Chương 71: Hồi Ức Độc Thân Của Đại Cẩu (Bị Tra Tấn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vermouth lần đầu tiên phát hiện ra thế giới này kỳ diệu đến nhường nào, trắng đen có thể đảo lộn, ánh sáng cùng bóng tối có thể tồn tại song song, trong khi ả còn đang trong cái tuổi thanh xuân kiều diễm vậy mà vẫn còn là một con cẩu độc thân, cái khối băng ngàn năm không tan như Gin đã ôm mỹ nam trở về.

Vermouth dùng cọ sơn móng tay màu đỏ nhạt đâm đâm cây xương rồng trên bàn, khuôn mặt đầy vẻ uể oải.

"Vermouth, cây xương rồng thật đáng thương." Vodka nằm nhoài trên mặt bàn, hai con ngươi vô tội xoay tròn.

"Đưa chân qua đây." Vermouth liếc mắt nhìn Vodka một chút, cái tên đầu gỗ không hiểu phong tình này.

Vodka ủy khuất vòng tới bên cạnh Vermouth, đưa cái chân mang giày số 43 của Hongkong gác trước mặt Vermouth, y yêu thích chính là dáng vẻ thô bạo cực kỳ của Vermouth, mỗi lần đều khiến cho người ta muốn ngừng mà ngừng không được. Hiển nhiên y đã xem nhẹ khí thế xưng bá của đại ca mình rồi, bởi vì cùng giới tính thì tại sao lại có thể yêu nhau chứ!

Vermouth nhìn chằm chằm vào lưng giày của Vodka, không chút tiếng động thở dài một hơi -- Trên thế giới này có nhiều người anh tuấn, đẹp trai, hài hước, thẳng thắn như vậy, tại sao đi tới đi lui trước mắt ả chỉ có mỗi cục mụn nhọt nói chuyện như tên đần này chứ.

Vermouth cởi ra đôi giày đế bằng khi làm việc, đổi sang giày cao gót cao mười phân, rồi tàn nhẫn dẫm lên trên mu bàn chân của Vodka.

Vodka thống khổ gào thấp một tiếng, cũng không dám oán giận gì.

Vermouth tâm tình thoải mái hơn một chút, sau khi treo bảng hiệu ngừng kinh doanh để nghỉ ngơi trên cửa, liền quay đầu lại nhìn Vodka quyến rũ nở nụ cười: "Vodka, chúng ta đi hẹn hò đi."

"A, nhưng mà đại ca kêu chúng ta phải trông giữ chuyện làm ăn của văn phòng thám tử Kurosawa." Vẻ thống khổ trên mặt Vodka trong nháy mắt biến mất, ngược lại biến thành vẻ u ám như mây đen, bất đắc dĩ cự tuyệt nói.

Vodka, một loại rượu cần trải qua quá trình lọc dài lâu mới có thể ủ chế thành rượu mạnh cực kỳ tinh khiết, y giống như tên của loại rượu đó vậy, đem tất cả trung thành cùng nhiệt tình của mình dâng hiến hết cho Gin, đem mệnh lệnh của Gin thành thánh chỉ, quả nhiên xứng đôi với tên rượu.

"Thực sự là tiếc nuối, lại phải cô đơn trong lễ tình nhân." Vermouth bởi vì tĩnh mịch cho nên muốn tìm người giết thời gian, nhưng mà lại không kiếm được ai.

Vermouth một thân một mình đi trên con phố chen chúc huyên náo, từng đôi tình nhân lướt qua bên người ả vui cười ồn ào, giống như một vài hình ảnh trước đây, làm ả nhớ tới chuyện ngày xưa cũ.

Trung Quốc có câu thành ngữ 'Hạc đứng trong bầy gà', lấy năng lực cùng sức ảnh hưởng của Gin ở bên trong tổ chức ra so sánh thì đại khái hắn chính là con hạc kia, tuy rằng đem mình ví thành gà khiến ả có chút khó chịu, thế nhưng Gin lấy thực lực siêu cường lập uy mọc rễ trong tổ chức, rõ ràng vào thời điểm lần đầu tiên gặp gỡ vẫn còn là một tiểu quỷ.

Đã từng có một quãng thời gian toàn bộ mafia của thế giới ngầm khi nhìn thấy người của Tổ chức Áo đen đều đi đường vòng, nguyên nhân cũng là bởi vì trong Tổ chức Áo đen có Gin.

Vào lúc đó ả liền biết trong tương lai Gin nhất định sẽ trở thành vua, nắm trong tay vận mệnh của rất nhiều người, bao gồm cả ả.

Ả cũng không e ngại Gin trở thành một Chúa Tể, thế nhưng lại sợ hắn đến lúc đó vẫn một thân một mình như cũ, ở chỗ cao lạnh lẽo vô cùng, đứng càng cao, lại càng cô tịch, tâm cũng càng cứng ngắc, càng lạnh, quay đầu lại cũng trở thành 'quý ông' khác.

Có thể là do tình mẹ tăng cao, ả không đành lòng nhìn thiếu niên kia biến thành bộ dạng đó.

Ả còn nhớ có một lần khi Gin làm nhiệm vụ trở về, vai trúng một phát đạn, bởi vì không xử lý đúng cách nên bị nhiễm trùng, ả cố ý chạy về căn cứ thăm Gin, vì hắn cống hiến kinh nghiệm lần đầu tiên nấu cháo cho người khác.

Đáng tiếc chính là Gin không muốn bị mắc nợ, ả đều phải tự mình đút cháo tới miệng hắn, cũng chỉ có thể đổi lại một ánh mắt doạ nạt.

Những người như bọn họ, chung quy chơi không nổi trò chơi ôn nhu, chỉ có máu tươi cùng hành hạ đến chết mới là nơi trở về của bọn họ.

Vermouth tiếc nuối giễu cợt, tiếp tục đi lung tung không có mục đích về phía trước.

Vào thời điểm tình cờ đi ngang qua một quán cà phê tình nhân, nhân viên tuyên truyền đứng ở trước cửa đưa cho Vermouth một thanh chocolate miễn phí, cũng xin Vermouth viết lời chúc phúc trên thẻ tuyên truyền trong quán cà phê của hắn, cầu phúc hoặc là ước nguyện.

Vermouth thầm nghĩ quán cà phê làm ăn không tốt, cho nên mới để một con cẩu độc thân phát chocolate miễn phí rồi đến viết lời chúc phúc, rõ ràng cho thấy là cẩu muốn ngược. Có điều dù sao cũng rảnh, viết vài lời khủng bố uy hiếp trên thẻ tuyên truyền trêu nhân viên phục vụ chắc cũng không sao.

Vừa nghĩ như vậy, Vermouth liền đặt bút, nhìn chằm chằm vào trong quán cà phê tình nhân suy tư về 'Lời chúc phúc' .

Bên trong quán cà phê dán đầy trái tim màu đỏ, các đôi tình nhân thành đôi thành cặp ngồi đối diện nhau, ca sĩ hát trong quán cà phê tay cầm micro đứng trên khán đài, đang thấp giọng ngâm xướng một bản tình ca.

Mỗi một nam một nữ ngồi bên trong như hoà vào nhau, nên bóng một đôi cẩu nam nam giữa đám người càng thêm nổi bật.

Trong đó người đàn ông cao to tóc vàng tay cầm muôi múc một miếng canh, cẩn thận từng li từng tí đưa tới bên miệng thiếu niên.

Thiếu niên ngượng ngùng hơi cúi đầu, mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn ngậm lấy muôi bằng bạc.

Vermouth giống như bị người bỏ thuốc, mê man đứng ở cửa quán cà phê, trong lòng dâng lên cảm giác nôn nóng không rõ.

Nguyên lai năm đó ả không có cách nào đánh hạ được Gin, là do mở ra phương thức không đúng? Gin không thích chị em yêu nhau, chắc là thích chuyện cha con yêu nhau đi! Dáng vẻ che chở cẩn thận này, ánh mắt yêu thương thương tiếc này, nhất định là do ả mở ra phương thức không đúng!

Vermouth nhắm mắt lại, bình ổn lại hô hấp, lúc mở mắt ra thì một bản mặt mâm hoàn toàn che mất tầm mắt ả.

"Vermouth, nếu như bị đại ca phát hiện ra cô nhìn lén anh ấy và đại tẩu, sẽ bị đày đi Iraq đó." Vodka không rõ phong tình nói, may là y theo tới, bằng không Vermouth lại gặp vận rủi lớn rồi.

". . . . . ." Trên trán Vermouth trượt xuống ba vạch hắc tuyến, cầm bút xoạt xoạt xoạt viết một hàng chữ trên thẻ tuyên truyền, ném đến trong ngực Vodka, quay đầu xoay người rời đi.

Vodka giơ tay phải lên sờ sau gáy, không hiểu vì sao cái tật xấu nhìn lén đại ca của Vermouth sao vẫn không thay đổi được.

Có điều đại tẩu thật đáng thương, vừa nãy y rõ ràng nhìn thấy đại ca trước tiên dùng cái muôi múc một muỗng mù tạc, sau đó mới múc một ít nước canh, không chút lưu tình trực tiếp nhét vào trong miệng đại tẩu. Đại tẩu vốn muốn cúi đầu tránh thoát công kích của đại ca, đáng tiếc thủ đoạn quá non, còn chưa kịp ngậm mồm đã bị đại ca công phá cửa miệng.

Mùi vị đó chắc. . . . . . Vô cùng tươi đẹp, y nhìn thấy đại tẩu cả người đều sắp biến thân Người Khổng lồ xanh rồi.

Vodka đem thẻ tuyên truyền giao cho nhân viên phục vụ, không cẩn thận liền liếc mắt thấy Vermouth dùng tiếng Anh viết một hàng chữ nhỏ -- May you two share every day of life together till forever.

"Cầu cho hai người chia sẻ cuộc sống mỗi ngày cùng nhau cho đến vĩnh viễn." Vodka thấp giọng lẩm bẩm một câu, trên khuôn mặt hàm hậu lộ ra một nụ cười ngây ngốc.

Vermouth nhanh chóng xuyên qua đám người, cật lực thoát khỏi thế giới tình nhân đầy phồn hoa này, bởi vì đi nhanh, nên tất cả mọi thứ xung quanh giống như những mảnh vỡ ký ức chợt lóe lên, đưa ả về với quá khứ xa xôi, thiếu niên kia cao ngạo đứng trong đám người, cứ như vậy khiến người khác chú ý.

Khóe miệng Vermouth nhếch lên một độ cong nho nhỏ, ả lần thứ hai nhìn thấy vẻ vương giả của hắn, cái tên Gin vào thời còn niên thiếu đã khiến cho hàng ngàn phụ nữ mê đắm.

Ở trong thế giới hắc ám kỳ thực cũng không có quá nhiều quy tắc, nhưng mỗi một người muốn làm gì đều phải nói quy tắc, mà người hoàn toàn coi thường quy tắc, đều sẽ thành người được yêu thích.

Tỷ như Gin có thể không chào hỏi mà tùy ý ra vào địa bàn của người khác chỉ cần hắn muốn, bởi vì vậy đã từng có một lão đại mafia nào đó mang người đến gây chuyện với hắn sau đó toàn bộ đều bị nổ tung; Gin khi đó mới có 18 tuổi, vốn nên một mực cung kính với đại ca phía trên, kì thực tình huống này thường thường đảo lộn; trên đường đời người đối với súng ống, tiền tài, quyền lợi cùng phụ nữ đều có loại trời sinh chấp nhất, trong khi Gin lại hoàn toàn không có hứng thú với những thứ này, 'quý ông kia' trao cho Gin quyền lực cực lớn, có thể tùy ý sử dụng súng cùng với tiền tài, cho tới phụ nữ. . . . . .

"Gin, đêm nay có muốn cùng đi uống một ly không?" Vermouth cùng Gin sau khi từ phòng của 'quý ông kia' đi ra, Vermouth đem Gin đẩy bên tường, chân trái khoát lên trên đùi phải của Gin, ý đồ hết sức rõ ràng cười nói.

"Vermouth, ta không thích phụ nữ già." Gin hừ lạnh một tiếng, lướt qua người Vermouth một mình rời đi.

"Gin, cậu rất quá đáng đó, ôi chao, chị gái như tôi. . . . . ." Phản ứng đầu tiên của Vermouth chính là muốn tiêu diệt Gin, ả còn đang trong tuổi thanh xuân thì làm sao có thể là loại phụ nữ già kia chứ.

Điều này cũng khiến trong lòng Vermouth dựng lên một quan niệm, Gin không chấp nhận tình nhân của hắn có sự chênh lệch tuổi tác quá lớn, tuổi tác đi liền với tình yêu thì thật không có kết quả.

Bị cảnh tình chàng ý thiếp trên con phố làm cho buồn nôn, Vermouth đành phải quay trở lại văn phòng thám tử Kurosawa, muốn vì bản thân pha một tách cà phê để an ủi hai bàn chân đau nhức của mình một chút, mới vừa vào cửa đã thấy quần áo rải rác vứt trên sàn, từ một cái khe trong phòng còn truyền tới tiếng rên rỉ đầy chân thực.

Vermouth lần đầu tiên cảm giác bản thân chính là đồ ngu, Gin không phải không chấp nhận người tình có chênh lệch tuổi tác quá lớn, mà là không thích người lớn tuổi, trái lại tuổi tác càng nhỏ hắn càng cảm thấy hứng thú.

"Vermouth, chúng ta đi hẹn hò đi." Vodka kéo kéo ống tay áo Vermouth, nhỏ giọng nói. Đại ca đang ở đây làm chuyện tình, Vermouth mà đi quấy rối thì đến cả Iraq cũng không được đi, sẽ trực tiếp xuống Địa ngục.

Vermouth đột nhiên tức giận bản thân cái gì cũng không có, nhìn chằm chằm vào tên đầu to Vodka đang khom người cẩn thận kéo kéo quần áo của ả, chỉ có thể im lặng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Những năm gần đây có rất nhiều chuyện đã thay đổi, chỉ có mình thủ hạ thiếu thông minh này của Gin vẫn như năm đó lần đầu gặp gỡ, giữ được nội tâm đơn thuần chân thật nhất, nhưng cũng chính là chuyện tàn nhẫn nhất.

Khi đó Gin phụng mệnh đi Hawaii làm nhiệm vụ bắt cóc trẻ con, lần đó trong lòng Vermouth có nghi ngờ cũng có bất an nên quan tâm theo tới. Bắt trói tên thủ hạ cũ của Gin, rồi ép buộc nhét một đống hải sản tươi vào mồm hắn, bởi vậy tên đàn ông nào đó vốn dị ứng với hải sản cứ như vậy ra đi.

Ngày kế tiếp Gin gọi tổ chức mang người đến, ả cố ý đến gặp người phụ trách, cài một số nhiệm vụ chọn lựa đầy biến thái. Trước tiên không nói những tên đàn ông to con kia có thể không làm với phụ nữ mà sống tốt hay không, chỉ là một chuyện như uống xuân dược rồi không làm với ai thì tuyệt đối không ai có thể.

Vermouth vốn dĩ luôn căm ghét những tên thủ hạ có thể sưởi chăn ấm cùng Gin, phải nói đúng ra 101 thủ hạ của Gin có một nửa là bị ả lén lút giết chết.

Ai mà biết được lại vẫn có người chịu đựng nổi những thử thách này, từ đó Vodka ở trong lòng Vermouth cũng không còn là đàn ông nữa, vì lẽ đó cho dù Vodka cả ngày cứ vây quanh ả, ả cũng không khơi gợi lên nổi bất cứ hứng thú gì.

Cuối cùng ả vẫn không đi đến Hawaii, thế nhưng tốt xấu gì bên người Gin thay đổi thành một tên sẽ không bò lên giường Gin, cũng coi như là một thu hoạch tốt đi?

"Vermouth, hôm nay là lễ tình nhân, cô không đi hẹn hò sao?" Shinichi xoa xoa vòng eo đau nhức tiến vào nhà bếp rót cho mình một ly nước trái cây, vừa vào đã nhìn thấy Vermouth ngồi ở trước bàn ăn nâng một tách cà phê ngồi ngây ngốc, liền quan tâm hỏi.

"Cool Guy, hiện tại mới ba giờ chiều, tôi cũng không giống như hai người có hứng thú như vậy." Vermouth rất nhanh liền khôi phục lại tinh thần, quay ra trêu ghẹo Shinichi cùng Gin.

"Khụ, tôi cùng Gin đóng cửa là vì. . . . . . Đàm luận vụ án." Shinichi vẫn không biết thanh âm của mình đều bị người ta nghe được, mắt cũng không chớp liền nói dối.

"Cool Guy, cậu lại cùng Gin học xấu, thanh âm kia. . . . . . Trầm bồng du dương, rất có cảm giác đó." Vermouth che miệng khẽ cười, cái thằng nhóc ngốc này thật khiến cho người ta muốn bắt nạt.

Trên mặt Shinichi nhanh chóng đỏ bừng, kinh hoảng lui về sau một bước, suýt nữa là té ngã, cũng may Gin vừa vặn đi ngang qua thiếu kiên nhẫn đỡ Shinichi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vermouth.

"OK, OK, tôi biết rồi, có điều chỉ là trêu chọc một cậu bạn nhỏ, anh đừng lộ ra sắc mặt ác ma này chứ." Vermouth giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, sau đó nâng tách cà phê của mình lên tao nhã ra khỏi nhà bếp.

"Gin, anh quá dữ tợn, Vermouth cùng em chỉ đùa giỡn."

"Hừ."

Cho dù đưa lưng về phía hai người, Vermouth cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt 'Ngạo kiều' này của Gin, điều này làm cho tâm tình của ả vui vẻ không tên.

Còn có khuôn mặt trắng nõn của Cool Guy, khiến người ta nhịn không được mà nhổ nước bọt vào cái chính nghĩa của cậu, bất ngờ là càng khiến cho người ta muốn trêu đùa cậu.

Còn nhớ ngày Cool Guy tốt nghiệp đại học, Sherry đã từng hỏi Cool Guy, cậu sau khi tốt nghiệp đại học xong thì muốn làm cái gì nhất.

Cool Guy không chút do dự đáp: "Tôi muốn mở một văn phòng thám tử ở Nhật Bản."

"Ngu ngốc, chuyện này là không thể nào! Gin sẽ không để cho cậu làm như vậy đâu." Sherry lập tức trừng Shinichi một chút, làm sao Gin có thể để Shinichi tiếp tục làm thám tử chứ?

Cool Guy tự tin cười nói: "Gin đã đáp ứng rồi, anh ấy muốn làm người đầu tư."

". . . . . ." Sherry bị Cool Guy làm cho nghẹn một hồi, "Gin làm người đầu tư, Vodka làm bảo vệ, Vermouth làm thư ký? Kudo, tôi biết dụng ý của cậu, chỉ là cậu đừng quá ngây thơ nữa."

"Shiho, dù chỉ có một chút khả năng, tôi cũng muốn để cho tay bọn họ ít giết chóc đi một chút, tích nhiều phúc khí một chút." Cool Guy nói đặc biệt nghiêm túc, không nhìn ra chút dấu vết đùa giỡn nào.

"Thực sự là tiểu quỷ ngây thơ." Vermouth giễu cợt một tiếng, dưới chân như dẫm lên một khối thịt nào đó, thân thể bất ổn nghiêng về một bên, cà phê trong tay cũng rơi xuống trên người nào đó.

Vodka ô gào một tiếng, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Vermouth, ủy khuất nói: "Vermouth, cô lại đạp tôi một cước."

". . . . . ." Vermouth đột nhiên cảm thấy lễ tình nhân năm nay, chính là ngày khó vượt qua nhất trong lịch sử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net