13: Thương nhiều hơn tất cả.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mọi chuyện không như Hạ tưởng tượng. Phong lướt qua như một cơn gió, một cú đấm thẳng vào mặt Hải. Khiến Hải bật ngửa ra phía sau.

- Mẹ cái thằng chó này, nể tình mày là bạn bè tao không tính toán chuyện cũ. Nhưng ai cho mày làm ra cái trò này?

- Tao thì làm sao? Trước kia Hạ cũng thích tao đó thôi.

Ơ kìa bạn ei, tôi bảo tôi thích bạn lúc nào? Lúc đấy là tôi nhầm lẫn thôi bạn ơi, bạn bớt ảo tưởng sức mạnh đi. Đã xấu tính còn ảo tưởng sức mạnh.

- Ơ, Hải bị điên à? Tôi nói tôi thích bạn lúc nào, bạn nghe con chó nào đồn bậy thế?

Lúc này thì phải gọi là ối dồi ôi luôn, hai mắt Hải giãn ra suýt thì lọt tròng. Hì, phải công nhận là hôm nay Hạ hơi bố láo một tí, nhưng mà vì cáu quá nên mới như thế á. Phong còn định lao vào tẩn cho Hải một trận, tớ với Trang phải cản bạn lại, sức bạn khỏe quá. Nếu mà không can thì Hải kiểu gì cũng nát như tương. Anh em tương tàn kiểu gì ngày mai cũng inh om cho mà xem. Rồi Phong quay sang hỏi han tớ, bạn hỏi tớ có làm sao không? Bạn kiểm tra khắp người tớ, cứ như vạch lá tìm sâu. Tớ lắc đầu nhưng chẳng hiểu sao tủi thân khóc luôn tại chỗ.

Trang thấy vậy khóc theo tớ luôn, tớ cứ như bị xoay mòng mòng ấy, chẳng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Tớ khóc làm màu được rồi, bạn còn thêm gia vị vào làm gì cho mặn hết bài của tớ. Trang vừa khóc vừa tuôn ra một tràng. Nào là biết Trang thích Hải mà cứ cố tình thân mật với Hạ. Đã từ chối tình cảm của người ta thì thôi đi, vậy mà còn nhắn tin hẹn Trang ra để cố tình chọc tức Trang. Mắt Trang mù nên mới thích người như Hải. Từ nay trở đi đừng nhận là bạn của tớ nữa, cái đồ hèn hạ. Giở trò ly gián tình bạn của tụi này.

Ôi phải nói là tớ sốc, Trang thích Hải mà không chịu nói cho tớ biết. Trời ơi tớ cứ đùa giỡn với Hải như con điên, rồi còn cho Hải ngồi cùng, cho Hải đèo về. Trang chưa băm tớ là may rồi, vậy mà bạn im lặng chịu đựng. Tớ nhìn vào ánh mắt của Trang hối lỗi, tớ nói tớ xin lỗi Trang, Hạ thực sự không biết Trang thích cái thằng này. Nếu mà tớ biết sớm hơn, tớ đã băm nó ra thành trăm mảnh rồi. Tớ vừa nói vừa lau nước mắt cho bạn, bạn lắc đầu bảo không thể trách Hạ được. Là do Trang không nói ra, Trang còn nghĩ Hạ biết Trang thích Hải nên cố tình thân mật với Hải. Đã thế còn giận Hạ nữa, bạn nức nở nhìn thương không chịu được.

Tớ hăng máu nói với Phong:

- Mẹ cái thằng điên này nữa. Phong tẩn cho nó nhừ tử đi.

Phong cũng thật thà, tớ nói gì là nghe như thế, bạn lao vào tẩn luôn. Cho nó chừa đi, con trai con nôi lại chơi mưu hèn kế bẩn. Lúc mới chơi với bạn thấy bạn cũng tốt nên mới đồng ý cho bạn nhập bọn. Ai mà ngờ được con người nó xấu xa như thế này đâu. Tẩn xong xuôi ba người bọn tớ tuyên bố chấm dứt tình bạn, từ nay coi như không quen biết. Rồi ba đứa quay lưng bước đi mạnh mẽ như anh hùng vừa thắng trận vậy á. Tiêu diệt được một thành phần hắc ám xong nó nhẹ cả người ấy. Làm gì cũng được nhưng tuyệt đối Hạ không chấp nhận cái thể loại bạn bè, chỉ vì một chút chuyện tình cảm cá nhân, mà không tiếc tổn thương tình bạn. Đã bẩn tính như thế thì nên chơi một mình đi.

Trên đường đi bộ về mới nghe hai bạn kể là thằng đấy nó hẹn hai bạn ra đây. Vừa ra đến nơi thì thấy Hạ giằng co với nó rồi. Tớ lúc này mới sực nhớ ra là lúc nãy tí nữa là hôn môi, tớ giải thích là chưa chạm môi đâu, hai bạn phải tin tớ.

- Tớ biết mà, ăn cái tát chảy máu mồm thì chắc chắn chưa làm ăn được gì. Theo cá tính của Hạ nếu mà hôn thật thì thằng đấy gãy răng.

Trang phán câu nghe đỉnh của chóp luôn, đúng là bạn thân nhất của Hạ. Tớ mới an ủi Trang đừng buồn vì thằng đấy nữa, nếu buồn hãy khóc đi có tớ với Phong ở đây. Bạn cười như vừa được giải thoát, bạn nói từ giây phút Trang chứng kiến những gì Hải làm, thì tất cả tình cảm của bạn đã tan theo mây khói rồi. Trang không dư thừa nước mắt để khóc vì những thứ không xứng đáng. Nghe bạn nói vậy tớ cũng an tâm. Tớ nói tiếp là lần sau Trang thích ai thì phải nói với tớ đầu tiên, tớ với Phong xem xét thì bạn mới được yêu. Không thì dính phải thằng chết bầm nào đấy nữa thì nhọc tim.

- Hạ cứ lo cho tớ, quên mất ai đó rồi kìa, khiếp cái mặt đen quá!

Trang không nhắc tớ cũng chả quên nhé, chẳng qua người ta lo Trang buồn thôi. Chứ từ nãy giờ Phong vẫn nắm tay đi bên cạnh tớ. Mà nghe Trang nhắc bạn lại cố tình siết tay tớ rõ đau ý. Tớ quay mặt nhìn bạn giận hờn, Phong không biết sợ còn nhéo má tớ nữa.

- E hèm, hai bạn làm thế con người độc thân như tôi đây tủi thân lắm!

- Tớ cũng thương Chang Chang mà.

- Ơ kìa em Hạ, em bắt cá hai tay à? 

- Xấu lắm Hạ nhé, Trang hơi bị quan ngại đấy.

- Hai cái con người này, định bắt nạt tôi đấy à?

Thế là bọn tớ chơi trò đuổi bắt, tớ đuổi còn hai bạn cứ thế chạy bạt mạng luôn. Đêm hôm mà chạy nhông nhông như ba con chó rồ ấy. Chạy chán chê rồi đứa nào cũng thở hồng hộc, hết sức rồi thì lại chí cha chí chóe với nhau. Có khi ma nó chả ngủ được, nó lại ra bóp cổ mỗi đứa một phát thì chết. Tớ với Phong đưa Trang về tận nhà thì mới yên tâm, con gái đêm hôm đi bộ nguy hiểm lắm. Nhỡ đâu có người ôm hận trong lòng rồi trả thù thì mệt. Nhìn Trang lên tận phòng rồi tớ với Phong mới quay về.Nom thế thôi chứ Phong cũng thương Trang lắm, bọn tớ cùng nhau lớn lên mà. Thương theo cái kiểu anh chị em trong nhà ấy.

Ngày còn bé mỗi khi chúng tớ bị bắt nạt, lúc nào cũng là Phong đứng ra bảo vệ cho bọn tớ. Nhớ có một dạo Trang ham chơi, không cẩn thận bị ngã từ trên cây ổi xuống đất. Nước mắt, nước mũi cứ tèm nhem cả ra, Phong cũng hoảng, cứ lo là Trang sẽ bị gãy chân. Nhưng may là phước Trang dày lắm, chỉ trẹo mắt cá chân một tí thôi. Phong nắn nắn chân cho Trang, rồi cõng ra trạm xá xem tình hình thế nào. Chẳng cần ai nhắc nhở hay gì cả, Phong cứ thế cõng Trang về tận nhà. Mà khổ cái, Trang nó đau chân chứ mồm không đau. Cứ cãi nhau chí chóe với Phong thôi. Tớ lúc ấy cười khổ, ngoài những lúc có chuyện ra thì hai bạn ấy chẳng có giây phút nào yên ổn cả.


Trăng hôm nay sáng lắm, ánh trăng soi sáng mọi con ngõ, tớ và Phong nắm tay nhau thong dong, trên con đường ngạt ngào hương hoa hồng. Chúng tớ cứ bình lặng cùng nhau vượt qua những khoảnh khắc tuổi trẻ tươi đẹp nhất. Phong bảo Hạ là lên lưng bạn cõng, Hạ đi từ tối đến giờ mỏi chân rồi. Hạ phản bác ngay, tớ làm gì mỏi đâu, nếu mà tớ mỏi thì Phong cũng mỏi, làm sao mà để bạn cõng tớ được. Nhưng bạn nhất quyết không chịu mọi người ạ, Phong nói không cho bạn cõng, là bạn bẻ cụt chân tớ. Eo ơi, người gì mà bạo lực, Hạ sợ cụt chân lắm nên Hạ nhảy lên lưng Phong luôn.

Phong dặn dò cứ như ông cụ non ý, bạn bảo lần sau phải cẩn thận hơn, đêm tối có đi đâu thì phải nói với bạn một tiếng, bạn đi cùng tớ. Nếu hôm nay bạn không đến kịp lúc thì liệu Hạ có an toàn trở về không? Tớ bảo tớ biết rồi, Phong đừng lo lắng tớ có võ mà. Đứa nào lệch sóng là tớ tẩn cho chuyển kiếp luôn. Cả Phong nữa Phong mà láo nháo là tớ tẩn Phong nhừ đòn luôn.

Phong mắng tớ "vũ thê" mọi người ạ, trước giờ Hạ chỉ nghe vũ phu thôi, chưa nghe "vũ thê" bao giờ luôn á. Phong nói nhiều từ kỳ lạ quá chừng. Phong giải thích vũ phu là chồng đánh vợ, còn "vũ thê" là vợ đánh chồng đấy. Tớ lúc đấy mới ngớ người ra, tớ đã lấy Phong bao giờ đâu mà vợ mí chồng. Phong bảo từ bé đến lớn chưa có ai dám đánh Phong như Hạ đâu. Mà Hạ đã đánh Phong thì Hạ phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của Phong.

Ơ, cái lí lẽ gì mà kì lạ thế?

- Thế tớ không đánh Phong nữa.

- KHÔNG! HẠ PHẢI ĐÁNH.

Phong bị hâm nặng rồi hay sao ấy, ai lại mong mình bị đánh bao giờ nhỉ? Rõ là hâm luôn. Phong chỉ cười rồi không nói gì thêm. Nằm yên vị trên lưng Phong, Hạ như thả hồn vào những cơn gió lao xao, chẳng hiểu suy nghĩ vẩn vơ điều gì. Tớ thủ thỉ bên tai bạn những câu hỏi rất ngốc:

- Phong thương tớ nhiều lắm hả?

- Nhiều.

- Nhiều như nào á?

- ...

- Phong không nói thì thôi tớ thương người khác.

Bạn nghe xong bạn dỗi hay sao mà bạn thả tớ xuống, rồi bước một mạch về phía trước. Hại tớ chạy theo dỗ bạn muốn xỉu.

- Phong ơi, Phong dỗi tớ à? Tớ chỉ nói đùa thôi á. Hạ thương Phong nhất mà. Hạ thương Phong nhiều hơn cả sâu yêu lá, cá yêu nước, hơn thuyền yêu bến. Thương nhất nhất nhất trên đời.

Hạ đã nói đến vậy rồi mà bạn không thèm quay đầu lại, Hạ đành phải chơi bẩn thôi, bạn cứng quá dỗ không nổi. Tớ hét lên rồi giả vờ như bị trượt chân, mặt tớ nhăn nhó cố ép nước mắt chảy ra. Biết ngay là hiệu quả mà, bạn cuống cả lên kìa.

- Đi đứng cho nó cẩn thận vào.

- Phong không thương tớ nên tớ nhọc quá, tớ ngã đấy.

Nói ra được câu này thì phải công nhận không có đứa con gái nào mà mồm điêu như Hạ. Nói điêu không chớp mắt ,nhưng có ai đó vẫn tin sái cổ mọi người ạ. Người ta vừa mắng vừa nắn nắn chân tớ, mặt thương chưa kìa. Chân tớ thì không đau nhưng bạn mát tay quá, sướng hết cả người ý, tớ để yên cho bạn xoa bóp luôn. Vẫn dưới ánh đèn vàng mờ ảo ấy, có một người chỉ vì tớ ngã mà đau lòng, miệng thì mắng nhưng lòng thì thương.

- Cảm ơn Phong vì đã luôn thương tớ như ngày còn bé. Phong đừng giận tớ nữa nhé, tớ chỉ thương mỗi Phong thôi.

- ...

- Phong không cần trả lời Hạ đâu, chỉ cần Phong đừng hết thương Hạ là được.

- ...

Tuy ánh trăng mờ ảo, mọi thứ thoắt ẩn thoắt hiện nhưng Hạ vẫn thấy rất rõ vành tai Phong đỏ ửng. Phong cõng tớ băng qua khu vườn thơm ngát hương hoa hồng, tiện tay bẻ một cành hoa. Phong bảo sau này nếu như Hạ đồng ý, bạn sẽ trồng cho tớ cả một cánh đồng đủ các loại hoa. Với một điều kiện Hạ phải thương Phong suốt đời. Tớ bảo đời này Hạ chỉ muốn thương mình Phong, Hạ mong rằng tuổi trẻ của Phong sẽ có Hạ. Phong không nói gì, chỉ hôn lên gò má ửng hồng của tớ, eo ơi nó ngọt lịm người. Mãi sau khi về đến cổng, bạn ghé sát vào tai tớ thì thầm điều gì đó ngọt ngào, hơn cả cái hôn má khi nãy.

- Phong thương Hạ nhiều hơn tất cả những gì Phong có.

Mà Phong có những gì á? Có nhà biệt thự này, dàn siêu xe tầm chục con gì đấy. Mấy chục héc ta đất chỉ để trồng cây, vài chục bìa sổ đỏ, rồi là cả một công ty bán vật liệu xây dựng nữa. Eo ơi, thương gì mà nhiều thế?

_____

Bình Dương, 4/11/2021.
Chúc các cậu buổi tối hạnh phúc.
👉❤👈



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net