giangsonmysac

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Quyết hung ác tàn nhẫn..."

"Cái này Bố Y không cần lo lắng" Tiết Bố Nhân hiển nhiên cũng từng nghiên cứu qua, "Hiện tại Đột Quyết chia làm hai bộ phận, lấy du mục làm chủ, quan hệ với chúng ta là Đông Đột Quyết. Bọn họ không sống cố định, tuy có rất nhiều bộ lạc nhưng cũng là thích thì hợp không thì đi. Người Trung Nguyên đến thảo nguyên buôn bán ngựa không ít, nguy hiểm đương nhiên cũng có, chẳng qua chỉ cùng với các tù trưởng bộ lạc địa phương tạo quan hệ, nên cũng rất khả thi. Ta cùng Trại chủ thương lượng, chuẩn bị tìm người, tốt nhất là người bản địa để dò xét lộ tuyến".

"Một khi đã như vậy, chúng ta còn chờ gì nữa" Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Chúng ta sẽ binh phân tam lộ, Lại Tam tìm kiếm người mua, ta cùng đám người Mạc Phong Hòe Mập tìm kiếm địa điểm, liên hệ với người Đột Quyết sẽ do mấy vị đương gia phụ trách, các vị ý kiến thế nào?"

Tất cả mọi người đều gật đầu, cho rằng đề nghị của Tiêu Bố Y rất hợp lý.

Khi Tiêu Bố Y ra khỏi Tụ Nghĩa Sảng, nhìn thấy Tiêu Đại Bằng đi theo sau, liền dừng bước nhìn lão mà do do dự dự.

"Bố Y" Tiêu Đại Bằng vội ho một tiếng đi tới, "Nuôi ngựa tuy quan trọng, nhưng cha cũng vẫn muốn có một đứa cháu".

Tiêu Bố Y tuy cũng không phải là kẻ ngu ngốc, vậy àm qua hồi lâu mới mới hiểu được ý của Tiêu Đại Bằng, lúc này mới nhớ mình vốn là muốn cùng phụ thân thương lượng việc thả Hàn Tuyết, chỉ là không nghĩ đến phụ thân lại bức bách như vậy, kể từ đó, cũng làm cho hắn không tiện nói ra.

"Nghe Mạc Phong nói, trong phòng của con hôm qua cũng không có động tĩnh gì?" Tiêu Đại Bằng thấy Tiêu Bố Y trên mặt nóng lên, liền vỗ mạnh lên vai Tiêu Bố Y, "Hay là nữ nhân kia không nghe lời?"

"Nàng rất nghe lời" Tiêu Bố Y chỉ có thể thuận theo ý của Tiêu Đại Bằng, hận không bắt được Mạc Phong.

"Ồ" Tiêu Đại Bằng cười cười, "Cha biết con khẳng định là cảm thấy cha đã quản quá nhiều, chỉ là nghe nói nữ nhân trông cũng không tệ lắm, sơn trại ta hiện nay, nữ nhân thực còn ít hơn ngựa, con phải quản cho tốt mới được".

"Đa tạ cha" Tiêu Bố Y có chút buồn bực, biết cha già muốn cảnh tỉnh mình cái gì rồi.

Bản thân vốn cũng nên nhập gia tùy tục, tối hôm qua biểu hiện lại thực sự không giống thổ phỉ, mà như là Trạng Nguyên vậy.

Cha hắn tối qua hiển nhiên là lo lắng cho con trai, nên mới cho người nghe trộm. Thật vất vả mới có nữ nhân tốt, lão trại chủ đương nhiên hy vọng con mình không nên bỏ qua, có thể lập tức sinh cháu cho mình là tốt nhất.

Nhìn bóng lưng của Tiêu Bố Y đi xa, ánh mắt của Tiêu Đại Bằng chuyển động, không biết là đang nghĩ cái gì.

Đợi đến khi xoay người, chợt phát hiện Tiết Bố Nhân ở phía sau, Tiêu Đại Bằng bị dọa nhảy dựng lên, "Tiết lão đệ, ngươi sao lại giống quỷ vậy?"

"Đại ca chẳng lẽ không cảm thấy Bố Y thay đổi rất nhiều sao?" Tiết Bố Nhân cũng đi thẳng vào vấn đề.

Tiêu Đại Bằng sờ sờ râu mép, trên mặt lộ ra nụ cười trấn an, "Là nhờ tổ tiên, mới làm cho Bố Y chuyển nguy thành an. Tiết lão đệ, ngươi cảm thấy hôm nay Bố Y nói thế nào, ta vốn tỏng lòng cũng đã định, nhưng nghe tiểu tử này vừa nói, lại cảm thấy càng khả thi hơn, Bố Y đột nhiên biết nuôi ngựa, cái này khẳng định cũng là ý của ông bà tổ tiên".

"Bố Y nói đạo lý rất rõ ràng, nếu chỉ nói về buôn bán ngựa, thì không có vấn đề gì" Lời của Tiết Bố Nhân nghe ra như muốn nói vấn đề gì khác.

Tiêu Đại Bằng quả nhiên cau mày, "Tiết lão đệ, ngươi muốn nói cái gì?"

Tiết Bố Nhân thở dài một hơi, "Đại ca, Bố Y nếu vẫn vô tri vô giác, ta cũng tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện xưa. Nhưng hắn sau khi bệnh nặng, lại như là đổi thành người khác. Người nói tổ tiên Tiêu gia phù hộ, ta lại cảm thấy là tổ tiên Tiêu gia hiển linh, muốn cho Tiêu gia trọng chấn kỳ cổ, lúc này giúp cho Bố Y..."

"Không nói nữa" Tiêu Đại Bằng thấp giọng, liếc mắt nhìn xung quanh, có chút cẩn thận.

"Chuyện đã nhiều năm, đại ca sao còn cẩn thận như thế, thật ra đám người Tiêu Tác nói cũng không phải là không có đạo lý" Tiết Bố Nhân hiển nhiên không chịu bỏ qua.

Tiêu Đại Bằng bàn tay to lớn đã chụp mạnh lên vai Tiết Bố Nhân, "Tiết lão đệ, ngươi đương nhiên biết vì sao ta lại đặt tên đứa con này là Bố Y chứ!"

Tiết Bố Nhân ngẩn ra, sau hồi lâu mới nói: "Ta biết đại ca chỉ muốn cho Bố Y làm một người bình thường, nên mới đặt tên là Bố Y".

"Ngươi nói không sai" Tiêu Đại Bằng thở dài một tiếng, "Cho dù quý vi vương hầu, thì thế nào? Chẳng phải là làm bạn với hổ sao, hết sức bấp bênh! Tiết lão đệ, ta biết ngươi chí hướng cao xa, đành phải ở tại sơn trại cũng có chút không cam lòng, ngươi nếu muốn rời đi, ta tuyệt không giữ lại, nhưng chuyện Tiêu gia, ta không muốn nhắc lại".

"Đại ca" Tiết Bố Nhân kêu một tiếng, nhìn thấy Tiêu Đại Bằng sắc mặt quyết tuyệt, đành phải nói: "Đại ca ngôn trọng, Bố Y nếu là muốn lấy thiên hạ, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, nhưng nếu Bố Y muốn buôn bán ngựa, ta cũng không nói hai lời".

"Như thế là tốt nhất" Tiêu Đại Bằng liếc nhìn bốn phía, lúc này mới phân phó: "Tiết lão đệ, sự tình về sau cũng không nên nhắc lại, nhất là trước mặt Bố Y".

Tiết Bố Nhân chậm rãi gật đầu, trên mặt cũng có vẻ bất đắc dĩ.

Tiêu Bố Y hồi sau khi về lại phòng, nhìn thấy Hàn Tuyết ngồi ở trên giường, nhíu mày trầm tư, trông rất sầu lo thế nhưng cũng không thiếu phần phong vị.

Tiêu Bố Y không thể không công nhận Hàn Tuyết rất đẹp, còn hơn nhiều mỹ nữ thời đại của hắn, trông thanh lịch một cách tự nhiên.

Khuôn mặt hoàn mỹ, chân mày điểm nhẹ, Tiêu Bố Y thực sự có chút muốn thay nàng mà sầu khổ, thế mới thực ứng với một câu, khanh bổn giai nhân, nại hà tố tặc (có được gian nhân, sợ chi làm giặc), nhưng để nàng thành áp trại phu nhân cũng là bức bất đắc dĩ.

Hàn Tuyết ngẩng đầu lên trông thấy hắn, thấp giọng nói một tiếng, "Thiếu đương gia".

"Đúng rồi, nàng là người ở nơi nào, nàng nói tộc nhân của nàng là thế nào?" Tiêu Bố Y đột nhiên nghĩ đến lời của Hàn Tuyết hôm qua, chẳng lẽ nàng cũng là người Đột Quyết?

Hàn Tuyết trong lòng dâng lên một tia hy vọng, tối hôm qua nàng chỉ thoáng đề cập qua, lại thấy Tiêu Bố Y không để ý tới cũng không nói nữa. Hôm nay Tiêu Bố Y lại nhắc tới, chẳng lẽ sự tình có chuyển biến?

"Thiếu đương gia, ta thật ra không phải là người Trung Nguyên" Hàn Tuyết suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc quyết định nói ra thật tình.

"Ồ, nghe nàng nói chuyện thực sự là nhìn không ra" Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, bởi vì theo y phục của Hàn Tuyết mà xem, thì cũng không khác biệt với bọn họ.

Ở đây dân gian nói chuyện thật ra cũng tùy ý, không có nhiều ngôn ngữ. Tới đây mấy tháng, Tiêu Bố Y dung nhập thật ra cũng không thành vấn đề, nhưng hắn biết, ngôn ngữ của người Đột Quyết hoàn toàn khác nơi đây.

"Thật ra ta chỉ có thể xem như là một nửa người Đột Quyết mà thôi" Hàn Tuyết trên mặt lộ vẻ thương cảm, "Lúc trước Văn Đế tại vị, khải dân Khả Hãn cũng còn trên đời, Khả Hãn thường xuyên vào triều tiến cống xưng thần, người Đột Quyết ở tại kinh thành cũng không ít. Phụ thân của ta bởi vì ngưỡng mộ văn hóa Hoa Hạ, thích nữ nhân Trung Nguyên, nên đã sớm ở tại Tây kinh, cho nên ta nói chuyện cũng không khác gì các người".

Chữ ký của Lăng Độ VũKênh 108 - Trang xem phim online

Tài sản của Lăng Độ Vũ

Thành viên sau đã gửi lời cám ơn đến Lăng Độ Vũ vì bài viết hữu ích này:

pat35 (3 ngày trước)

Lăng Độ Vũ

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới Lăng Độ Vũ

Tìm toàn bộ bài viết của Lăng Độ Vũ

#9 2 ngày trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16-01-2007

Bài viết: 22.879

L$B: 430.865

Tâm trạng:

Ðiểm: 966

Chương 9

Hạ đản đích mẫu kê

Nguồn: huntercd

Thu gọn nội dung

Hàn Tuyết thương cảm đứng lên, cũng là có phong vị khác, nàng vốn là mỹ nữ, cau mày hoảng sợ cũng làm cho người ta yêu mến, nếu có tâm Đông Thi, phỏng chừng đã sớm vác gậy tới đây rồi.

"Vậy nàng hiện tại đã gặp phải chuyện gì?" Tiêu Bố Y muốn nói lại thôi.

Hàn Tuyết trên mặt lộ ra vẻ bi phẫn, "Khải dân Khả Hãn khi còn tại thế, xử sự hòa nhã, tuy đối với Thiên tử Đại Tùy xưng thần tiến cống, nhưng trong nội bộ Đột Quyết ngược lại vẫn hòa thuận chung sống, bình an vô sự".

"Nhưng từ vài năm trước Khải dân Khả Hãn tạ thế, con của hắn Thủy Tất Khả Hãn lên ngôi, lộ dần ra lang tử dã tâm. Thủy Tất Khả Hãn vốn là người hùng tâm bừng bừng, muốn nhất thống Đột Quyết, lại bởi vì Thánh thượng ngủ quên tong chiến thắng, binh mã cũng đã chui chột, hơn nữa Thánh thượng tam chinh Triều Tiên không thành, dân không sinh sống được, đã có tích oán nhiều, làm cho hắn khởi ý khinh thị".

"Thủy Tất Khả Hãn bởi vì xem thường Đại Tùy, cho nên muốn Nam Hạ xâm lấn, các bộ lạc Đột Quyết vốn bình an vô sự, hắn lại dung túng tranh đấu xâm thực lẫn nhau, người trogn tộc của ta yếu thế, hiện tại đã muốn thoi thóp rồi! Ta khi ở Tây kinh, vì người trong tộc nên đã quay trở về tộc, không khi đến cách Mã ấp không xa, bởi vì bị xem là nữ nhân Trung Nguyên,nên bị người Đột Quyết tấn công, những người của ta đều bị bọn họ không thèm nói lời nào mà lập tức giết chết".

"Ta bị bọn họ bắt lấy, bởi vì biết tiếng Đột Quyế, cho nên nói dối nhận là Tù trưởng một bộ lạc, bọn họ lúc này mới do dự, muốn dẫn ta đi chứng thực. Nhưng nếu không gặp các người, giờ phút này ta cũng chỉ sợ đã thành thê thiếp nô tỳ của bọn họ..."

Tiêu Bố Y nghe thấy những mối quan hệ phức tạp bên trong, cũng thấy đau đầu, chỉ biết thì ra đại thủ lĩnh của Đột Quyết cùng Đại Tùy giao hảo, hiện tại đại thủ lĩnh kế nhiệm thì lại xem thường, các bộ lạc Đột Quyết thì không ngừng nội đấu, Hàn Tuyết này ôm tinh thần bất khuất trở về cứu vớt tộc nhân...

Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Tiêu Bố Y nhịn không được liền hỏi, "Nàng chẳng qua là hạng nữ lưu, trói gà không chặt, còn chưa tới được bộ lạc thì đã bị bắt hai lần, nàng có năng lực gì mà có thể cứu vớt được tộc nhân?"

Hàn Tuyết trên mặt chợt đỏ bừng, cúi đầu xuống, cũng không nói lời nào.

Tiêu Bố Y nhìn nàng một lúc, cũng chợt hiểu ra, lẩm bẩm nói: "Nữ nhân vốn liếng lợi hại nhất thật ra chính là bản thân mình, nàng đẹp như hoa, thể thái đoan trang, nói vậy cũng đã chuẩn bị lấy tấm thân dựa vào một thân đại thụ, sau đó liên hợp mà chấn hưng bộ lạc?"

Hàn Tuyết khẽ run lên, bộ dáng khó có thể tin mà ngẩng đầu nhìn, "Nghe nói Trung Nguyên địa linh nhân kiệt, quyền mưu vượt xa người dị vực có thể sánh bằng, ta lúc ở tại Tây kinh, cũng đã rất tán thưởng, nhưng không nghĩ tới..."

Nàng muốn nói cái gì đó, rốt cuộc lại nhịn lại, Tiêu Bố Y cũng tiếp lời, "Nàng không nghĩ đến một thổ phỉ không đáng để vào mắt ở miền biên thùy, mà lại có đầu óc như vậy?"

Hàn Tuyết muốn nói đúng là như vậy, nghe được Tiêu Bố Y như đi guốc trong bụng mình, có chút kinh ngạc liếc nhìn hắn.

"Không phải có đầu óc, mà là thông minh hơn người" Hàn Tuyết thật lòng nói: "Ta biết nơi nào cũng có người tốt, cũng có kẻ ác, lúc trước khi ta bị bọn họ bắt đi, cũng đã nghĩ đến chuyện liều chết. Tiêu gia, nhưng ta lại không ngờ lại gặp được người, khi bị các người bắt lên sơn trại, ta thực lo lắng không yên, nhưng đêm qua người," Hàn Tuyết nói tới đây sắc mặt chợt hồng lên, tình dù chưa động, nhưng cũng đã thật tình chân ý, "Ta biết người là người tốt, đối với người cũng không dám hy vọng gì xa vời người cứ như vậy mà thả ta ra, ta chỉ cầu người sau khi muốn ta thì hãy để cho ta trở về cứu vớt người trong tộc".

Tiêu Bố Y nghe khẩu khí của Hàn Tuyết, liền biết nàng ở trong tộc cũng có chút uy vọng, trong lòng chợt động, "Nàng hình như trong tộc cũng có chút uy tín?"

Hàn Tuyết trong lòng rùng mình, chợt nhận thấy mình cũng đã nói hơi nhiều.

Vốn Họa long họa hổ nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu là tiểu tặc bình thường, Hàn Tuyết tuyệt đối sẽ không để lộ ra thân phận của mình. Nhưng bằng vào trực giác của nữ nhân sau một ngày ở chung, nàng đã nhận định Tiêu Bố Y cũng không phải là thường nhân.

Trong tộc của nàng hiện nguy cơ trùng trùng, nàng mới phải sốt ruột mà quay về, lần này cũng là ăn cả ngã về không, nói thật ra để hy vọng Tiêu Bố Y đồng tình, nhưng khi thấy bộ dáng của hắn có chút là lạ, ngược lại làm cho nàng có chút hối hận vì đã lộ ra chân tướng.

Nếu Tiêu Bố Y cho rằng Hàn Tuyết nàng giả nghèo giả khổ, đòi ra một cái giá rất cao, thì bản thân mình ngược lại cũng khó mà trở về tộc, còn có thể mang thêm phiền toái?

"Các người là người của bộ lạc nào?"

Tiêu Bố Y thật không có nghĩ nhiều như là Hàn Tuyết, hắn chỉ cảm thấy sơn trại hiện tại cũng đang mò mẫm. Tiêu Đại Bằng cùng Tiết Bố Nhân tuy nói là đi đả thông con đường tìm nguồn ngựa, nhưng theo ánh mắt do dự của bọn họ thì có thể nhìn ra, trong lòng bọn họ cũng đang nặng nề.

Trước mắt lại đang có người sinh ra và lớn lên tại Đột Quyết mà không biết lợi dụng, thì đúng thật là kẻ ngu ngốc.

Thấy ánh mắt Hàn Tuyết có chút do dự hoài nghi, cũng chưa trả lời, Tiêu Bố Y đột nhiên tỉnh ngộ, khẽ cười nói: "Nàng nên biết, nàng là chiến lợi phẩm của ta, nếu như người thảo nguyên các người gặp tình huống này, khẳng định cũng sẽ không cứ như thế mà buông tay chứ?"

Hàn Tuyết khẽ cắn răng, sắc mặt tái nhợt, "Thiếu đương gia nói vậy là có ý gì?"

"Chúng ta gần nhất muốn buôn bán ngựa," Tiêu Bố Y lập tức nói rõ dụng ý của mình, "Nếu các người trợ giúp chúng ta về nguồn ngựa, ta cũng có thể nói với cha ta một tiếng, có lẽ có thể đưa nàng trở về".

Hàn Tuyết mắt liền sáng ngời, "Đương nhiên là có thể".

"Chẳng qua tình thế cũng chưa cấp bách, nóng vội thì ăn không được đậu hũ nóng" Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Nàng nếu muốn thuận lợi trở về, đầu tiên phải cùng với ta diễn ra một vở kịch".

"Diễn cái gì kịch?" Hàn Tuyết có chút mờ mịt.

"Ngày hôm qua quá mức tĩnh lặng..." Tiêu Bố Y nhìn mỹ nhân trước mắt, nghĩ sắp phải rời xa, không có thời gian trao đổi cảm tình, cũng có chút tiếc nuối.

Nhưng hắn nói như thế nào cũng là người hiện đại, biết tầm quan trọng của chuyện tình nguyện, bắt người ta trên giường như vậy thì hắn ít nhất cũng không qua được cửa ải của bản thân mình.

"Cha của ta cảm thấy nàng hình như là không chịu phục tùng, đối với nàng càng có đề phòng. Nếu nàng muốn đi theo ta đến thảo nguyên tìm nguồn ngựa, mượn cơ hội về lại tộc, đầu tiên phải thỏa mãn hai điều kiện".

"Hai điều kiện gì?" Hàn Tuyết sắc mặt ửng hồng, trái tim đập thình thịch hẳn lên.

"Thứ nhất, nàng phải chứng minh là mình hữu dụng, có thể giúp một tay, thứ hai, ta nghĩ nàng cũng có thể hiểu được".

"Hiểu được cái gì?" Hàn Tuyết mặt đỏ bừng, mơ hồ nghĩ đến cái gì đó.

Tiêu Bố Y chợt bất ngừa đưa tay nhéo nhẹ và đùi của nàng, Hàn Tuyết bất ngờ không kịp phòng ngự, kêu to một tiếng.

Cú nhéo của Tiêu Bố Y cũng không tính là đau, nhưng lại bất ngờ làm cho Hàn Tuyết trong lòng hoảng sợ, nghĩ đến hắn muốn xâm phạm mình, lập tức đứng bật dậy.

"Như vậy là đúng rồi," Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Nàng phải nhớ rõ, gà mái mà không biết để trứng thì sẽ bị làm thịt, nàng nếu muốn sớm ngày trở về, thì phải hiểu chuyện đó".

Hàn Tuyết không biết còn có loại chuyện này, không khỏi trong lòng không yên, dở khóc dở cười.

Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Bố Y dẫn theo Hòe Mập cùng Mạc Phong, còn có một số huynh đệ trong bang chia ra bốn phía, tìm kiếm địa điểm thích hợp.

Thật ra những chỗ có cây cỏ tốt tươi nguồn nước trong sạch thì không thiếu, nhưng muốn tìm những đồng cỏ mà dễ thủ khó công, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bất quá Tiêu Bố Y cũng tuyệt không làm đại khái qua loa việc này.

Hắn biết chọn lựa đồng cỏ tuy không tính là là chuyện cả đời, nhưng cũng cực kỳ quan trọng. Hiện tại là loạn thế, hắn cũng không muốn phí hết tâm huyết làm cho lớn mạnh rồi để cho người khác tới chiếm.

Hòe Mập cùng Mạc Phong ở sau hắn thì thào cái gì đó, vẻ mặt cười cười rất xấu xa.

Tiêu Bố Y rong ruổi một ngày về phía Tây, nơi này xem như người Đột Quyết cũng thường xuyên lui tới, hay xảy ra va chạm, cho nên khá hoang vu, cho dù du mục cũng hiếm thấy.

Ngựa của hắn cũng không phải là thần phẩm, trong mắt hắn thậm chí lương phẩm cũng không tới, nhưng trải qua sự dạy dỗ của hắn, cũng xem như là không tệ ở trong sơn trại rồi.

Mạc Phong cùng Hòe Mập cũng đều cưỡi ngựa đoạt được, mã lực vốn không kém ngựa của Tiêu Bố Y, nhưng khi Tiêu Bố Y phóng ngựa chạy đi, hai người cũng phải cố hết sức mới đuổi theo kịp.

Tiêu Bố Y cưỡi ngựa có nhanh có chậm, tiết kiệm mã lực, cứ nhằm hướng tây mà chạy cũng đã hơn hai trăm dặm, vẫn chỉ nhíu mày, hiển nhiên là không thu hoạch được gì.

Chương 10

La Mã dã thị nhất chủng mã

Nguồn: huntercd

Thu gọn nội dung

Những dãy núi nguy nga xa xa, liên miên nối nhau, bao la hùng vĩ, rặng mây đỏ phía chân trời cuối ngày, phủ lên những dãy núi một lớp xiêm y màu hồng.

Tiêu Bố Y nhìn lại, trong lòng tán thưởng không thôi, đột nhiên cảm thấy trời đất bao la, nhân loại nhỏ bé, loại người tranh đấu thật sự không có ý nghĩa gì.

Hắn đối với địa thế nơi này cũng không quen thuộc, rốt cuộc cho ngựa chạy chậm lại, đưa mắt nhìn về phía Mạc Phong cùng Hòe Mập, có chút chờ mong hỏi, "Các ngươi đã đến nơi này chưa?"

Lại thấy ánh mắt của hai người nhìn về phía mình, Tiêu Bố Y liền biết đã hỏi vô ích, không ngờ Hòe Mập lại lớn tiếng nói: "Ta biết đây là nơi nào!"

"Đây là nơi nào?" Tiêu Bố Y cũng có chút ngoài ý muốn.

"Nơi này có lẽ chính là Đô Kim Sơn thuộc Đông Đột Quyết" Hòe Mập dương dương tự đắc.

"Thúi lắm, nơi này còn chưa tới trường thành, làm thế nào mà đã tới Đô Kim Sơn?" Mạc Phong tràn đầy khinh thường nói.

Tiêu Bố Y cũng muốn lấy roi quất hắn, "Nơi này nếu là Đô Kim Sơn, chúng ta đêm nay không bằng đi tới nha trước Đột Quyết mà xin gặp Thủy Tất Khả Hãn?"

Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Đột Quyết Đông Tây có hai Đại nha trướng, đều là nơi ở của Đại Hãn, cũng tương đương với Đông đô Lạc Dương và Tây kinh Trường An là nơi Hoàng thượng ở.

Tây Đột Quyết lúc này nha trướng là Quy Tư, thuộc Bắc Hà, Đông Đột Quyết nha trướng cỉ Đại hãn chính là ở phụ cận Đô Kim Sơn.

Mọi người tuy đã phóng ngựa đi hơn hai trăm dặm, nhưng dù sao vẫn chưa đến Hoàng Hà, cũng còn chưa thấy Trường thành, cách Đô Kim Sơn hiển nhiên là còn rất xa.

Nơi đây đến Trường thành là từ Du Lâm đến Tử Hà, bọn họ lúc này đi về phía tây, không có khả năng đến được Đô Kim Sơn.

Hòe Mập cũng là đang nói đùa, Tiêu Bố Y cũng như thế.

Hòe Mập gãi đầu cười, "Thiếu đương gia, người hỏi chúng ta chẳng khác nào hỏi cái đầu gối, nếu ở Trung Nguyên có lẽ chúng ta còn biết một chút, những năm gần đây, đây chính là nơi chúng ta đi xa nhất về phía Tây rồi".

"Trời đã về chiều" Mạc Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Bố Y, đêm nay chỉ sợ không kịp quay lại".

"Cứ đi tới phía trước một chút nữa" Tiêu Bố Y không muốn bỏ qua, nếu giờ phút này mà trở về, hiển nhiên nửa đường đứt gánh, phạm vi trăm dặm hắn đã tìm nhiều lần, cũng không có nơi nào mà hắn cho là lý tưởng.

Tiêu Bố Y cố chấp đi trước, tất cả mọi người đều lắc đầu, biết Thiếu đương gia này tuy hay đùa, nhưng tính tình lỳ lợm như trâu vậy, hắn đã nhận định chuyện gì, người khác cũng rất khó thay đổi.

Mọi người lại tiếp tục thúc ngựa, làm kinh động không ít gà lôi thỏ hoang, Tiêu Bố Y đưa tay rút cung, 'băng' một tiếng, một con gà lôi mới nhảy lên đã bị bắn xuyên qua cổ, rớt xuống trên mặt đất.

Mọi người ngẩn ra, trong giây lát đã hiểu được dụng ý của Tiêu Bố Y, hắn lúc này săn thú, dụng ý chính là chuẩn bị cơm chiều, để qua đêm tại đây.

Không đợi Hòe Mập bắt chước Tiêu Bố Y, mọi người cung tên đã vù vù bắn ra.

Trong giây lát, cả đám đã bắn chết ba bốn con thỏ, bảy tám con gà rừng.

Trừ Hòe Mập cùng Mạc Phong ra, bốn huynh đệ trong sơn trại Tiêu Bố Y dẫn theo, đều là người trẻ tuổi, tiễn pháp cũng không kém.

Một người mắt lớn mày rậm tên là Chu Mộ Nho, tứ chi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hai