Chương 1: Cơn gió đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở đời, đôi khi, dù em không có được điều mình mong ước thì cuộc sống sẽ mang đến cho em thứ khác mà đến tận sau này khi nhìn lại em sẽ thấy vô cùng biết ơn. 

Chỉ là... vào những tháng năm trước đó, khi cơn gió đầu tiên nổi lên, tôi đã suýt nữa không thể đứng lên bước tiếp.

Lần đầu tiên trong 18 năm qua, tôi cảm thấy mình rất thất bại. 

Phải chăng có được hai chữ "giá như", tôi sẽ quay về quá khứ, không lớn lao đến mức mong muốn bản thân sẽ nỗ lực hết sức cho kì thi ấy, chỉ là mong bản thân tỉnh táo chọn một trường Đại Học vừa với mức điểm của mình. 

- Dù sao con gái của ba mẹ cũng đậu Đại Học rồi mà, đừng buồn nữa con!

Tôi cúi gằm mặt, tay bấu lấy gấu áo, cố gắng kìm chế đi những giọt nước mắt đang nỗ lực rơi ra.

- Nhưng chỉ còn thiếu 0.1 điểm là đỗ Sư Phạm rồi...

- Không sao mà, - Mẹ xoa đầu tôi, việc đó bỗng dưng khiến tôi tủi thân sắp bật khóc đến nơi nếu như không kịp cắn lấy môi dưới thật mạnh,- Quan trọng là ở bản thân con thôi, học ở đâu không quan trọng.

- Đúng rồi, ba mẹ biết con đã cố gắng như thế nào, - Ba tôi chêm vào, sau đó bật một tiếng cười nhẹ,- Ba ra bắt vài con gà nấu cháo cho con gái tẩm bổ tối nay nhé!

Ba và mẹ, mỗi người ôm tôi một cái thật nhẹ rồi mới giục nhau đi ra ngoài, hơi ấm bên cạnh vẫn còn lưu một ít cùng sự dịu dàng vừa đây khiến trái tim tôi liên tục run rẩy. Khi cánh cửa phòng vừa khép lại, nước mắt theo đó cũng đã rơi xuống, đôi má chưa kịp khô đã lần nữa ướt đẫm. Tôi nằm xuống gối, co người, gắng không cho bản thân bật lên tiếng khóc quá lớn mà khiến ba mẹ lo lắng, nấc lên trong sự đau khổ hối lỗi tột cùng.

Chúng tôi của những năm tháng ngây ngô hồi còn ngồi ở trường cấp ba, vẫn luôn xem kì thi Đại Học là một trong những bước ngoặc vô cùng quan trọng. Ở cái năm học cuối cùng của thời áo trắng ấy, bọn tôi nỗ lực, ngày đêm ăn ngủ với mớ đề ôn thi cao ngất chả biết khi nào mới có thể làm xong và ra sức ngốn hết tất cả những kiến thức để có thể vượt qua kì thi một cách trọn vẹn và tốt đẹp nhất.

Và tất nhiên, tôi cũng không ngoại lệ.

Số điểm tôi đạt được từ kì thi tính ra cũng không phải là cao, nhưng nói thấp thì chắc chắn là không đúng. Vì tôi thật sự có thể nộp vào những trường ở top hai hoặc ba gì đấy, ít ra, khi nhắc đến vẫn còn có chút tiếng tăm hoặc học phí cũng không đến nổi quá cao.

Sai lầm của tôi vào ngày thay đổi nguyện vọng đó chính là, nộp vào những ngành hot nhất của những trường hot nhất. Và cái giá phải trả, khi công bố điểm chuẩn, điểm của tôi không đủ, tôi rớt hết tất cả những trường mà tôi yêu thích... duy chỉ còn một nguyện vọng cuối cứu vớt, ngôi trường với số điểm thấp đến kinh dị.

Cay nhất ở đây, tôi rớt ngôi trường mà mình thích khi chỉ thiếu 0.1 điểm, và đỗ vào ngôi trường đến lí-do-tại-sao-nó-xuất-hiện-trong-danh-sách-nguyện-vọng-tôi-còn-không-biết khi dư tận 3.4 điểm.

Tuy rằng sau đó tôi thật sự đã có thể vượt qua cú sốc với quyết định ngu ngục và thất bại nhất 18 năm cuộc đời, thì cái ngày công bố điểm chuẩn kia quả thật vẫn là vô cùng địa ngục đối với tôi khi nhớ lại. 

Tôi nhớ bản thân phải mất đến một tuần để có thể bình ổn bước ra khỏi nhà mà nở nụ cười chào nắng sớm mà trước đó đã vật vờ đến chết đi sống lại như thế nào.

Hiện tại khi viết những dòng này, ở câu chuyện này, tôi đã vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng nếu bạn hỏi tôi có muốn chọn lại hay không, có thể tôi sẽ mỉm cười từ chối. 

Bởi lẽ, ở những tháng năm sắp tới, tôi đã gặp được bến đỗ cuối cùng của cuộc đời mình.

...

"Khi nào thì mày ra Hà Nội đấy?"

"Cuối tháng tám cơ, mày thì sao?"

"Vài hôm nữa, tao đợi đến cận ngày hết hạn thì mới đi cơ. Đóng học phí xong là một tuần sau nhận lớp rồi nên không được về nhà."

Cám gửi cho tôi một nhãn dán gật đầu lia lịa, rồi tiếp tục gợi chủ đề bằng một tin nhắn dài dằng dặc về dự định của nó ngay khi bước chân vào cánh cổng Đại Học rộng lớn đầy nắng và gió.

Tôi với Cám quen nhau qua một sự kiện viết truyện trên mạng từ một nhóm mà chúng tôi cùng theo dõi. Sau đó vì thấy nó viết hay quá nên tôi lân la đi làm quen, cũng chẳng ngờ là lại hợp nhau ở nhiều mảng quá, đâm ra thân thiết hồi nào không hay. Tính ra đứa Nam đứa Bắc, đứa đầu tổ quốc đứa lại ở mị chân trời thế mà cũng chơi với nhau được hơn một năm. Hai đứa bọn tôi là bạn qua mạng nên cái khỉ gì cũng kể cho nhau nghe, từ cái lúc còn ôn thi Đại Học chung cùng nhau giải đề đến cả khi nhận được tin trúng tuyển và vác vali lên thành phố. 

"Nếu mày không để ý thì để tao nhắc, gần một giờ sáng rồi, có tính đi ngủ chưa?"

"Haha, ừ thôi ngủ mai lại nhắn tiếp."

Nói nhảm nhí thế mà cũng mất đến cả buổi tối, tạm biệt nó rồi mà tâm trí tôi vẫn còn dạo chơi ngoài hiên nhà chả cho tôi yên ổn đi ngủ mặc dù sớm ngày mai tôi phải làm việc nhà hộ bà nội sau cả mấy tháng trời chối đây đẩy cho vụ ôn thi.

Đầu óc rảnh rang cùng với trí tưởng tượng siêu đẳng của tôi vào ban đêm cứ như được tiêm một liều thuốc kích thích, liên tục nhảy nhót mấy hình ảnh hường phấn có lẽ chỉ dừng lại ở mức mơ mộng. Nhưng tôi vẫn cứ không tự chủ được mà bâng quơ nghĩ về một mối tình siêu lãng mạn với một bạn nam đẹp trai và giỏi giang sống cạnh bên nhà trọ, không thì sẽ là tiền bối khóa trên đầy ấm áp sẽ kèm tôi học mỗi ngày ở thư viện hoặc có thể sẽ là học trưởng lớp bên giỏi bóng rổ hằng chiều đều nhiệt huyết chơi cùng đồng đội dưới sân trường chẳng hạn. Ở những tháng năm Đại Học xa nhà ấy, tôi có một cuộc sống bận rộn ở giảng đường, một công việc làm thêm ở quán trà sữa cách nhà vài con phố và cả những buổi tối cùng người yêu soái ca đi hò hẹn ở rạp phim. 

Nghĩ đến đấy hai má tôi đã nóng rực lên vì hào hứng. Hồi cấp ba có thể vì bản thân học lớp xã hội nên mới không thể có nổi một mống bạn trai. Bây giờ chuyên nghành Đại Học của tôi là Quản trị kinh doanh, nghĩ thế nào cũng có chút thiên về tự nhiên, hẳn là sẽ có bạn đẹp trai siêu soái đợi tôi ở phía trước. Và rồi mớ suy nghĩ kia không chỉ dừng lại ở mơ mộng nữa.

Tôi vớ lấy cái điện thoại đang nằm đâu đó dưới gối khi chắc rằng mình chẳng thể chợp mắt nổi vì cái đống tạp nham hỗn loạn trong đầu. Chẳng mất quá nửa phút để tôi có thể thao tác đến Facebook và chậm rãi gõ vài dòng chữ, trước con mắt sáng rỡ rõ hào hứng.

"Xin chào, mình học khoa Quản trị kinh doanh, bạn học nào cùng chung nghành nếu hứng thú làm quen thì để lại bình luận để mình lập group chat nhé!"

Sau cả tuần liền mất đi sức sống thì cuối cùng tôi cũng đã lấy lại được sự tích cực vốn có, dành thời gian đi dạo khắp các mặt trận từ đủ các trang mạng xã hội đến các website cũng không kiếm được quá nhiều thông tin của trường. Vì là tân sinh viên ở tỉnh lẻ nên cái khỉ gì cũng lạ lẫm, việc đầu tiên để làm quen môi trường mới chính là kết bạn. Thế nên sau khi được duyệt vào nhóm lớn dành cho tân sinh viên trường, tôi bắt đầu hí hửng đăng bài viết, lí do chính tất nhiên là kết giao bạn mới, còn lí do phụ không gì khác là tìm ra bạn đẹp trai nào đó cùng khoa để có thể hiện thực hóa giấc mộng thiếu nữ của bản thân.

Bài viết của tôi tuy đăng ngay giờ linh (gần hai giờ sáng con mẹ nó rồi) nhưng vẫn có người bình luận, mà thứ làm tôi chú ý phải kể đến một tài khoản tuy nhấn "thích" nhưng lại không để lại bất kì dấu chấm hay dấu phẩy gì. Và cái làm tôi quan tâm hơn cả, chính là hình đại diện của người này vô cùng đẹp trai, hơn nữa lại là tiền bối chung khoa.

Phát hiện lớn ấy làm lòng tôi như bị ai đó cào xé, bồn chồn lại có chút phấn khởi, tôi hồi hộp nhấn nút "kết bạn" và cũng nhanh chóng nhận được lời chấp nhận. 

Bản thân khi ấy chính xác là vui vẻ đến mức muốn mở cửa chạy vài vòng ngoài đường đến khi bình ổn thì thôi. Anh đẹp trai có quá trời lượt theo dõi, ai mà ngờ người ta lại đồng ý tôi đâu chứ, dù sao cái "avatar" con mèo của tôi cũng trông trẻ con quá thể.

Đứng trước trai đẹp thì tim tôi lại trải qua một tràng rung động dữ dội. Trí tưởng tượng phong phú không ngừng nhảy nhót những hình ảnh vô cùng soái của anh ấy, đem đến cho tôi một ảo tưởng dị hợm nhưng lại không quá mức phô trương. Tôi tin rằng tôi vào ngôi trường này là có sự sắp xếp của bánh xe số mệnh. Chân mệnh thiên tử của tôi có thể là anh ấy, nhưng cũng có thể xúi quẩy là không nhưng tôi muốn hít sâu và tiến bước chủ động. Tôi dám cá rằng sự xuất hiện của anh ấy đột ngột vào đêm nay chắc chắn phải là một khởi đầu tuyệt đẹp cho năm tháng sắp tới của tôi.

Sau một hồi lướt đi lướt lại trang cá nhân của anh đẹp trai, kèm thêm tìm hiểu những thông tin ít ỏi của anh ấy, tôi quyết định can đảm gửi một lời chào thân thiện. Vì một tương lai có người yêu đẹp trai giỏi giang, mất đi tí liêm sỉ cũng không đáng là bao.

"Chào anh ạ, em là hậu bối cùng trường của anh."

Tim tôi đã trải qua ba đợt cảm xúc khác nhau và nối tiếp khi tôi nhấn nút gửi dòng tin nhắn ấy. Ban đầu là sợ hãi run bần bật khi sợ rằng anh sẽ bơ tôi, tiếp đó là giật bắn lên hồi hộp khi thấy anh xem tin nhắn và cuối cùng là chạy marathon loạn xạ trong lồng ngực khi bên kia hồi đáp.

"Anh vừa thấy bài viết của em trên nhóm."

Rõ là anh đã đẹp trai lại còn lịch sự nữa. Nếu như bấm giờ thì chắc rằng tôi chỉ có đợi chưa đến năm giây đã được anh trả lời rồi. Thật muốn bảo với anh đẹp trai rằng tôi chính là vợ tương lai của ảnh ghê. 

Cơ mà cái gì nó cũng phải từ từ. Cua trai không thể cứ sồn sồn lên, chưa kể đây chỉ mới là lần đầu tôi biết anh ấy. Theo như những hiểu biết 18 năm chưa tròn của tôi về thế giới xô bồ này thì trai đẹp thường chia làm hai dạng, có bạn gái hoặc là có bạn trai. Tôi phải cẩn trọng không nên vì vẻ ngoài mà mù mịt được, kẻo lại hụt chân thì ngã đau lắm. Nhớ đến mấy đứa tôi từng đơn phương hoặc chí ít chỉ là để ý tụi nó đều cong như parabol cả. Lời nguyền chết tiệt này làm tôi sợ chết khiếp cái gu của chính mình.

"Em có chút thắc mắc về mấy hoạt động trên trường ấy ạ, cơ mà em sợ làm phiền anh quá."

"Anh không phiền đâu."

"Nhưng lỡ bạn gái anh thấy phiền thì sao ạ?"

"Anh chưa có bạn gái."

Địt con mẹ nó, không cần bàn luận gì thêm cho mất thời giờ nữa. Đây chính là người yêu tôi thật rồi các cậu ạ! 

Xin lỗi anh vì đã để anh đợi ngần ấy năm, em đã xuất hiện rồi đây.

...

Buổi tối hôm ấy sau tất cả những vụn vỡ buồn đau, câu nói tôi từng đọc được từ một bộ phim nào đó bỗng nhiên lại vang lên trong đầu với thứ thanh âm ngọt ngào nhất.

Ở đời, đôi khi, dù em không có được điều mình mong ước thì cuộc sống sẽ mang đến cho em thứ khác mà đến tận sau này khi nhìn lại em sẽ thấy vô cùng biết ơn. 

---

Chào mừng một tác phẩm mới trước khi thập niên 2010s kết thúc <3 Mong chương đầu tiên sẽ không quá nhạt nhẽo để khiến các cậu dừng chân TvT

Sài Gòn, 30/12/2019, 09:53 p.m

Ngoc_vi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net