Chương 77: Sẽ Có Thiên Thần Thay Tôi Yêu Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương này thì là về Shinichi trở về thế giới gốc của mình nhưng 'Gin' lại là của thế giới bên kia nhé :))

~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi ánh sáng chói mắt dần biến mất, bác tiến sĩ Agasa nhìn thấy bên trong trang thiết bị dần dần hiện ra bóng người của Shinichi, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng coi như buông xuống được rồi.

"A!" Tim vừa mới trả về chỗ cũ, bác tiến sĩ Agasa đã nhìn thấy Gin đang đứng bên cạnh Shinichi, trái tim lần thứ hai đập mạnh liên hồi, tuổi tác của ông lớn lắm thật sự không chịu nổi kích thích nữa đâu!

Shinichi phục hồi lại tinh thần, không biết nói gì nhìn bác tiến sĩ Agasa đứng trước mặt cậu cùng khung cảnh xung quanh, đúng là cách bố trí quen thuộc ở nhà bác tiến sĩ Agasa, nhưng mà cậu mới vừa rồi không phải còn đang leo thang trên vòng quay khổng lồ hay sao? Làm sao mới chớp mắt một cái đã trở về nơi cậu quen thuộc rồi?

Shinichi lại nhìn về phía bên cạnh, chính là Gin oan gia đời này với khuôn mặt vô cảm đứng bên cạnh cậu, một bộ 'đang chuẩn bị tìm em tính sổ'.

"Kudo Shinichi." Gin lạnh giọng gọi tên, trong giọng nói không vui cũng không giận, chính là 'khẩu khí chất vất của riêng Gin' mà Shinichi rất quen thuộc.

"Ha ha, Gin, anh phải nghe tôi giải thích, tôi cũng không biết tại sao. . . . . . Mà cũng đều tại anh đi uống rượu gái gú, bằng không tôi sẽ không chạy đến cái thế giới mà mình không thể giải thích được kia đâu!" Shinichi lúc ban đầu còn yếu thế xin khoan dung, nhưng càng nói thì càng hùng hổ, dù sao chính cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, không thể làm gì khác hơn là biến thủ thành công, nói ra tất cả những nguyên do khiến những chuyện này xảy ra!

". . . . . ." Gương mặt Gin vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Shinichi, không phát biểu bất kỳ ngôn luận nào.

Bác tiến sĩ Agasa đứng ở một bên hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, tựa hồ vào lúc ông đang ấn nút mở thiết bị thật giống như nhìn thấy một bóng đen phóng vào, nhưng mà ông lại không thể xác định. . . . . . Có điều thời điểm chỉnh sửa trang bị thì thấy năng lượng dự trữ chỉ đủ chuyển đổi một người, hơn nữa Gin chưa chắc đã có thể kịp thời tiến vào trong trang thiết bị, vì lẽ đó Gin hẳn là không bị trao đổi đi?

Bác tiến sĩ Agasa không xác định được thông qua quan sát hành động của Shinichi cùng Gin, mới yên tâm gật đầu một cái, chính là cái dáng dấp quen thuộc của Gin mà ông biết!

Bác tiến sĩ Agasa ngơ ngơ ngác ngác đánh gãy lời Shinichi, lôi ra chuyện Conan của thế giới khác trong lúc vô tình bị cậu tráo đổi giảng giải cho Shinichi nghe, Gin đứng ở một bên lông mày hơi nhếch lên một chút, bên trong con mắt lộ ra chút tức giận.

Bị độ ngu xuẩn của mình doạ cho phát khóc, Shinichi rốt cục cũng ý thức ra được sai lầm của mình, chả sao gương mặt Gin từ lúc thấy cậu đã lộ ra vẻ lạnh lùng nhìn cậu không tha, đây là đang chờ mình nhận sai đây mà! Thế nhưng cậu cảm thấy bác tiến sĩ Agasa nói chuyện cậu cùng bản thân của quá khứ trao đổi là sai lầm, cậu cảm giác mình không phải xuyên trở về mà là đi qua một thế giới song song khác, thế nhưng với áp lực của Gin ở đây, cậu không dám đem nghi vấn của mình nói ra.

"Khụ, Gin, tôi không phải cố ý. . . . . ." Shinichi xuất ra tuyệt chiêu lớn mà thường ngày vẫn dùng để đối phó với Gin, ôm lấy cánh tay Gin, cả người kề sát dính lên người Gin, ngẩng đầu lên một góc 45 độ, làm nũng nói.

Thân thể Gin cương cứng, đoán chừng là bị Shinichi làm buồn nôn, nhưng đến cuối vẫn ôm lấy Shinichi.

Shinichi đem đầu chôn ở trong ngực Gin, lặng lẽ thủ thế giơ tay chữ V với bác tiến sĩ Agasa đang đứng đơ bên cạnh.

"Ôi chao, Shinichi, cái đứa nhỏ này. . . . . ." Bác tiến sĩ Agasa không biết lần thứ mấy cảm khái hành vi ấu trĩ của Shinichi, mỗi lần gây họa đều trốn đến chỗ của ông, sau đó chờ thời điểm Gin đến tính sổ liền lấy chiêu này ra làm nũng để quỵt nợ, vẻ ấu trĩ tuyệt không giống với dáng vẻ bình tĩnh điềm đạm khi còn trẻ của Holmes.

Bị khung cảnh người show ân ái chọc mù mắt khiến bác tiến sĩ Agasa lẳng lặng rời đi, đem không gian để lại cho đôi cẩu nam nam.

Bởi vì thời điểm hai người trở về là nửa đêm, nên không thể ngay lập tức đi đến văn phòng thám tử Kurosawa, vì lẽ đó cũng không thể gọi Vodka tới đón, hai người đi bộ trở về từ nhà bác tiến sĩ Agasa đến nhà bên cạnh nơi ở của Kurosawa.

Gin vừa đi vừa xác nhận hoàn cảnh chung quanh, hắn xác định bản thân chưa từng tới nơi này, thế nhưng tên người đứng ra làm hộ khẩu quả thật là một trong những tên giả của hắn khi ở Nhật Bản.

Kết hợp với lời giải thích của ông già tóc bạc trắng kia, còn có tên tiểu quỷ ở bên cạnh nói thầm thì, lẽ nào hắn đã thật sự xuyên đến tương lai rồi?

Gin là người theo chủ nghĩa vô thần nên căn bản sẽ không cho rằng bản thân bị cái gì đó nguyền rủa, hoặc là loại mộng cảnh quỷ dị gì đó, hắn chỉ tin tưởng những gì mà bản thân nhìn thấy, nghe thấy, và gặp gỡ, nếu như hắn xác định chuyện này là sự thực, hắn đầu tiên sẽ đem chính mình tan vào bên trong hoàn cảnh, tiếp theo sẽ tính toán sau.

Vì lẽ đó vừa nãy cho dù hắn không nhận ra tên tiểu quỷ này, nhưng vẫn căn cứ vào tình hình ngay lúc đó mà ôm lấy cậu.

Vodka sau khi biết được đại ca trở về, liền lập tức ra nghênh tiếp, tuy rằng y từ xa xa đã nhìn thấy gương mặt sị ra của đại ca. . . . . .

"Đại ca." Vodka đứng ở bên cạnh Gin, cố gắng tận lực hạ thấp giọng, chỉ lo đại ca nhận ra được sự tồn tại của y. Hai chân của y bây giờ vẫn còn mềm nhũn, hi vọng đại tẩu đã làm hòa tốt với đại ca, bằng không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của y.

"Đi vào." Khóe miệng Gin nhếch lên không nhìn rõ tức giận, bộ dáng nàng dâu nhỏ này của Vodka rốt cuộc là ai dạy dỗ, tương lai hắn còn có ích hay sao, đến cả một người cũng dạy dỗ không tốt?

Shinichi trơ mắt nhìn Gin bỏ lại cậu mang theo Vodka rời đi, trong lòng nói thầm một tiếng gay go, xem ra lần này Gin đúng là rất tức giận, chiêu làm nũng quả nhiên không thể giải quyết vấn đề!

Gin ở trong thư phòng hỏi dò Vodka mấy ngày gần đây trong tổ chức đã xảy ra chuyện gì, Vodka không chút nghi ngờ báo cáo, tiện đường lần thứ hai thành khẩn cùng thề thốt với Gin, lần sau đi hộp đêm có gái sẽ không tiếp tục mang đồ ăn về nữa.

Ánh mắt sắc bén của Gin dừng lại trên mặt Vodka, hắn kêu y để lại mấy bản báo cáo mấy ngày gần đây của tổ chức và tài liệu liên quan đến Kudo Shinichi ở lại liền dặn dò y đi xuống.

Vào thời điểm chỉ còn dư lại một mình hắn, Gin rốt cục cũng buông xuống chiếc mặt nạ thật dày trên mặt, từ trong túi móc ra một điếu thuốc lá cho lên miệng đốt.

Khói thuốc lượn lờ uốn lượn dưới ánh đèn bàn, Gin trong lúc vô tình nhìn thấy bên trong khung ảnh đặt trên mặt bàn là một tấm hình khác biệt hoàn toàn với phong cách của hắn.

Bên dưới khung cảnh hoa anh đào màu hồng nhạt, tiểu quỷ Kudo Shinichi mà hắn có chút ấn tượng đang cầm một cây kem với khuôn mặt tươi cười ôm lấy hắn, mà hắn thì hơi cúi đầu ngậm kem, trong đôi mắt lại ẩn chứa ôn nhu.

Quan hệ tình yêu giữa hắn và tiểu quỷ được xác nhận, thế nhưng hắn thật sự không hiểu tương lai vì sao mình lại có thể thích một tiểu quỷ trông vừa gầy ốm lại đần độn như thế!

Gin mở ra tư liệu Vodka đưa tới, toàn bộ đều đã ký tên, quỷ dị hơn nữa là bên dưới đều là chữ ký của hắn, hơn nữa ngày ký tên đúng là khi hắn ở thế giới kia ba, bốn năm sau.

Nếu như nơi này đúng là tương lai, vậy 'quý ông kia' giờ ở nơi nào? Là 'quý ông kia' đem vị trí BOSS giao cho hắn sao? Bằng không những tập tin quan trọng mà chỉ có nhân viên cấp cao mới được trao quyền đụng đến này làm thế nào lại là hắn phê duyệt?

Gin từ từ đem những văn kiện này tiêu hóa hết, đặc biệt là liên quan tới Kudo Shinichi, bản thân hắn ở thế giới này kỳ thực rất quan tâm đến thối tiểu quỷ, mỗi ngày 24h không ngừng theo dõi, ngoại trừ thời gian cùng mình ngủ ra thì những lúc không có người ở bên thì sẽ có người giám sát nhưng chỉ ở bên ngoài bảo vệ, tất cả đều chặt chẽ theo dõi cùng bảo hộ.

Thế nhưng căn cứ vào tư liệu thu dọn hiện trường, thối tiểu quỷ này quả thực gây ra rất nhiều chuyện thị phi, đối với sự kiện phát sinh ra năm nay thì có đến 70% là bất ngờ gặp được vụ án, 10% là ông bố Kudo Yusaku cùng bà mẹ Kudo Yukiko tìm đến con đường chết, còn có 15% là vì cứu bạn tốt không biết tự lượng sức của cậu, trong khi việc cậu vô tình chọc tới bất ngờ chỉ chiếm 5%.

Gin nhịn không được muốn đi đánh cho thối tiểu quỷ kia một trận, từ sấp tài liệu thì có thể thấy hắn vì sự an toàn của tiểu quỷ mà hao tốn không ít tâm tư, bằng không kẻ thù của hắn làm sao có thể không động chạm đến tâm tư của tiểu quỷ chứ, nhưng ai ngờ được tiểu quỷ kia trời sinh thích gây phiền toái, luôn không để ý đến sự an toàn của mình mà chạy đi mạo hiểm.

Gin vừa mới nổi lên cái ý niệm kia liền đột nhiên nhớ tới chính mình cũng không phải người của thế giới này, cảm giác hòa mình quá lố không khỏi quá mạnh mẽ rồi.

"Hừ." Gin nhớ tới trước đây không lâu Vermouth có từng nói qua, chuyện tệ nhất chẳng qua cũng chỉ là cảnh còn người mất, khi cảm giác thế giới này không còn là của mình nữa, phải một lần nữa tập thích ứng lại quả thực khiến lòng người rất phiền.

Gin mở cửa đi xuống lầu, chuẩn bị tìm đến ông lão sát vách kia để đổi lại, hắn đối với bản thân trong tương lai cũng không có bất cứ hứng thú gì, cho dù tương lai hắn thật sự trở thành BOSS tổ chức, có một người yêu là đàn ông, thì đó cũng là chuyện về sau mới xảy ra.

Gin chưa kịp đi xuống lầu thì đã ngửi thấy mùi khói cùng tràng tiếng ho khan tê tâm liệt phế.

Gin dựa theo mùi khói đặc đi về phía trước, khói bốc ra là từ trong phòng bếp, hắn đứng ở cửa nhìn Kudo Shinichi bịt mũi, tay chân luống cuống cầm theo một cái nồi ném vào trong nước, sắc mặt có xu hướng dần dần biến đen.

"Khụ, tôi muốn hâm nóng đồ ăn khuya cho anh, nhưng không nghĩ tới cái nồi lại nổi lửa." Shinichi thoáng nhìn Gin đứng ở cửa phòng bếp, hai tay đen thui lau một vệt dài trên cái tạp dề, cậu vừa nãy không để ý đổ dầu ăn vào nồi, sau đó lúc đi lấy đồ ăn thì phát hiện ra nồi còn chưa rửa sạch sẽ, nên định nhấc ra để rửa một chút thì lửa nổi lên.

Gin hơi nhíu lông mày, chỉ hâm nóng đồ ăn thôi đã suýt nữa đốt luôn nhà bếp, vậy cũng coi như là một loại năng lực đi.

"Đồ ăn ăn không hết, có điều trong tủ lạnh còn có bánh ga tô cùng sữa bò, ăn khuya thôi thì cứ ăn cái này đi." Shinichi thầm nghĩ Gin hôm nay phát giận rất lâu, cậu không thể làm gì khác hơn là không ngại cực khổ tiếp tục chân chó.

Gin cảm giác được lúc Kudo Shinichi nói câu này vô cùng tự nhiên, hiển nhiên đây là hoạt động theo thường lệ của hắn ở thế giới này.

Mặc dù không quá hứng thú với việc này, thế nhưng Gin vẫn ngồi xuống trước bàn ăn, nếu như hắn nhớ không lầm thì tên nhóc đã từng nói với hắn chữ yêu này, hắn cứ thay chính mình ở thế giới này quan sát thiếu niên là thật tâm hay không một chút đi.

Shinichi từ trong tủ lạnh lấy ra hai đĩa bánh ga tô dâu tây cùng sữa bò tinh khiết, bởi vì là đồ có sẵn nên cậu không cần nhận lấy ánh mắt khinh bỉ của Gin, dù trước đó tức giận bao nhiêu thì sau khi ăn xong Gin đều sẽ tha thứ cho cậu, lần này chắc cũng không ngoại lệ đâu.

"Cậu tại sao lại ngu ngốc như vậy?" Điều đầu tiên Gin muốn nói chính là vấn đề này, từ lúc hắn bắt đầu nhìn thấy tên tiểu quỷ này, tiểu quỷ vẫn luôn làm chuyện ngu xuẩn.

". . . . . ." Shinichi căm giận Gin nói trắng ra, đối với hành vi não tàn của mình ngày hôm nay cậu cũng rất hối hận, thế nhưng dù sao cậu cũng đã rất nỗ lực đền bù rồi.

"Cậu ở thế giới kia làm cái gì?" Gin vốn cũng không để ý lắm, thế nhưng tên tiểu quỷ này xuất hiện trên vòng quay khổng lồ, mà Curacao lại biến mất không còn thấy tăm hơi, chuyện này rất khó khiến người ta không liên tưởng tới.

Shinichi lúc này mới nhớ tới phát hiện kinh người của mình ở thế giới kia, Bourbon hóa ra là gián điệp của cảnh sát Nhật Bản, Gin của thế giới này có biết chuyện hay không? Nếu như cậu không nói cho Gin, nhưng lỡ sau đó Bourbon thương tổn Gin thì sao, nhưng mà cậu cũng không thể để Gin đả thương cảnh sát. . . . . .

"Tỏ tình với anh ở thế giới khác trên vòng quay khổng lồ." Sau khi Shinichi ở trong lòng làm một cuộc đấu tranh nhỏ, liền quyết định bỏ qua một dãy sự việc làm khó người khác kia, huống chi ở thế giới kia, cậu ý thức được một chuyện rất quan trọng.

". . . . . ." Gin đối với trình độ ngu xuẩn của Kudo Shinichi lại bước thêm một giới hạn cuối, Kudo Shinichi chắc chính là thiếu niên mắc chứng tuổi dậy thì mà Vermouth thường treo bên miệng đi.

"Đột nhiên xuyên đến một thế giới vừa quen thuộc lại xa lạ, rõ ràng nhận ra đường về nhà, nhưng kỳ lạ thay suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lại chính là anh. Nhưng mà ở nơi đó, lại là một Gin không hề biết đến tôi, tất cả những chuyện mà chúng ta đã từng trải qua giống như một mình tôi mơ một giấc mộng cảnh. . . . . . Tôi lúc đó chỉ muốn tìm tới anh, ngay mặt xác nhận anh có phải là người đàn ông mà tôi yêu kia hay không, xác nhận những ký ức trong đầu tôi không phải do tôi ảo tưởng." Shinichi đột nhiên nắm chặt lấy tay Gin, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Gin nói rằng, "Tôi thiếu chút nữa đã tưởng bản thân mất đi anh, đó là đánh đổi mà tôi không thể chịu đựng được, trong nháy mắt đó cảm giác trái tim tôi như sắp nổ tung vậy. . . . . . Trong vũ trụ vô biên này có thể tồn tại tôi và anh ở thế giới khác nhau, nhưng ở thế giới này, tôi là thuộc về anh, mà anh cũng là thuộc về tôi."

Gin bị lời nói chân thành của Shinichi làm chấn động, bên trong đôi mắt của thiếu niên này ngưng tụ ánh sáng cực kỳ nghiêm túc, ẩn sâu trong mỗi một câu chữ mà cậu nói tựa như chứa đựng một sức mạnh khó có thể hình dung, nhưng chỉ việc dùng mỗi ngôn từ đã có thể khiến hắn tin tưởng —— cho đến nay chỉ có một mình thiếu niên.

Kudo Shinichi là thật lòng yêu Gin của thế giới này, phần tình cảm như thiêu đốt linh hồn này tựa hồ cũng hơi cảm hoá đến hắn, hẳn là mình ở tương lai đã bị cảm giác nóng rực này cảm hóa đi.

Hừ, bất luận là quá khứ hay tương lai, ánh mắt của hắn đều không có kém đến vậy đâu, xem cách cư xử của Vodka thì có khả năng chỉ là do mắc hội chứng tuổi dậy thì mà thôi (Ad cười mệt).

Gin cầm lấy cái nĩa ăn một miếng bánh ga tô dâu tây nhỏ, vị ngọt này tựa hồ vẫn theo cuống họng ngọt lan vào trong lòng.

Sau khi ăn qua bữa khuya, Shinichi yên lòng trở về phòng ngủ, Gin nói muốn ở thư phòng xem tư liệu, không đi ngủ cùng.

Hắn viết một tờ giấy rồi theo thói quen dĩ vãng giấu ở một nơi bí mật nào đó, nếu như bản thân hắn trở về, sau khi xem qua tờ giấy này có lẽ sẽ nổi trận lôi đình đi.

Đối với hành động xấu chỉnh mình trong tương lai lại không có chút cảm giác tội lỗi như Gin đang uy hiếp dụ dỗ bác tiến sĩ Agasa, thì thuận lợi về tới thế giới thuộc về mình.

Chỉ là. . . . . .

Xe tải phía trước mặt phóng tới, ánh đèn chiếu tới hoàn toàn bao vây lấy xe Porsche cổ, chờ đến lúc con mắt Gin thích ứng lại, hắn phát hiện ra mình đang hôn lên cái trán của một đứa nhóc.

Dáng dấp gầy yếu, khuôn mặt quen thuộc. . . . . .

Gin chậm rãi nhếch khóe môi tạo thành một nụ cười, không giống nụ cười xuất phát từ tâm, thế nhưng vô cùng thuần túy, lại sạch sẽ, thực hiện chuyện trong tương lai đó chắc không tệ đâu ha?

Bóng đêm dần dần biến mất, ánh sáng từ mặt trăng càng lúc càng ảm đạm, Gin ngồi ở đầu giường Shinichi, cầm trong tay một tờ giấy có nét chữ quen thuộc.

Hừ, hắn tuyệt đối không nhận bản thân hắn ở thế giới kia chính là tình địch! Cái gì mà đem thối tiểu quỷ trả lại cho ngươi, thối tiểu quỷ vốn dĩ là thuộc về hắn.

Gin dùng bật lửa thiêu đốt tờ giấy, sau đó ném ra ngoài cửa sổ, để gió nhẹ cuốn tờ giấy nhuộm ánh lửa bay về phía chân trời.

—— Ở một thế giới khác, sẽ có thiên sứ thay tôi yêu em, nhưng ở nơi này. . . . . . Ngoại trừ tôi ôm ấp, dù là nơi nào em cũng đừng hòng bỏ đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

*Tác giả có lời muốn nói:

Rất cảm tạ các vị độc giả đã chống đỡ đến tận bây giờ, cho đến ngày nay rốt cục cũng có thể nói ra một câu mà tôi vẫn luôn muốn nói —— Tác phẩm mới ngày nào đã thật sự kết thúc rồi.

Dưới lời đề nghị của các vị thân yêu, tám phiên ngoại đầy hắc ám đã từng cái ra lò rồi đây, sau khi viết xong những phiên ngoại này luôn có một loại cảm giác sẽ bị các vị thân yêu giết người diệt khẩu, tuy rằng còn lưu lại chút nghi vấn, tỷ như Conan trong nguyên tác có thể bị bẻ cong hay không, thế nhưng phần này tôi sẽ không viết tiếp, để cho các vị thân yêu tự do tưởng tượng, có chút cảm giác tùy hứng ha ~

Cuối cùng, lần thứ hai cảm tạ các vị độc giả đã chống đỡ, vỗ tay ~

*Người dịch có lời muốn nói:

Các ae đừng vội đi, còn một phiên ngoại cuối cùng nữa nhé. Nhớ đọc phiên ngoại cuối để thấy hội chứng tuổi dậy thì muộn của Vodka nhé, tác giả khiến Ad cười mệt :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net