam Vong Cơ nhìn thẳng Giang Trừng, lần đầu nhìn kỹ người đối diện. Nhưng Giang Trừng hiện tại như quỷ dưới địa ngục, không quan tâm ánh mắt dò sét của kẻ khác.

Đối với các thế gia công tử khác, trước khi đến Lam gia, cha mẹ họ đã dặn không thể đắc tội Ôn gia. Bọn họ nhìn Giang Trừng, một phần sợ, một phần ngưỡng mộ. Giang Trừng tuổi nhỏ hơn bọn họ, nhưng vị thế và tài năng hơn bọn họ rất nhiều. Trước giờ chỉ nghe nói, Đại đệ tử của Ôn Nhược Hàn rất giỏi, nhưng không biết hắn lại quá giỏi, lại quá xinh đẹp, và ... quá độc ác.

"Ngũ sư đệ, đệ có sao không? Ta.. ta đưa đệ đến y sư."

"Khỏi tìm Ôn Tình, ả đã rời khỏi đây rồi."

Bất ngờ có một con hạc bay đến chỗ Tiết Dương, Tiết Dương là môn sinh được Ôn Trục Lưu trực tiếp dạy dỗ, đây là cách bọn họ truyền thông tin cho nhau.

"Sư huynh, có thư của Ôn Trục Lưu gửi huynh nè."

"Ngươi giữ đi, để ta xem sau. Mạnh Dao, ngươi đi nói với Lam lão tiên sinh, Lam nhị công tử năm lần bảy lượt xúc phạm ta, nói ông ấy không dạy được cháu thì để ta dạy, còn để hắn chạy đến trước mặt kiếm chuyện, ta không nghĩ mình sẽ để hắn toàn thây trở về đâu."

Uy danh của Trì Độc không phải ai cũng biết, nhưng nhìn môn sinh Giang gia vừa bị đánh, họ cũng tự hiểu. Vết thương sưng tấy, rỉ mũ, có dấu hiệu lan rộng ra dù chỉ mới đánh.

"Ngươi, đưa thuốc giải cho ta. Nếu không đừng trách ta."

"Ngươi có thân phận gì nói chuyện với ta? Bị Tông chủ nhà ta cho ăn một kiếm chưa học được sao mà chạy đến trước mặt ta?"

"Ngươi!"

"Ngu ngốc."

Không khí đang vui vẻ, cứ vậy mà trở thành nơi oán khí chất chồng.

Giang Trừng mặc kệ bọn điên kia muốn làm gì, đợi Mạnh Dao trở về rồi lôi gã đang ngơ ngác về phòng. Về tới phòng, hắn giăng kết giới, không cho người khác vào, cũng không cho ngươi trong ra.

Tự mình rót trà, Giang Trừng uống một ngụm, rồi liếc nhìn Mạnh Dao.

"Ngồi xuống uống trà. Chúng ta cũng lâu rồi không trò chuyện... Kim Quang Dao!"

"Sư huynh, huynh nói gì vậy?"

"Ta và ngươi giao tình hơn mười năm, ngươi thật sự nghĩ ta ngu ngốc giống Lam Hi Thần?"

Mạnh Dao, à không Kim Quang Dao lúc này hơi sững người, rồi nhanh chóng mỉm cười, nụ cười giã lã y hệt kiếp trước.

"Giang Tông chủ, ngươi nhận ra ta khi nào vậy?"

"Thứ nhất, trước cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ, những lời ngươi nói về Ngụy Vô Tiện. Mạnh Dao lớn ở Kỳ Sơn, dù là kẻ miệng lưỡi nhưng sẽ không tùy ý suy diễn về người khác."

Có mấy tấm thiếp mời cũng quên, chắc sao này cả ai là người nhà, ai là cừu nhân cũng quên quá.

Những lời này nghe có vẻ bình thường, nhưng với kẻ từng trải như Giang Trừng, hắn sớm đã nhận ra điểm đáng ngờ. Cho đến ngày hắn bị Ngụy Vô Tiện đả thương, hắn càng chắc chắn người này là Liễm Phương Tôn- Kim Quang Dao của kiếp trước.

"Ngày đó ngươi đấu với Lam Vong Cơ lại sử dụng kiếm pháp của Kim gia. Ôn Húc và Mạnh Dao là do ta và Ôn Nhược Hàn trực tiếp dạy dỗ, kiếm pháp của ta thiên về Giang gia du hiệp, Ôn Nhược Hàn là một kẻ điên, kiếm pháp hắn dạy vừa điên cuồng vừa sắc bén, mỗi kiếm đánh ra đều đoạt mạng người. Ngươi hôm đó, là kiếm pháp của Kim gia."

"Sao ngươi không nghĩ là của Lam gia? Dù gì trước giờ ta cũng là kẻ có trí nhớ tốt, biết đâu thấy vài môn sinh Lam gia tập rồi học theo."

"Lam Vong Cơ là tử thù của ta, ta và hắn đấu với nhau không chỉ một lần, kiếm pháp Lam gia của hắn ta quen thuộc hơn ai hết. Ngươi cũng đừng quên, ta và ngươi cùng dạy dỗ Kim Lăng."

Phải rồi, bọn họ hơn mười ba năm cùng nhau chăm sóc Kim Lăng, sau khi Kim Quang Dao mất thì Giang Trừng cũng hay đến miếu quan âm trò chuyện, xem nhau như bằng hữu. Kim Quang Dao sau khi chết, cũng chỉ có Giang Trừng và Nhiếp Minh Quyết bên cạnh, Kim Lăng thì suốt ngày săn đêm cùng đám tiểu bối Lam gia, đâu rảnh quan tâm tiểu thúc từng yêu thương nó, Lam Hi Thần thì bế quan, đến ngày gã hoàn toàn siêu thoát mới gặp lại, mới gặp lại Nhị ca mà mình từng toàn ý bảo vệ.

"Ta đoán không lầm, Nhiếp Minh Quyết cũng được trọng sinh cùng ngươi."

Giang Trừng từng nghe nói, Nhiếp Hoài Tang được Đại ca dặn không được giao du với Giang gia, đặc biệt là Ngụy Vô Tiện, điều đó khiến hắn càng nghi ngờ.

Kim Quang Dao không thích cười, phải nói là cực kỳ ghét cười. Nhưng số phận ép gã phải cười, phải lấy lòng người khác. Ngày hắn đứng dưới âm phủ nghe Phán quan đọc những tội trạng của mình, gã đã khóc rất nhiều. Đó là lần hắn khóc thương tâm nhất, tựa như lúc mẹ gã mất, gã cũng khóc như vậy. Kim Quang Dao một đời làm ác, tội lỗi chồng chất, phải quay về kiếp trước tu thân tích đức. Nhiếp Minh Quyết khi lên làm Tông chủ, đã gi.ết một số người trong tộc, tội không nặng như Kim Quang Dao, nên chịu chút hình phạt thì có thể đi đâu thai.

Nhưng chúng ta là bằng hữu, ngươi không thể đi đầu thai mà bỏ ta. Thế là Kim Quang Dao lừa Nhiếp Minh Quyết đi cùng mình.

Gã đã sống ở thế giới này hơn hai năm, đủ để hiểu chuyện gì xảy ra. Vân Mộng Giang Thị Giang Tông chủ hòa ly với Ngu Tử Diên, đưa Ngụy Vô Tiện lên làm Thiếu chủ, Giang Trừng bỏ nhà đi. Ở Kỳ Sơn, Giang Trừng lại là đại đệ tử của Ôn Nhược Hàn, được Ôn Nhược Hàn sủng ái hết mực. Và điều khiến gã cảm thấy như sét giữa trời quang, là sau này Giang trừng sẽ thành thân cùng Ôn Nhược Hàn, trở Thành Chủ mẫu của Ôn gia.

Là hắn điên hay thế giới này điên mà kẻ như Giang Trừng sau này sẽ kết tóc với Ôn Nhược Hàn. Không phải Giang Trừng hận nhất là Ôn cẩu sao?

Suốt hai năm gã suy tính đủ đường, lại nhận ra thế giới này lại rất hợp ý gã. Mẫu thân gã hiện đang khỏe mạnh ở Mi Sơn, cùng Ngu Tử Diên như tri kỉ. Gã với thân phận Nhị đệ tử của Ôn Nhược Hàn, không mang thân phận 'kỹ nữ chi tử', không bị ai xem thường, kim đan cũng kết năm gã mười hai tuổi.

Và điều gã hài lòng nhất là gã đã cao hơn kiếp trước rất nhiều, cao hơn Nhiếp Hoài Tang nửa cái đầu. Không còn ai gọi gã là kẻ lùn nữa, ngoại trừ Tiết Dương. Tiết Dương luôn gọi Kim Quang Dao là 'tiểu chú lùn' mặc dù gã chỉ thấp hơn một chút.

"Giang tông chủ, A Trừng, lâu ngày không gặp, ngươi vẫn sắc sảo hơn xưa, nhưng tính tình hình như ôn hòa hơn nhiều rồi."

Ngày xưa Giang Trừng nói ba câu, chắc chắn có một câu nói móc. Giờ thì hắn cũng già rồi, phải trầm tính hơn, mặc dù tần suất cầm roi đánh người của hắn lại tăng lên.

"Liễm Phương Tôn, ngươi ở Kỳ Sơn lâu như vậy, có ý định như kiếp trước, phản bội Ôn gia để quay về Kim Gia nhận tổ quy tông không?"

"A Trừng, ngươi biết giờ ta mà."

"Kẻ như ngươi, ta từ chối biết."- Lại cười, Kim Quang Dao sao lại y hệt Lam Hi Thần vậy, ngày nào không cười bộ ăn cơm không ngon sao?

"Ta hiện giờ sống rất tốt, ngu gì quay về nói địa ngục đó. Mà này, Nhiếp Minh Quyết có gửi thư qua, muốn gặp ngươi để cảm tạ đó."

"Không rảnh, nhà ta bao việc."

Kiếp trước Ôn Nhược Hàn giết cha mẹ của Nhiếp Minh Quyết, tạo nên thù hận. Kiếp này với sự khuyên nhủ của Giang trừng, Ôn Nhược Hàn đã giúp Nhiếp Tông chủ thoát khỏi sự quấy nhiễu của đao linh, cứu cha của Nhiếp Minh Quyết, cũng như cứu tương lai của y.

"Nhưng sau khi cầu học ở Lam gia xong, ta sẽ đến Mi Sơn thăm A Nương, cùng đường sẽ đến Thanh Hà tìm gã. Ngươi đi với ta không?"

"Đi chứ, ta sống lại tới giờ chưa từng gặp mẫu thân."

END

Mochi

11032922

Mấy chương trước mình có thả vài chi tiết, nhưng chắc không ai để ý đâu.

Hôm nay mình thú tội với mọi người, mình từng anti Tông chủ của chúng ta. Ngày trước mình chỉ xem đoạn cut trên fb, rồi nghe bạn mình review, mình đã nghĩ Giang Trừng là kẻ ích kỉ, hẹp hòi, chỉ biết soi mói quá khứ. Đến khi mình đọc truyện mới biết, ủa bạn ơi, sao bạn nỡ lòng review như vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net