Chương 32: Haibara Ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh đèn trong nhà bác tiến sĩ Agasa sáng lên sau một đoạn thời gian rất lâu rồi không bật, Haibara Ai tháo mũ che mặt xuống, treo ở trên giá đỡ.

Shinichi đứng ở cạnh cửa, độ sáng không tốt lắm, nhưng ở cự ly gần cũng đủ cho cậu nhìn thấy rõ toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt Haibara Ai. Haibara Ai rõ ràng đang cố gắng gượng không biểu lộ ra vẻ sợ hãi gì, nhưng Shinichi biết Haibara Ai rất sợ Gin, cô ấy không thể thờ ơ mà không động tâm.

"Đã rất lâu rồi chưa trở về, nơi này vẫn không thay đổi gì cả." Haibara Ai giật giật khóe môi cười rất miễn cưỡng, mọi thứ trong phòng vẫn như lúc cô chưa đi, chỉ là bây giờ bọn họ đã không còn là Edogawa Conan hay Haibara Ai nữa rồi.

Có vài thứ, thay đổi thì chính là thay đổi, cũng không bao giờ có thể quay trở về được nữa.

"Mấy tháng rồi." Shinichi không nhớ rõ Haibara Ai rời đi vào thời điểm nào, có Gin bên cạnh thật sự rất khó có thể quan tâm đến chuyện khác, thời gian trôi qua nhanh chóng như nước chảy mây trôi.

Sau đó, lưu lại thật lâu giữa hai người chính là bầu không khí trầm mặc.

"Kudo, tại sao cậu lại phải ở bên Gin?" Haibara Ai dừng lại một chút, mái tóc ngắn màu trà, đôi mắt màu xanh lam, lời nói lạnh lùng, mơ hồ có thể phác hoạ ra dáng vẻ của 'Haibara Ai'.

Shinichi vốn cảm thấy bầu không khí trầm mặc dài đến mức khiến lòng người hoảng hốt, đáy lòng đã mơ hồ đoán được Haibara Ai sẽ nhắc tới người đàn ông kia, chỉ là cậu còn chưa nghĩ tới phải trả lời như thế nào.

"Là bởi vì tôi sao?" Haibara Ai chăm chú nhìn Shinichi, ánh mắt của cô như muốn nhìn thấu tâm can của Shinichi. Mở đầu cho tất cả những chuyện này là bởi vì cô đã phát minh ra APTX - 4869, bởi vì cô mà rất nhiều người phải bỏ mạng, mà cô thì cũng biến thành hình dáng của một đứa nhóc giống như Kudo, cô vĩnh viễn không có cách nào có thể tha thứ cho bản thân. Cho nên cô luôn một mực nghiên cứu ra thuốc giải, cảm giác như chỉ có làm như vậy thì mới có thể giảm bớt tội ác của mình, mới có thể giúp Kudo mau chóng quay trở lại bên cạnh vị thiên sứ kia. Nhưng trong suy nghĩ của cô về tương lai, chắc chắn không có chuyện tên thám tử cấp ba được người người kính nể như Kudo Shinichi lại ở bên cạnh Gin, một tên sát thủ tàn độc.

"Haibara Ai, không phải như cậu nghĩ đâu." Shinichi biết Haibara Ai đang suy đoán cái gì, cô cho rằng cậu ở bên Gin là vì muốn giúp cô lấy được thuốc giải, không quản sự thực ra sao, cậu chắc chắn sẽ không để cho Haibara Ai coi là như thế.

"Kudo, hắn ta là Gin, thành viên của Tổ chức Áo đen, chứ không phải là những người khác, nếu như không phải bởi vì tôi, thì tại sao cậu lại. . . . . ." Haibara Ai ôm chặt hai tay, nếu như không phải vì cô, làm sao người chính trực như Kudo lại có thể ở bên Gin chứ?

Shinichi ôm Haibara Ai vào trong lòng, gian nan mở miệng nói: "Haibara Ai, tôi ở bên anh ta, là vì tôi yêu anh ta."

"Kudo, hắn ta là ác ma, hắn sẽ phá huỷ cậu thậm chí là giết chết cậu!" Trên mặt Haibara Ai lộ ra vẻ khó có thể tin nổi, sự thật của chuyện này khiến cô không có cách nào tiếp thu.

"Haibara Ai, tôi cũng rất sợ Gin như tất cả mọi người, tôi cũng chưa từng gặp phải loại người vừa lạnh lùng lại biến thái đến như vậy, người đàn ông vô tình, tôi đã từng không biết nên đối phó như thế nào với anh ta, sau đó dần dần lại trở thành thói quen, tôi cũng không nghĩ tới cuối cùng lại thành ra kết quả như thế này." Shinichi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra lời từ tâm can mình thật khó khăn.

"Kudo, cậu không được ích kỷ như vậy! Cậu làm thế. . . . . Ran trải qua biết bao khổ sở chờ đợi cậu thì phải tính làm sao đây? Cậu muốn khiến người thiên sứ kia phải rơi lệ gào khóc vì cậu cả một đời sao? Cậu có từng suy nghĩ đến chân tâm của mình ở đâu hay chưa? Cậu ở bên Gin, hắn ta sẽ gieo nguy hiểm lên mỗi một người bên cạnh cậu, đặc biệt là cậu. . . . . ." Haibara Ai trốn khỏi bàn tay Shinichi, thối lui ra khỏi cái ôm của Shinichi, trong đôi mắt long lanh ngập đầy nước.

"Haibara Ai, tôi sẽ không để cho tất cả những chuyện này xảy ra, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ bảo vệ tốt mọi người, cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình." Shinichi bắt được cánh tay Haibara Ai, "Còn về Ran. . . . . Cô ấy đã biết chuyện của tôi với Gin rồi."

"Ran không sao chứ?" Nước mắt Haibara Ai cuối cùng cũng rơi xuống, người con gái này rất giống chị gái của mình khi đó cho nên rất đau lòng có phải không, cô đã hiểu được tâm ý của Shinichi, thực lòng cậu ta đã yêu tên ác ma kia rồi.

Kudo Shinichi đã hoàn toàn bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, cậu từ bỏ thiên sứ để thắm thiết bên ác ma, ác mộng tựa như đã chiếm hữu toàn bộ đầu óc cô, cô đã vì chuyện như thế mà mất đi người chị gái duy nhất của mình, lẽ nào tương lai của Kudo cũng sẽ giống như vậy sao?

"Tôi cũng không biết, Ran. . . . . Là một người con gái kiên cường, cậu ấy nhất định sẽ hiểu." Shinichi tràn ngập hổ thẹn đối với Ran, cậu mãi mãi vẫn luôn phụ cô.

"Kudo, cậu hoàn toàn không hiểu được tấm lòng của người con gái." Haibara Ai ngừng rơi nước mắt, cười khổ nói. Cả đời Ran Mori cũng sẽ không thể quên Shinichi, nếu giải thích ra thì chính là bởi vì quá yêu, cho nên mới cố nén nước mắt để chúc phúc cho người mình yêu.

"Haibara Ai, cậu không nên trở về, Gin luôn một mực đi tìm cậu." Shinichi chần chờ một chút, chuyển đề tài từ Ran tới trên người Haibara Ai, chuyện của Ran có thể từ từ giải quyết, Haibara Ai xuất hiện mới là phiền phức lớn nhất.

"Akai nói với tôi chuyện của cậu, tôi cũng không tin. . . . . Lại nói tới Gin, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, cho dù tôi đang ở đâu." Haibara Ai nở nụ cười tự giễu, Gin sẽ không bao giờ bỏ qua cho bất kỳ kẻ phản bội nào của tổ chức áo đen.

"Vậy cậu hẳn phải biết bên cạnh tôi bây giờ cực kỳ có khả năng có người của Gin, nếu để cho bọn họ nhìn thấy cậu xuất hiện, Gin sẽ phát hiện ra cậu trở về, anh ta có thể giết cậu bất cứ lúc nào." Giọng điệu của Shinichi có vẻ rất bất đắc dĩ, Haibara Ai vẫn không biết quý trọng bản thân như vậy.

Đôi mắt màu xanh lam của Haibara Ai nhìn chăm chú vào Shinichi, nói rằng: "Có một số việc cho dù nguy hiểm đến tính mạng thì cũng phải làm, tôi chỉ hi vọng sự lựa chọn của cậu bây giờ sẽ không khiến cho cậu hối hận về sau."

Vì Shinichi cô nguyện ý làm tất cả mọi chuyện, cho nên vào thời điểm Akai Shuichi đến đưa cho cô thuốc độc APTX - 4869 cùng thuốc giải, cô lập tức dứt khoát nuốt viên thuốc giải rồi quay trở về Nhật Bản, nếu như tên thám tử tự phụ này không có ai nhìn chằm chằm, nói không chừng sẽ một mình ôm đồm hết tất cả trách nhiệm.

"Haibara Ai, tôi biết bản thân đang làm cái gì." Ánh mắt Shinichi đầy kiên định hiện lên sự quyết tâm của cậu, chỉ sợ việc quyết định chấp nhận Gin chính là quyết định chấp nhận nguy hiểm đến tính mạng. Haibara Ai bất chấp nguy hiểm trở về vì cậu, phần tâm ý này cậu đã hiểu được.

Haibara Ai quay mặt sang một bên, nói móc: "Tùy cậu, đến lúc cậu bị thương thì tôi cũng mặc kệ."

"Cám ơn cậu, Haibara Ai." Con mắt Shinichi híp thành hình bán nguyệt, Haibara Ai vẫn luôn khó tính như vậy!

"Đúng rồi, sau không được gọi tên tôi là Haibara Ai nữa, bây giờ hai chúng ta đều đã 'lớn lên' rồi, không phải sao?" Haibara Ai ôm lấy Shinichi, dán vào lỗ tai Shinichi nói nhỏ một câu.

"Miyano Shiho, cậu đó, đúng thật là không đáng yêu." Bên trong giọng nói của Shinichi chứa đầy bất đắc dĩ cùng ôn nhu, bọn họ đã hồi phục lại cơ thể người lớn, tốt nhất là nên quên đi đoạn tuổi thơ kia của chính mình, nếu không sẽ xảy ra sai lầm.

"Mấy ngày nay không nên ra khỏi cửa, Gin có thể sẽ tới đây, trước tiên chúng ta nên gọi bác tiến sĩ Agasa trở về với cậu." Shinichi sắp xếp xong mọi chuyện thì lập tức đóng cửa rời đi, cậu suy đoán có thể mấy ngày nay Gin sẽ muốn ở lại đây, thật sợ bọn họ sẽ gặp nhau ngay vào lúc này.

"Kudo. . . . . ." Xoạt xoạt một tiếng, Haibara Ai đột nhiên mở miệng gọi, nỗ lực cứu vãn một hơi ấm còn đọng lại này, nhưng đáp lại cô chỉ có gió đêm lạnh lẽo.

Một đêm khó ngủ, ngày hôm sau Shinichi viện một cái cớ để đi ra ngoài, Vodka lái xe đưa cậu đến sân bóng đá quốc tế Yokohama.

Biểu cảm của Vodka còn hưng phấn hơn so với người trong cuộc, dọc theo đường đi đều nói một đống chuyện bùm bùm chát chát như hôm nay đại ca muốn hẹn hò với Shinichi.

Shinichi vốn chỉ kinh ngạc vì sao Gin lại đột nhiên hiểu được chuyện tình yêu, bị Vodka gián tiếp tẩy não, cậu cũng bắt đầu có chút chờ mong cuộc hẹn này.

Vodka đi đỗ xe, sau đó dẫn Shinichi đến khu VIP, trên đường có gặp được vài người nước ngoài mà Vodka còn cố ý quay đầu lại liếc mắt nhìn.

"Vodka, bọn họ có vấn đề gì sao?" Shinichi nhíu mày, giải đấu sắp bắt đầu rồi, lúc này hầu hết đều là khán giả mà thôi, cầu thủ thật sự cũng không có nhiều.

Sắc mặt Vodka nghiêm túc nói: "Bọn họ là người của CIA."

"Vodka, sao anh biết?" Shinichi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mấy người đàn ông kia dưới cái nhìn của cậu thì chỉ có vẻ đô con hơn so với người bình thường một chút thôi.

"Trước khi chúng ta đến đây thì mấy tên đó vẫn đứng trên lầu, tư thế họ đứng rất đặc biệt." Vodka là sát thủ, cái nghề này chính là kẻ địch trời sinh với cảnh sát, nếu như ngay cả chuyện đó cũng không nhận ra thì y đã sớm tiến vào đồn cảnh sát rồi.

"CIA. . . CIA. . ." Shinichi quay đầu lại liếc nhìn đám người đã biến mất từ lâu không còn nhìn thấy tăm hơi, dự cảm bất thường nhíu nhíu mày.

"Hành tung của đại ca đã bị lộ." Vodka không phải tên ngốc, trời vừa sáng y đã biết, dựa vào mối quan hệ giữa đại ca và nhóc quỷ thì sớm muộn gì đại ca cũng bị bọn cảnh sát biết được hành tung thông qua giám sát nhóc quỷ, y đã từng đề nghị với đại ca, thế nhưng đại ca không lo lắng, y cũng không tiện nói cái gì nữa.

Hai người rất nhanh tiến vào phòng VIP, miệng Gin ngậm điếu thuốc lá giống như trong quá khứ, chân này khoát lên chân kia ngồi trên ghế sô pha, mái tóc dài vàng óng tùy ý khoác lên trên vai, trên lưng ghế sô pha, mặt không cảm xúc nhìn Shinichi.

"Đại ca, bên ngoài có người của CIA." Vodka tin đại ca của mình đã nhận ra được sự khác thường, y hiện tại xin chỉ thị nên hành động làm sao.

"Không được để bọn chúng tới quấy rầy." Gin bình tĩnh mở miệng, giống như ác ma đang thầm thì.

"Vâng." Trong lòng Vodka lập tức hiểu được, hôm nay đại ca muốn hai người bên nhau với nhóc quỷ, không hy vọng người ngoài tới quấy rầy.

"Nếu không thì ngày khác đi?" Shinichi ngồi vào bên cạnh Gin, tuy rằng cậu rất mê bóng đá, nhưng nếu phải xem trận bóng ở dưới sự giám thị của cảnh sát, trong lòng cậu bỗng cảm thấy rất khó chịu.

"Không liên quan, hôm nay  không muốn ngủ." Giọng điệu biếng nhác của Gin truyền đến, tay trái hắn tự nhiên ôm lấy eo Shinichi.

Shinichi lườm một cái, cái tên Gin đáng chết này đúng là không hiểu chuyện tình yêu, chỗ bọn họ nói tới có liên quan đến nhau sao? Chẳng lẽ là do hôm nay không muốn ngủ, cho nên mới muốn chiếm cậu ở bên cạnh?

Gin quả thực không có hứng thú với bóng đá, cho nên lúc trận bóng vừa mới bắt đầu được mười phút Gin đã nằm xuống sô pha ngủ, Shinichi ít bị quấy rầy mới có thể chuyên tâm hết sức xem trận bóng đá, hình ảnh này đúng là rất khác so với tối hôm qua.

Giờ giải lao của trận bóng bắt đầu, Shinichi mới có tâm tư đánh giá Gin lúc đang ngủ.

Đây là lần đầu tiên khi Shinichi còn tỉnh nhìn thấy nhan sắc của Gin khi ngủ, đôi mắt sắc bén của Gin khi đóng lại nhìn có vẻ ôn hoà, nhưng vẫn không thể che giấu được hơi thở đầy nguy hiểm trên người, thật giống như một con báo đen đang say giấc. Hơn nữa khuôn mặt Gin lộ ra từng vân da rõ ràng, khiến cả người Gin nhìn qua tràn ngập mùi vị nam tính, Shinichi nhìn qua không khỏi đỏ mặt.

Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, bởi vậy tiếng thở đều đều của Gin trở nên rất rõ ràng, Shinichi nghe tiếng hít thở của Gin, những hình ảnh mờ ám lập tức không ngừng xuất hiện thoáng qua trong đầu.

Shinichi nghĩ tới chuyện Gin tối qua còn nói muốn cùng cậu làm chuyện quan trọng, hiện tại lại ngủ vù vù, bầu không khí ước hẹn lúc ban đầu cũng bị dập tắt.

Ngay tại thời điểm Shinichi còn đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên một trận trời đất quay cuồng diễn ra, đầu óc Shinichi còn chưa lấy lại tinh thần thì Gin đã đẩy cậu ngã trên ghế sô pha, nghiêng người ép về phía cậu.

"Dám nhìn lén tôi?" Giọng của Gin trầm thấp khàn khàn, cặp mắt kia cũng không giống như vừa mới tỉnh ngủ, thâm thúy không di chuyển theo dõi cậu.

Shinichi dần cảm thấy khó thở, ánh mắt của Gin như chỉ vô hình quăng lưới ra, nhốt cậu trong vòng lưới không thể nhúc nhích.

"Vậy thì cho em xem đủ." Hai tay Gin chống bên người Shinichi, hôn lên đôi môi đỏ căng mọng của cậu. . . . .

Cuối cùng Shinichi không thể xem được trọn vẹn giải đấu, chỉ có thể nghe được vài câu nói của người tường thuật trong trận đấu sau, cậu nhất thời tức giận đến mức không tiêu nổi.

Ngược lại là Gin sau khi được ăn uống no đủ thì tâm trạng thực sự không tệ, cảm thấy cực kỳ hài lòng đối với cách bố trí của sân bóng đá, quyết định lần sau sẽ mang Shinichi đến đây thêm nữa.

Shinichi phản đối kịch liệt, ở trong lòng cậu thì sân bóng đá chính là Thánh Địa, làm chuyện xằng bậy ở nơi như thế này thật sự quá xấu hổ.

Mắt thấy Gin muốn quyết định chủ ý, Shinichi lập tức ôm lấy cánh tay của hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười khuyên can đủ đường muốn khiến Gin dao động, nhưng sao Gin có thể dễ dàng mắc bẫy như vậy chứ, hai người trong lúc vô tình đã đi ra khỏi sân bóng đá.

"Ran, phía trước không phải là chồng cậu sao?" Một giọng nói hoạt bát đầy quen thuộc truyền đến từ xa xa, bước chân Shinichi chững lại, quay đầu nhìn về phía bên trái.

Hai người Ran cùng Sonoko đang tay trong tay đứng cạnh cửa ra vào khác của sân bóng đá, Sonoko đang hưng phấn vẫy vẫy tay với Shinichi, còn Ran thì lại ngơ ngác đứng tại chỗ, vành mắt nhanh chóng ửng hồng.

Trong lòng Shinichi rất lo lắng cho Ran, mấy lần muốn giơ chân lên tiến về phía trước nhưng lại không có đủ cản đảm, không khỏi thầm mắng chính mình một câu dưới đáy lòng vì bản thân dao động không rõ.

Cách một khoảng cách, fan bóng đá đang chậm rãi tan cuộc, Sonoko kéo Ran muốn đi đến bên này, nhưng Ran lại cứng đầu không chịu nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt gắt gao theo dõi cậu, tựa như thiên đường địa cửu.

"Trộm! Có trộm lấy mất túi xách của tôi!" Sau khi một người đàn ông giật lấy túi xách của một người phụ nữ thì lập tức va phải ba bốn người, dòng người chạy loạn bốn phía ngay lập tức ngăn cản tầm nhìn của hai người.

"Đi." Gin trở tay kéo Shinichi, muốn đi tới bãi đậu xe.

Shinichi vùng vẫy theo bản năng một hồi, cậu nợ Ran một câu trả lời, không thể không làm rõ mọi chuyện níu kéo Ran.

"Theo dữ liệu thống kê, người Mỹ sẽ liếc mắt nhìn điện thoại di động cách mỗi 94 giây, hai người đàn ông bị va phải kia từ khuôn mặt, màu da, đến thói quen thì cực kỳ có khả năng là người Mỹ, lúc vừa nãy bọn họ ngồi dậy có nhẹ giật góc áo một hồi, là vì đang giấu súng trong túi, hơn nữa trong nháy mắt khi tên trộm kia đụng vào bọn họ, người đàn ông trong đó đã bắt được cánh tay của tên trộm, muốn rút súng theo bản năng. . ." Gin hiếm khi nói ra một lời giải thích thật dài, bởi vì nhóc quỷ bất ngờ giãy dụa.

"FBI. . . Bọn họ là FBI." Shinichi chỉ có thể nghĩ tới một nghề nghiệp dựa vào những lời giải thích của Gin, hơn nữa FBI Akai Shuichi biết quan hệ giữa cậu và Gin.

"Hiếm khi thấy đám người ngu ngốc kia nhọc tâm tư, chỉ là ta rất không thích cái trò này." Gin giơ tay vòng qua cổ Shinichi, lấy ra một con chip nhỏ từ trong cổ áo cậu, ném lên trên mặt đất rồi tàn nhẫn dí một cước.

Sắc mặt Shinichi khẽ thay đổi, cậu nhớ tới tối hôm qua có cùng Haibara Ai ôm nhau tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net