Chương 3: Nước Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Child, who is your father?'

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau giờ hoạt động trên sân golf, Gin cùng đoàn người dừng chân ăn cơm trưa một chút rồi tiếp tục đi đến trại nuôi chim ưng, Conan vẫn bị Gin ném qua một bên cho vệ sĩ người da đen chăm nom như cũ, còn chính hắn thì lại cùng đám người kia mang chim ưng đi săn bắn.

Trại nuôi chim ưng có chuyên môn thuần dưỡng chim ưng, Gin cùng đám người kia lại là khách quen nơi này, bởi vậy chim ưng đều có người trông nom thuần hóa chúng.

Conan tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên tới đây vì thế khi người huấn luyện mang chim ưng đến thì lại là một người đàn ông trung niên xấu xí.

“Cậu khách quý, không biết cậu muốn chọn loại chim ưng nào?” Người đàn ông trung niên tên Zoe, bởi vì khách hàng là một đứa bé nên lúc ông nói chuyện có hơi cúi người xuống, cố gắng không để cho Conan cảm thấy áp lực.

“A. . . Để. . .” Từ trên thân người đàn ông bay tới một mùi nước hoa, bởi vì đột nhiên tiến tới quá gần khiến cho Conan không khỏi hắt xì một cái.

Đây là mùi hương hoa quả, có lẽ là nước hoa dành cho phụ nữ.

Xem ra người huấn luyện này đúng là lãng mạn, mùi nồng đến vậy không giống như bị vương phải, hay là người bị phái tới đây trông coi cậu thực chất là một người Scotland nào đó đang đùa giỡn với cậu.

“Cậu khách quý, nếu như không ngại thì có thể sử dụng khăn của tôi.” Zoe lấy ra từ trong người một tấm khăn mùi xoa màu trắng, đưa tới trước mặt Conan. Dưới góc phải của chiếc khăn có thêu một dòng chữ tiếng Anh, nhưng lại thêu bằng sợi tơ màu trắng, thế nên nếu như không phải quan sát ở khoảng cách gần thì có lẽ sẽ không chú ý đến.

Conan lắc lắc đầu, cậu chỉ mới hắt hơi một cái cũng không phải bị cảm mạo, có điều bàn tay người đàn ông này lại quá mềm mại. Vừa nãy cậu nhìn thấy những người huấn luyện viên không mang găng tay khác, trên tay đều có một ít vết thương nhưng trên tay của người đàn ông này lại không có vết thương nào dù chỉ là một vết thương nhỏ.

Ý nghĩ này chợt lóe lên, Conan đi qua bên trái ngó ngó một vòng, cuối cùng cũng chọn được một con chim ưng không lớn cũng không nhỏ.

So với việc để cho chim ưng sải cánh bay lượn, Conan lại càng muốn theo Gin ra ngoài kia bắt thú hơn, nhưng hiện tại đã bỏ lỡ mất một cơ hội tìm kiếm tin tức khiến cho cậu mất đi chút hứng thú.

Đến gần chạng vạng, Gin mới trở về, vị Adelaide kia lại chủ trì đặc biệt mời Gin đến ăn tối.

Gin không từ chối, ngay cả những lời mời của các vị khách khác cũng nhận, Gin nhanh chóng dẫn theo Conan đi tới nhà hàng Strathearn của khách sạn Gleneagles.

Gin dùng bữa tối trên chiếc ghế đầu tiên phía bên phải, Conan ngồi bên cạnh hắn, còn vị Adelaide kia thì ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên trái vì là chủ nhân của bữa tiệc, điều khiến Conan hơi ngạc nhiên đó chính là người ngồi bên cạnh cậu không ngờ lại là một người phụ nữ mặc bộ trang phục xinh đẹp.

Theo như lễ nghi thịnh hành của quốc tế, vị trí chỗ ngồi đều phải lấy bên phải làm chủ, nhưng trong trường hợp này, người chủ trì lại ngồi bên tay trái và để khách mời của mình ngồi bên phải, hơn nữa, vài tên đàn ông lại chủ động ngồi bên trái, trong khi phụ nữ lại ngồi bên tay phải; người trẻ tuổi ngồi bên trái, người lớn tuổi hơn thì ngồi bên phải; người có chức vị thấp ngồi bên trái trong khi người có chức vị cao hơn thì ngồi bên phải.

Ngày hôm nay ở đây có tổng cộng 5 người phụ nữ, ngoại trừ chỗ ngồi của cậu ra thì toàn bộ đều ngồi ở phía ngoài bên phải chiếc bàn dài, chỉ có người phụ nữ này công khai ngồi gần Gin, xem ra thân phận của cô ta thật sự không đơn giản.

“Child, who is your father? (Con trai, cha của con là ai?)” Người phụ nữ ngồi cạnh Conan vẫn luôn ngó chừng cậu, ánh mắt nhìn cậu giống như đang quan sát một sinh vật kỳ lạ ngoài hành tinh, rồi sau khi đã quan sát cậu được 5 phút thì đột ngột thốt ra một câu như vậy.

Conan bị dọa phun nước ra ngoài, bắn vào đĩa thức ăn trước mặt, thậm chí một ít còn bị bắn tung tóe lên tây trang màu đen của Gin.

Adelaide trách cứ: “Cecilia, cô quá thất lễ rồi!”

“Có gì sai đâu chứ? Không phải các người đều rất tò mò sao?” Cecilia vốn không để ý đến lời nói của Adelaide, rõ ràng tất cả đều muốn biết thân phận thật sự của đứa bé này, nhưng từng người lại chỉ biết cắn chặt răng không dám hé ra nửa lời, đúng là một lũ đàn ông vừa vô dụng còn dối trá!

Nhân viên phục vụ tiến lên thu dọn mặt bàn thay Gin cùng Conan, Gin hơi chán ghét liếc nhìn bộ âu phục của mình, xoay đầu nhìn về phía Conan, giơ tay trái nhấc cổ áo phía sau Conan lên, khuôn mặt tràn đầy thô bạo.

“Daddy, con không phải cố ý.” Conan nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Gin, khua tay múa chân hét to. Cậu dám cam đoan động tác kế tiếp của Gin nhất định là nhấc cậu lên rồi ném về phía ngực của đám vệ sĩ đứng đằng sau, sau đó ra lệnh cho bọn họ mang cậu qua phòng khác để các người đẹp phục vụ đút ăn từng miếng cơm miếng cháo.

Ngày hôm nay cậu đã bị xách lên quá 3, 4 lần rồi, nhưng vì hiện tại cơ thể của cậu mang hình dáng của một đứa con nít, bị Gin nhấc lên cũng không khác gì đang xách một bao quần áo, tiện tay là có thể ném loạn đi, cậu không muốn tiếp tục gặp phải vận mệnh như vậy, vì thế cho dù phải ‘nhận giặc làm cha’ cậu cũng không thể không làm.

Nét thô bạo trên mặt Gin xuất hiện một vết rạn nứt, hắn nhìn chằm chằm vào Conan một chút, lực trên tay cũng giảm bớt.

“Hô. . .” Conan thở ra một hơi, vì sự nghiệp thâm nhập để tìm hiểu rõ thế lực của Tổ chức Áo đen, cậu phải liều mạng!

Không biết có phải là do cậu la quá to hay không mà toàn bộ bàn ăn đều rơi vào bầu không khí trầm mặc quỷ dị, tuy rằng mỗi người ở đây đều đã từng nảy ra suy đoán nhưng cũng không ai nghĩ tới đứa bé này thật sự là đứa con trai bé nhỏ của cái tên máu lạnh vô tình kia.

“Kurosawa, mấy ngày trước trong buổi đấu giá chuỗi ‘Sea Pearl’ (1), đáng lý ra nên lấy đưa cho ngài.” Người đàn ông ngồi ghế thứ ba phía bên trái khẽ đặt dĩa xuống, nói bằng giọng điệu trêu ngươi.

“Mẹ đứa bé sẽ không đúng lúc ngồi bên trong chúng ta chứ?” Người đàn ông ngồi ghế thứ tư bên phải giao hai tay lại với nhau rồi đặt trên bàn, cằm dưới hơi dựa ở trên, nghiêng đầu nhìn về phía Gin.

Hai tay Cecilia chắp trước ngực, bộ dáng giả bộ tiều tụy, than vãn: “Nếu như ông trời có thể cho tôi một đứa bé, tôi sẽ rất quý trọng cơ hội này.”

“Cecilia, ngài Kurosawa sẽ không coi trọng loại người như cô đâu, không phải cuối tháng này cô còn phải đến gặp cái tên bác sĩ Croisy kia cơ mà, đúng không? Đây đã là lần thứ mấy rồi?” Một giọng phụ nữ vang lên, bởi vì cùng ngồi chung một dãy ghế bên phải, hơn nữa khoảng cách ngồi lại khá xa nên Conan không thể nhìn thấy được khuôn mặt của cô ta. Có điều, trong lời nói kia lại nồng đậm ý khiêu khích, có thể nghe ra vị bác sĩ Croisy trong lời nói hẳn là một bác sĩ phụ khoa, căn cứ vào ý đó thì nơi mà cô ta chỉ là nơi mà ‘phụ nữ chữa trị sau khi sảy thai’.

Thân phận hai người không thấp, nhưng lại có thể đấu võ mồm trên bàn ăn vì một người đàn ông, xem ra không thể xem thường vị trí của Gin trong lòng phụ nữ.

“Cecilia, Aisle, hai người nên kiềm chế lại đi.” Adelaide đóng vai người giảng hòa, đúng lúc xuất hiện để điều tiết lại bầu không khí.

“Adelaide, chờ ông ngồi trên cái ghế này vững vàng đi đã rồi hẵng quay lại giáo huấn tôi. Nhớ tháng trước, nếu ông có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà ‘quý ông kia’ giao phó thì toàn bộ Tây khu Edinburgh đều sẽ rơi vào tay ông rồi.” Cecilia không vui nhìn Adelaide, “Ông không muốn ngồi nữa thì giao cái ghế đó ra đây. Người vô dụng mà cứ chiếm lấy ngai vàng thì ngay cả Thượng Đế cũng sẽ tức giận.”

Quý ông kia’! Đáy lòng Conan nảy lên từng hồi, bọn họ không phải đang nói đến Boss của Tổ chức Áo đen chứ?

“Cecilia. . .” Adelaide tức giận đỏ tím mặt, đúng là ả đàn bà chết tiệt!

“Câm miệng!” Gin cắt đứt lời Adelaide, “Còn chưa đủ mất mặt?”

“. . . Tôi sẽ nhanh chóng đoạt lại Tây khu.” Adelaide thu lời, trầm mặc vài giây rồi lại nói ra một câu.

Gin không nói lời nào, chỉ là ánh mắt càng trở nên sắc bén nhìn chằm chằm vào Adelaide.

“Kurosawa. . .” Ngón cái tay phải Adelaide vô thức vuốt nhẹ ngón trỏ tay trái, có những người khi rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ thì sẽ có loại hành động này.

“Ông muốn phản bội ta.” Lần này câu hỏi của Gin mang theo giọng điệu của câu trần thuật, hơi quả quyết không xác định.

Trên trán Adelaide bắt đầu lấm tấm mồ hôi, môi dưới trắng bệch run rẩy từng hồi, cuối cùng ông thỏa hiệp rút cái nhẫn đặc trưng trên ngón tay phải của mình ra rồi đẩy đến trước mặt Gin.

“Vậy là ông rồi.” Gin rút ra một điếu thuốc lá Mild Seven (2), nhân viên phục vụ cẩn thận châm lửa cho hắn, Conan thấy hắn không thèm nhìn tới chiếc nhẫn đặt trên bàn dù chỉ là một chút, hắn trực tiếp quay về phía khoảng không rồi nói.

Trên bàn ăn tiếp tục rơi vào trầm mặc, Conan chần chờ nhìn trái ngó phải một vòng, vẻ mặt của mọi người ở đây đều khác nhau, hoặc mặt không chút cảm xúc hoặc lo lắng không yên, chỉ có mỗi Cecilia ngồi bên cạnh cậu là lộ ra vẻ sung sướng nhàn nhạt.

“Tôi sẽ không giống cái tên nào đó đâu.” Trên khuôn mặt Cecilia không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ là cảm giác có hơi giật mình.

Tuy rằng Conan không biết rõ lắm về quy tắc trong thế giới ngầm, thế nhưng quyền lợi đấu tranh thì ở đâu cũng giống nhau, bề ngoài nhìn có vẻ hời hợt nhưng kỳ thực trong lòng bọn họ đang không ngừng đấu đá lẫn nhau, kết quả này bọn họ đã có thể dự đoán được trước nhưng lại không ngờ Gin sẽ quyết định vứt bỏ người của mình tuỳ ý nhanh như vậy. Gin, địa vị tất nhiên là ở rất xa phía trên bọn họ.

Conan nghiêm túc nghĩ đến chuyện liên quan tới Gin, vốn không đặt tâm tư lên bàn ăn, tiện tay cầm cái ly muốn uống.

Một bàn tay lớn thon dài mạnh mẽ bắt lấy bàn tay nhỏ của Conan, Conan kinh ngạc giương mắt nhìn lại, trao đổi với ánh mắt lạnh lùng của Gin.

“Uống rượu còn quá sớm với ‘kid’!” Cecilia cười nói, kỳ thực trong lòng cô ta đều giống với tất cả mọi người đang ngồi ở đây khi nhìn thấy một cảnh này, hành động của Gin khiến cho tất cả bọn họ đều có chút kinh ngạc.

Đến lúc này Conan mới nhận ra trong tay đang cầm ly rượu của Gin, bên trong chứa rượu Cognac năm 1950 (3).

“Xin lỗi, con cứ tưởng đây là đồ uống.” Conan lôi ra tuyệt chiêu sở trường, bởi vì thân thể là con nít nên vẫn có ích ở một vài phương diện.

Đương nhiên hành động của Gin cũng khiến cậu để tâm, cậu biết mình sẽ trở về là Kudo Shinichi nếu như uống rượu, bất kể nồng độ là bao nhiêu phần trăm cũng có thể thúc đẩy cậu biến trở lại hình dáng thật. Gin không cho cậu uống rượu, cho dù đó là xuất phát từ sự quan tâm hay không cũng khiến cậu tăng thêm vài phần cảnh giác.

Vì thế mà bữa tối ở trong lòng Conan lập tức kết thúc, nhưng đêm của người lớn ngược lại mới thật sự bắt đầu.

Gin tụ tập cùng đám người trong club của khách sạn, đàn ông không phải đang vui đùa trên bàn bi-a thì chính là chơi bài, còn đám phụ nữ thì ngồi xem bàn đấu, tiện thể so đo bình phẩm với nhau một chút.

Gin không kết thúc rồi quay về, nên Conan chỉ có thể ngồi ở bên cạnh hắn tẻ nhạt chơi game.

Máy chơi game là do người phụ nữ tên Cecilia gọi phục vụ mang ra, chăm lo chu đáo cho cậu vì thân phận đặc biệt của cậu khách quý.

“Ngài Kurosawa, Abby ở đây tích được vài chai sâm banh quý, ngài có hứng thú thưởng thức một chút không?” Cecilia yêu kiều lắc lư đi đến, một tay khoát lên trên thành ghế sô pha đỏ phía sau Gin, hơi khom lưng sát lại gần Gin, có thể thấy được những đường nét chuyên nghiệp thông qua cái váy dạ đỏ thẫm.

Gin không trả lời mà chỉ ngồi ở một bên, tầm mắt Conan lướt qua Gin nhìn về phía Cecilia, người phụ nữ này mới vừa thay đổi trang phục, trên người lại tỏa ra một mùi hương quen thuộc, hình như đã từng ngửi thấy ở đâu đó.

Cecilia nhận thấy Conan đang nhìn chằm chằm vào mình, khóe môi khẽ nhếch lên, cười trêu chọc nói: “Kid, không ngờ nhóc và daddy của nhóc đều là con sâu rượu đó.”

“Không cần để ý đến tên nhóc quỷ này, cho nó một ly sữa bò là được.” Gin hơi liếc mắt, lộ ra bộ mặt cao cao tại thượng.

Cecilia nghe câu nói giống như câu trả lời, nụ cười trên môi càng sâu hơn, ánh mắt nhìn về phía Conan cũng càng thêm mãnh liệt.

“Ngài Kurosawa, không đến chơi cùng chúng tôi sao?” Phía bên kia bàn golf đã kết thúc một trận đấu, một người đàn ông mặc lễ phục màu xanh lam cầm theo gậy đánh golf bước tới, tay phải hắn nắm gậy thỉnh thoảng vỗ nhẹ vào lòng bàn tay trái, quan hệ có vẻ quan hệ khá thân thiết với Gin.

“Ellen, cậu lại tự rước lấy nhục, ngài Kurosawa ở trên đời này là người hoàn hảo tuyệt đối, bất kể là đánh golf hay là đánh bi-a đi chăng nữa.”

Gin cầm điếu thuốc ngậm bên môi, bên cạnh lập tức có người đi tới châm lửa, chỉ thấy tàn thuốc bị lửa nhen loáng thoáng những đốm sáng.

Gin xua tay ra hiệu nói nhân viên phục vụ lui ra, hắn tiện tay lấy mũ xuống rồi chụp lên trên cái đầu nhỏ của Conan, tao nhã đứng dậy.

“Đấu một trận.” Gin chậm rãi nói một câu.

Conan phiền muộn nhô đầu ra khỏi mũ dạ, ngày hôm nay cậu không phải bị xem là bao quần áo thì cũng chính là cái giá áo hình người, con nít quả nhiên không có nhân quyền mà.

Đều nói đàn ông khi chơi bóng là lúc đẹp nhất, dáng dấp của Gin vốn không tệ, sau khi cởi mũ dạ ra thì mái tóc dài màu vàng óng nhạt khẽ buông thõng, hắn nghiêng người hướng về phía bàn bóng, tay trái siết chặt, hai chân khẽ nhích lên, ánh mắt lộ ra một loại ép buộc.

Tim Conan đập rộn rạo, đem mũ dạ chuẩn bị rơi xuống che ngang tầm mắt cùng hai gò má đang ửng hồng.

Trông lão đàn ông này khi vui đùa cũng thật soái, mị lực thật không thể xem thường.

Hiển nhiên không phải chỉ mình Conan có loại suy nghĩ này, tất cả phụ nữ ở đây như bùng nổ, đám đàn ông cũng ồn ào huýt sáo thay cho lời cổ vũ Gin cố lên.

Bầu không khí sôi động lên rồi, đây chính là cơ hội! Nếu như có thể nhân cơ hội này liên lạc với cô Jodie bên FBI kia, báo mọi hành tung của Gin cho bọn họ, vậy là đã có cơ hội bắt giữ Gin rồi.

Conan nhìn quanh hai phía một vòng, đặc biệt chú ý đến phía của Gin, thấy không có ai quan tâm đến cậu, Conan lập tức thả mũ dạ lại chỗ ngồi của Gin, bước từng bước nhỏ chạy ra khỏi phòng riêng.

Lúc nãy khi cậu vừa tiến vào đây đã từng quan sát, ở cửa club đi về phía lối chính, bên cạnh phòng bếp có đặt một máy điện thoại nhét xu, dùng nó là cậu có thể liên lạc được với bác tiến sĩ, để ông ấy thông báo cho FBI rồi!

Conan còn đang hưng phấn cho nên không phát hiện ra ở phía sau cậu, cửa phòng riêng kia lại bị mở ra một lần nữa, một bóng người đi theo cậu ra ngoài.

¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯
(1) Sea Pearl: Ngọc trai biển.

(2) Thuốc lá Mild Seven

(3) Rượu Cognac năm 1950:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net