12 - end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeonjun mặc chiếc sơmi đồng phục, cà vạt năm thứ ba đeo lỏng trên cổ, vai trái khoác một chiếc balo đen. Mái tóc xanh ngày nào giờ đã được nhuộm lại thành một màu đen và anh cũng chẳng có ý định nhuộm tiếp. Bởi Soobin bảo làm thế sẽ rất hại tóc.

Nhắc tới Soobin, Yeonjun thong thả đi tới phòng tập của đội bóng rổ, chưa đi tới cửa đã nghe tiếng đế giày ma sát với sàn gỗ, âm thanh yêu thích đầy quen thuộc của anh suốt những năm qua.

"A, tiền bối!" Một cậu nhóc năm nhất trong đội nhìn thấy anh đứng ngoài cửa nhìn vào trong liền hô lên.

Yeonjun mỉm cười giơ tay chào cậu rồi bắt đầu đưa mắt tìm bóng dáng cậu bạn trai nhỏ hơn mình một tuổi.

"Yeonjun h-"

"Ôi giật cả mình!" Người vừa được gọi tên giật nảy người, anh theo phản xạ đưa tay lên ngực, sau đấy quay ra lườm người phía sau.

"Làm anh giật mình rồi sao?" Soobin mỉm cười vui vẻ.

"Còn hỏi à?" Yeonjun đánh cho cậu một cái vào bả vai nhưng chỉ càng khiến nụ cười của thằng nhóc đó sâu hơn.

Soobin nhìn vẻ tức giận trên mặt anh, thầm nghĩ chỉ thấy đáng yêu chứ chẳng thấy cau có chỗ nào. Cậu ngó ngang ngó dọc, cuối cùng ghé sát tới mặt anh, cúi đầu chạm nhẹ môi mình lên môi đối phương.

"Em xin lỗi." Cậu cười.

Yeonjun bị hành động lớn mật của người đối diện làm cho ngượng đỏ chín mặt, anh đưa tay véo cái má với độ co giãn kỳ lạ của cậu bạn trai, sau đó lôi trong túi ra một cặp vé xem phim.

"Wooyoung cho anh cái này, cậu ta bảo không có ai đi nên bảo anh cầm lấy rồi rủ em."

"Là hôm nay ạ?" Soobin hỏi.

"Ừm, thế nào? Có đi không đây?"

"Em đi mà." Soobin cười khổ, "Anh vào sân nói chuyện với mọi người đi, em đi thay đồ." Nói xong, cậu lại cúi đầu hôn nhẹ anh cái nữa, đến mức Yeonjun đỏ mặt đánh hắng giọng đánh cho cậu thêm vài cái.

Nhìn Soobin chạy đi về phía phòng thay đồ, Yeonjun mới xoay người bước vào phòng tập. Bọn họ hẹn hò được nửa năm, nửa năm này anh cũng không động tới bóng rổ.

Không phải vì đã là năm cuối cấp, mà là lần đó ở vòng thành phố trở về, đầu gối của anh đã chẳng còn tốt như trước. Yeonjun nghe bác sĩ nói xong, anh cảm thấy trong mình như mất đi một phần gì đó quan trọng.

Bóng rổ vẫn luôn là niềm yêu thích, là thứ anh dành toàn bộ tâm huyết, bây giờ nếu không thể chơi bóng rổ nữa thì anh còn có thể làm gì được nữa đây? Chí ít, đấy là suy nghĩ khi đó của anh.

Mùa đông năm ngoái, bọn họ dừng chân ở top 8.

Cú dunk quyết định của Soobin ở trận đầu tiên của vòng loại thành công mĩn mãn, bọn họ kết thúc trận đấu chỉ với một điểm cách biệt ngay giây phút cuối cùng. Cho tới trận thứ hai, đầu gối Yeonjun vẫn chưa bình phục ngay, anh vẫn phải ngồi dự bị.

Nhưng cho dù là dự bị thì cũng là có một cơ hội mong manh được ra sân chiến đấu cùng đồng đội mình. Còn anh bây giờ, đến vị trí đưa nước ở trong đội cũng không có.

"Ô, Yeonjun, lại tới sao?" Vị huấn luyện viên gọi tên anh, kéo anh ra khỏi mớ suy nghĩ về thời gian hơn nửa năm trước.

"Vâng." Anh mỉm cười, quan sát mọi người trên sân đang luân phiên tập ném bóng vào rổ, "Lũ năm nhất năm nay thế nào rồi ạ?"

"Ây dà, cũng gọi là khá khẩm hơn mọi năm trở lại đây, nhưng để lấp lỗ hổng em để lại thì sẽ là một quá trình." Ông thở dài, "Ý tôi là-"

"Em hiểu mà, không sao đâu ạ." Yeonjun lắc nhẹ đầu.

"Ừm, vậy... Về việc nhận làm quản lý mới cho đội bóng, em suy nghĩ thế nào rồi?"

"Mặc dù em rất muốn đứng trên sân cùng đồng đội của mình lần nữa, dù không phải là người trực tiếp ra sân, đó vẫn luôn là mong muốn của em." Yeonjun chăm chú nhìn về phía quả bóng da màu cam trên tay một cậu nhóc năm nhất, nhìn nó đập từng cái xuống sàn rồi lọt ra tấm lưới trắng trên cao, "Nhưng cho phép em được từ chối ạ."

"Dù không thể ra sân cùng mọi người, nhưng một buổi thi đấu của mọi người em cũng sẽ không để lỡ đâu." Anh mỉm cười hạnh phúc.

"Đến khi đó, mọi người hãy nhớ phải thắng cuộc đấy."

***

Buổi xem phim kết thúc, Soobin vẫn còn đang vừa đi vừa liến thoắng với anh về bộ phim, bỗng nhìn sang phía bên đường, giật mình dừng lại.

Yeonjun thấy cậu dừng bước nhìn chằm chằm về phía bên đường, anh cũng nhìn theo ánh mắt cậu, phát hiện chúng đang dừng lại trên người một cô gái, mà người con gái này khuôn mặt giống Soobin tới tám, chín phần.

Anh có nghe cậu bạn trai kể về chị gái mình với đầy sự ngưỡng mộ, vốn định bảo cậu hay là băng qua đường hỏi cô ấy đi thì đã thấy Soobin cúi đầu, nở nụ cười khổ rồi nắm lấy tay anh tiếp tục đi về phía trước.

"Soobin." Anh gọi tên cậu. "Sao em lại quay đi?"

Soobin nhìn anh khi khoảng cách giữa bọn họ và cô gái kia ngày một xa và bọn họ đang dừng lại ở gần bờ sông Hàn.

"... Em không biết phải đối mặt với chị ấy ra sao, ít ra nếu đó thực sự là chị ấy." Cậu cong khoé miệng.

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt giống mình tới vài phần ấy, trong lòng cậu dâng lên một trận xao động khó tả. Một nửa bảo cậu mau chạy qua bên đó xác định xem cô ấy có thực là chị gái mình hay không, một nửa kia lại bảo điều đó là không cần thiết nữa rồi, cuộc sống hiện tại chẳng phải rất ổn rồi hay sao?

Và Soobin cũng thấy như vậy.

Giây phút cậu quay qua nhìn Yeonjun sau khi ngây người nhìn về phía bên kia con đường, Soobin biết mình có anh là đủ rồi. Dù chị ấy có quay trở về hay không, có lẽ cũng sẽ chẳng nhận ra cậu nữa.

Thế nhưng người trước mặt bản thân mình lúc này đây, người này dù đứng ngoài phòng tập hay phòng học lớp cậu, ở nơi đông người hay nơi chẳng có mấy ai ngoài bọn họ, ánh mắt của anh sẽ luôn đi tìm cậu đầu tiên.

Niềm hạnh phúc nhỏ bé mà ấm áp này đối với Soobin là đủ rồi.

"Yeonjun hyung." Soobin bước tới bên cạnh anh, đem năm ngón tay mình lấp đầy khe trống giữa năm ngón tay đối phương, "Cảm ơn anh, vì đã xuất hiện."

Yeonjun ngẩng đầu nhìn cậu con trai trước mặt mình, anh bật cười, hơi nhón chân lên, thơm nhẹ lên má đối phương.

"Anh biết mà."

Soobin nhìn anh rồi cong miệng cười theo, hai bên má sâu thành hai lúm đồng tiền đặc trưng.

Một cơn gió hè thoảng qua, hai người vẫn như vậy đan tay suốt một quãng đường về nhà.

Cũng một buổi chiều mùa hạ một năm trước, bọn họ bước vào cuộc sống của nhau. Chẳng ai biết tương lai đang chờ đợi điều gì, nhưng hai con người ấy chỉ đơn giản muốn cùng nhau bước qua thêm nhiều ngày hạ nữa mà thôi.

- END -


-
.cảm ơn các cậu đã dành tình yêu cho "cảm nắng hạ" cũng như đã hết lòng ủng hộ mình đi tới dấu chấm cuối của chiếc fanfic này, hi vọng mùa hè này cũng sẽ có người cùng các bạn vui vẻ cười đùa.

.một lần nữa dành tặng nyangjjuni .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net