5.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra là thông báo drop đó mọi người:)))





























Lừa thôi, chap mới đây





















"Ngươi nói thử xem bọn họ có an phận đem sơn trà về Vân Thâm Bất Tri Xứ không?"

"Nếu người đem là ta hoặc Ôn Húc thì có thể, còn A Dương và Ôn Triều thì không."

Giang Trừng và Kim Quang Dao đứng tựa vào cửa sổ của một tửu lâu, nhìn đám người túm tụm bàn tính gì đó.

Khỏi nói cũng biết là bàn tính cách đi càn quét Thải Y Trấn!

Nhờ khả năng làm ăn của Giang Trừng và địa vị của của Kỳ Sơn Ôn Thị trong tu chân giới, tiền chia cho môn sinh Ôn thị rất nhiều. Đệ tử càng được việc lại càng được chia nhiều tiền, đôi khi còn được nhiều hơn cả Tông chủ vài Tông môn nhỏ nữa. Đó cũng là lí do mà khi Lam Vong Cơ phá hơn một trăm Phược Tiên Võng, bọn họ cũng chả mảy may để ý.

Nếu Giang Trừng không biết thì họ tự xuất tiền mua bù!

Nhưng đời mà...

Ai mà ngờ Lam Hi Thần lại lặng lội lên Bất Dạ Thiên để cáo trạng, hại bọn họ vừa nhịn đói, vừa bị trừ tiền.

Nhưng đó chỉ là hai kẻ đầu xỏ, còn mấy môn sinh khác thì chưa biết.

"Kệ đi, lâu lâu mới được nghỉ, cho họ thư thả một ngày."

"Mà Giang Tông... à không, Giang Trừng, ngươi lúc nãy tại sao lại nói những lời đó với Lam Vong Cơ?"

"Ngươi biết không, kiếp trước, lúc diệt Thủy Hoành Uyên, ta đã từng rất hâm mộ Lam Vong Cơ. Hắn lúc đó chỉ hơn ta một tuổi, có thể xách hai người mà ngự kiếm, Tị Trần cũng rất vững chắc... Nhưng sau đó gần nửa đời, ta và hắn lại là tử thù. Hắn hận ta hại chết ái nhân của hắn, ta hận hắn vì hắn mà ta mất đi tất cả. Người đời đều nói Hàm Quang Tiên Quân chính nhân quân tử, Tam Độc Thánh Thủ ngang tàn ngạo mạn, là kẻ ác nhất trong những kẻ ác."

"A Trừng, ta cũng là kẻ ác."

Kim Quang Dao chỉ vào mình, cười nói. Quả thật trong miệng lưỡi thiên hạ, Lam gia đúng là quân tử, là tấm gương sáng đẻ mọi người noi theo. Chuyện tình của Di Lăng Lão Tổ và Hàm Quang Quân được bao người ngưỡng mộ.

Ha, ngưỡng mộ...

Chuyện tình đạp lên máu và nước mắt của người khác để đến với nhau, có chỗ nào khiến người khác ngưỡng mộ.

Lam Vong Cơ đả thương trưởng lão nhà mình, mang tội bất hiếu, nhưng qua miệng đời lại biến thành hành động của kẻ si tình, tình thâm ý trọng. Ngụy Vô Tiện giết hơn ba nghìn người, nhưng lại thành kẻ chính nhân quân tử, chịu nhiều uất ức mà phát điên.

"Lam Vong Cơ luôn cho mình đúng, ta muốn cho hắn biết, hắn nếu không phải Lam Nhị công tử, hắn chả là cái đinh gì trong thiên hạ. Hắn có Lam gia chống lưng, có Lam Hi Thần luôn sẵn lòng dẹp dọn những tai họa hắn gây ra, nhưng nếu không có những thứ đó, hắn so với đệ tử bình thường, cũng chả khác biệt gì mấy."

"Kẻ có trong tay tất cả, sẽ trở nên tự phụ."

"Tự phụ? Kim Quang Dao, ngươi thật là..."

Quả thật như Giang Trừng dự tính, đám người Tiết dương thật sự không về Vân Thâm Bất Tri Xứ liền, gửi hai sọt sơn trà ở nơi bán, cả đám nhanh chóng chia nhau đi càn quét Thải Y Trấn. Đồ ăn Lam gia đâu phải cho người ăn, dù Giang Trừng hay tự tay nấu cho bọn họ ăn, nhưng vẫn không đủ. Lâu lâu được thả xích một lần, dại gì mà không lật nóc Cô Tô. Ở Thải Y Trấn, không bị bó buộc bởi ba nghìn gia quy, thật nhẹ người gì đâu.

"Cứ như một đám thỏ con được thả ra khỏi chuồng, thật là..."

"Ngươi xem Ôn Triều lớn vậy còn đi giành cái chong chóng vơi thằng nhóc, chỗ nào giống Nhị công tử thế gia?"

"Hai ngươi cũng không phải phụ mẫu bọn họ, ở đây bàn luận cái gì?"

Một người cao lớn xuất hiện bên bàn bọn họ. Để Bá Hạ lên bàn, tự nhiên ngồi xuống, ngó lơ hoàn toàn hai người còn đang ngơ ngác kia.

Mà vừa nhìn thấy người kia, Kim Quang Dao mặt đầy tức giận. Tên này kiếp nào cũng cao hơn gã một cái đầu!

"Xích Phong Tôn, lâu ngày không gặp ngươi lại không biết liêm sỉ chút nào. Ta và A Trừng đang đối ẩm, ngươi tự ý như vậy còn ra thể thống gì?"

"Giang Trừng, Giang Tông chủ, lâu ngày không gặp."

Giang Trừng nhìn Nhiếp Minh Quyết, rồi nhìn Kim Quang Dao mặt đang dần đỏ lên vì tức giận mà buồn cười. Hai tên này đứng thật là oan gia của nhau.

"Xích Phong Tôn, lâu ngày không gặp."

"Không đúng, ta nhớ không lầm Thanh Đàm Hội diễn ra ở Thanh Hà mà, sao ngươi ở đây?"

"Cha ta còn sống."

Nhiếp Tông chủ còn sống, đồng nghĩa Nhiếp Minh Quyết chỉ đang là Thiếu chủ, không phải Tông chủ, không cần chủ trì Thanh Đàm hội. Chả trách y có ở đây!

"Này Giang Trừng, sao ngươi lại ở Kỳ Sơn vậy? Ta nhớ không lầm ngươi hận Ôn thị lắm mà."

"Dù sao ở Giang Gia không có ta cũng có Ngụy Vô Tiện. Với lại ta ở Kỳ Sơn Ôn Thị cũng rất tốt, ở đó, ta là nhất, dù là Ôn Nhược Hàn cũng phải nghe lời ta..."

Ở Vân Mộng Giang Thị, Giang Trừng chỉ là thiếu chủ hữu danh vô thực. Ở Kỳ Sơn, hắn chính là một nửa Tông chủ.

"Đại ca, sao đại ca ở đây?"

"Nhiếp Hoài Tang, đệ không ngoan ngoãn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, xuống đây làm gì? Có tin ta đánh gãy chân đệ không?"

Nhiếp Hoài Tang vẫn như kiếp trước, học lại ba- bốn lần ở Lam gia, khiến phụ mẫu ở nhà cũng đại ca Nhiếp Minh Quyết chán nản vô cùng.

"A Trừng, ngữ khí của hắn và ngươi y hệt nhau."

Kim Quang Dao bị hai người ngó lơ, có phần tức giận. Bàn ba người, hai ngươi nói chuyện, bỏ mặc ta...

"Ừm."

"Sao ngươi lại mang bộ mặt nho nhã đó rồi? A Trừng, đừng làm ta sợ."

Nhiếp Hoài Tang bị bỏ rơi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, khó lắm mới lẻn ra được ngoài. Vừa mới vào quán trà để mua đồ ăn thì gặp ngay đại ca nhà mình, mà đại ca gã còn đang "nhẹ nhàng" trò chuyện với hai người Giang Trừng, sợ hãi mà vô tính gọi Nhiếp Minh Quyết.

Kim Quang Dao thấy Giang Trừng bày bộ mặt nho nhã, da gà nổi lên, sợ hãi mà lây lây hắn. Gã sống ở đời ba mươi mấy năm, quen biết Giang Trừng hơn hai mươi năm, chưa bao giờ thấy hắn "hiền lành" bao giờ, toàn gặp hắn mặt cau mày có, hung tợn dữ dằn đòi đánh gãy chân người khác.

Trả lại Giang Trừng ngày xưa đi, Giang Trừng này gã không quen!!!

Bọn họ lắt lư cả buổi, nếu không phải Nhiếp Minh Quyết dọa đánh Nhiếp Hoài Tang thì là Nhiếp Minh Quyết cùng Kim Quang Dao đấu khẩu. Giang Trừng ngán ngẩm, nhẩm tính thời gian, hắn cũng nên về rồi.

"Mạnh Dao, về thôi. Bọn người A Dương có lẽ cũng về rồi. Xích Phong Tôn, làm phiền trả tiền trà giúp bọn ta, bọn ta đi gắp không mang tiền."

Kim Quang Dao bày bộ mặt hả hê, nhanh bước chạy theo Giang Trừng.

Về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Giang Trừng chả thèm nhìn đến mặt đưa đám của Lam Vong Cơ, đứng ở cổng, chưa có ý định vào trong.

"Bọn họ chưa về?"

"Ngày đầu đến đây, nếu không phải ta nhắc, có khi họ quên luôn việc phải về trước hoàng hôn."

Hai người họ đứng ở cổng nửa canh giờ, đám người Ôn Triều- Tiết Dương mới về đến. Tử Điện hóa hình, sẵn sàng cho kẻ không biết điều một trận.

"Ta nhớ là đã dặn các ngươi đem sơn trà về đây trước, tại sao còn về trễ hơn ta?"

"Đại... đại sư huynh, bọn ta... quên!"

"Quên?"

"..."

"Rồi sơn trà đâu?"

"..."

"Vân Thâm Bất Tri Xứ không được tự ý đánh người."

"Lam Nhị công tử, ta chưa vào cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ, đừng lấy gia quy ra dọa ta."

Giang Trừng nạt lớn, mang đầy sự tức giận. Tử Điện vung lên, đánh vỡ một tảng đá gần đó.

"A Dao, tịch thu toàn bộ tiền của bọn họ. Các ngươi nhanh chóng mang hai sọt sơn trà về cho ta, nếu không thì khỏi cần ăn cơm tối."

Đại sư huynh, ngươi không tức giận, ngươi cố tình muốn thu tiền của bọn ta thôi đúng không?

Kim Quang Dao tủm tỉm cười, lấy túi Càn Khôn, nhanh chóng tịch thu tiền của bọn người Ôn Triều.

Sơn trà sau đó nhanh chóng được mang về, sau đó chia làm nhiều phần, chia cho các công tử của các gia tộc khác.

Hàn Thất

Lam Hi Thần đang đọc sách, nhưng lại không chú trọng vào sách. Y đang suy nghĩ về Giang Trừng, về những gì đã và đang diễn ra. Đang suy nghĩ miên mang thì có tiếng gõ cửa.

Lam Hi Thần gấp lại quyển sách, nhanh chóng mở cửa.

Là Giang Trừng.

"Giang công tử."

"Trạch Vu Quân, thứ lỗi đã quấy rầy. Ta có mua ít sơn trà, đem đến cho Trạch Vu Quân thưởng thức."

Lam Hi Thần thi lễ, nhanh chóng nhận sơn trà tử tay Giang Trừng, cũng mời hắn vào Hàn Thất.

"Nghe bảo Trạch Vu Quân kì nghệ uyên thâm, không biết có thể tốn chút thì giờ cùng Giang Mỗ đánh một ván không?"

END

Mochi

01042022

Thật ra là mình muốn drop thật á! Bị bí ý tưởng rồi :((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net